Chúc m.n đọc truyện vui vẻ.
****
Vương Tử Huyên mang thai đã được bốn tháng thế nhưng bây giờ lại tổ chức hôn lễ. Cô đã bảo với anh là không cần, nhưng anh nói cuộc đời con gái chỉ được một lần bước lên lễ đường nên anh kiên quyết tổ chức hôn lễ. Nhớ lúc đó cô nói
- Em đã lên lễ đường một lần rồi.
Ngay tức khắc bị anh phản đối gay gắt
- Lần đó không tính.
Vương Tử Huyên bĩu môi, Nam Cung Hạo Thiên ôm lấy cô từ đằng sau nói
- Anh chỉ muốn em có cuộc hôn nhân đầy đủ.
Cô quay lại đối diện anh nói
- Nhưng bây giờ em rất hạnh phúc, không cần hôn lễ cầu kì. Em chỉ muốn mỗi ngày đều bên anh là đủ.
- Ngốc, tại sao em lại muốn mình chịu thiệt như vậy chứ?
- Không thiệt, một chút cũng không.
Nam Cung Hạo Thiên không nói gì, anh ôm cô vào lòng. Chỉ cần cô vui anh đều chiều theo ý cô, nhưng hôn lễ này nhất định phải tổ chức.
Hôn lễ lần này có thể sánh ngang một hôn lễ của hoàng tộc, váy cưới được anh thuê nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp đến may cho cô. Còn hình cưới bọn họ không chụp trong nước mà chụp ở Los Angeles, sau đó đến Paris, Nhà thờ Đức bà ở Anh và cuối cùng họ đến Hy Lạp. Bộ hình cưới của họ có thể nói là đẹp nhất từ trước đến giờ. Lễ đường cũng được trang trí rất hoành tráng, có thể xem đây là một đám cưới lớn nhất thế kỉ.
Phòng nghỉ cô dâu
Vương Tử Huyên nhìn mình trong gương thật lâu, đến lúc Nam Cung Nguyệt nhìn không chịu được nữa
- Nam Cung thiếu phu nhân, người đẹp rồi không cần ngắm hoài như vậy.
Cô đỏ mặt, nhìn Nam Cung Nguyệt
- Mình thật không ngờ một lần nữa mình được bước lên lễ đường.
- Đúng vậy, Tiểu Huyên cậu là cô gái hạnh phúc nhất.
Tư Không Diệp Như bế con trai được hơn bốn tháng tuổi trên tay, nhìn cô nói.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra. Nam Cung Hạo Thiên bận bộ comple màu trắng, tóc được vuốt keo một cách gọn gàng. Nhìn anh ngày thường đẹp trai nhưng tại giờ phút này anh còn đẹp trai hơn. Vương Tử Huyên nhìn anh mỉm cười, cô khẽ gọi
- Thiên.
Nam Cung Hạo Thiên còn đang mải mê ngắm cô trong chiếc đầm cưới trắng tinh được thiết kế như kiểu công chúa, nghe cô gọi mới phản ứng
- Bảo bối, em thật đẹp.
Nam Cung Nguyệt cùng Tư Không Diệp Như hiểu ý liền lặng lẽ rời đi. Vừa ra tới cửa thì gặp Cố Dạ Bạch, Âu Dương Chấn Phong, Lãnh Quân Ngụy và Âu Dương Tuyết Linh.
Cố Dạ Bạch ngờ vực nhìn hai người hỏi
- Sao lại ra đây? Không phải hai người nên ở bên trong sao?
- Phải để vợ chồng người ta có chút riêng tư chứ?
Nam Cung Nguyệt trừng mắt nhìn Cố Dạ Bạch, thấy cô vợ bé bỏng sắp nổi đoá hắn liền nói
- Nguyệt Nguyệt bảo bối, không tức giận. Sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo.
Mọi người nhìn hai người bọn họ thì cười rộ lên, khiến Nam Cung Nguyệt mặt đỏ ửng. Mà lúc này, bên trong phòng nghỉ cô dâu. Sau khi Nam Cung Nguyệt cùng Tư Không Diệp Như rời đi, anh liền đến bên cạnh cô ôm từ đằng sau. Vương Tử Huyên cũng không tránh anh, ngược lại tay còn đặc lên tay anh, môi mấp máy
- Thiên, em thật hạnh phúc.
Anh hôn nhẹ lên mặt cô, dịu dàng nói
- Anh sẽ làm cho em cả đời được hạnh phúc, anh...sẽ bảo hộ em cả đời. Bà xã!
- Cảm ơn anh, Thiên.
Nam Cung Hạo Thiên cúi người hôn nhẹ lên môi cô một hồi lâu sau đó mới lưu luyến rời khỏi, anh nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô nở nụ cười thoã mãn
- Đến giờ rồi, anh ra trước.
- Dạ!
Trên lễ đường, khách tham dự đã đông nghẹt. Tiếng nhạc vang lên, Nam Cung phu nhân cầm tay cô bước vào lễ đường. Không biết do đâu mà mỗi bước chân Vương Tử Huyên bước, đều có những cánh hoa tử đằng rơi xuống. Giống như một cơn mưa mùa xuân, ấm áp mà lãng mạn. Mọi người không khỏi "ồ" lên vì ngạc nhiên, sau khăn van đội đầu, cô nở nụ cười hạnh phúc nhìn về phía anh. Anh đang đứng đó nhìn cô, Vương Tử Huyên được Nam Cung phu nhân giao tay cho anh, bà nói
- Ta giao con bé cho con, hãy yêu thương con bé thật nhiều.
- Vâng.
Nam Cung Hạo Thiên đón lấy tay cô từ mẹ, sau đó cùng nhau bước đến chỗ cha sứ. Cha sứ nhìn cả hai sau đó bắt đầu đọc lời tuyên thệ
- Nam Cung Hạo Thiên, con có đồng ý cưới Vương Tử Huyên làm vợ. Cho dù ốm đau hay nghèo khổ, đều không từ nan?
- Con đồng ý.
Cha sứ nhìn qua cô hỏi
- Vương Tử Huyên con có đồng ý cưới Nam Cung Hạo Thiên làm chồng. Cho dù ốm đau hay nghèo khổ cũng không từ nan?
- Con đồng ý.
- Ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng...
Anh đeo nhẫn cho cô và cô cũng vậy, không đợi cha sứ nói "hai người có thể hôn" thì anh đã vén khăn van của cô ra đằng sau và hôn thật sâu lên môi cô.
Mọi người phía dưới kinh ngạc một phen, nhưng cũng không quên nói lời chúc mừng cho đôi vợ chồng trẻ. Nghi thức kết thúc, giờ đến lúc đi mời rượu. Do Vương Tử Huyên mang thai nên rượu vang đỏ đổi thành nước ép cherry. Mà cũng chẳng ai dám bắt bẻ, khi đi được tầm hai mươi bàn thì cô bắt đầu cảm thấy mệt. Nam Cung Hạo Thiên đỡ cô dựa vào lòng, lo lắng hỏi
- Mệt lắm không em?
- Có một chút.
Nghe xong anh không nói hai lời liền đưa ly rượu của mình và ly nước trên tay cô cho bồi bàn, sau đó bế cô lên rời khỏi hôn lễ để lại mớ hỗn đơn cho đám người kia giải quyết. Cố Dạ Bạch oai oán hét lên
- Nam Cung Hạo Thiên, cậu là đồ không có tình người.
Cả hội trường đều cười rộ lên vì câu nói của hắn. Chỉ có Cố Dạ Bạch mới dám gọi cả họ lẫn tên của anh và cũng có Cố Dạ Bạch mới dám chống đối lại anh. Nhưng họ quên một điều, Cố Dạ Bạch cũng sợ Nam Cung Hạo Thiên, nhưng cô thì không.