Trước bữa cơm chiều, Long Thành liếc mắt nhìn Jasmine một cái, chú ý tới gương mặt quả táo đang cố gắng áp lực một tia hưng phấn, thuận miệng nói: "Đào được rồi?" Jasmine mấy ngày này vẫn trầm mê trong trò chơi tìm bảo không thể tự kềm chế. "Còn chưa, nông trường lớn như vậy mà!" Jasmine ngoài miệng nói như thế, sau đó một bộ dáng thần thần bí bí, kéo Long Thành sang một bên: "Thầy, nhưng mà Jasmine hình như tìm được manh mối rồi." "Manh mối gì?" "Cái này, Jasmine không biết nên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.