Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải nói những cửa tiệm ở đây, đềus tương đương với nhà hàng cao cấp ở hiện đại, để tạo ra cảm giác tươi mới, hay là ta ở cổ đại này mở một nhà hàng đặc biệt.

Dòng sông uốn lượn, núi giả chập trùng, một khoảng lộ thiên* tự nhiên.

*ngoài trời không có mái che.

Vừa bước vào đã nghe được tiếng chim hót, khắp nơi treo đầy lồng chim, tiến về phía trước là một khoảng lộ thiên, ở giữa là dòng nước chảy, cá bơi tung tăng, con đường bằng sỏi đá lót trên thảm cỏ non xanh mướt.

Sau đó lại trang trí thêm một chút, hahahahahhahah, không được rồi, ta sắp trở thành người giàu có nhất Nam triều rồi!

Chìm đắm trong tưởng tượng tươi đẹp, bỗng dưng quên mất đang ngồi bên cạnh là tiểu gia hỏa Tống Kỳ Lâm.

Hắn huơ huơ tay trước mắt ta, lại đưa tay lau nước miếng ở khóe miệng của ta, “Phu nhân? Phu nhân?”

Ta ngượng ngùng bừng tỉnh, “Đều trách do phu quân quá đẹp trai, làm ta quên mất phải giữ hình tượng.”

Đối với việc trêu chọc Tống Kỳ Lâm này, ta cảm thấy vô cùng thú vị, hắn đỏ mặt cúi đầu, quở trách một câu: “Phu nhân ở đây nhiều người....” lại nhịn không được mà cong môi cười, muốn ngừng cũng không đươc.

Tiểu nhị đẫn bọn ta đến một gian phòng, mỗi gian phòng ở đây đều được ngăn cách bởi mành che, ngồi xuống vẫn có thể nghe được người bên cạnh uống rượu bàn luận chuyện nam nữ.

Ta không hề cảm thấy ngượng ngùng, dù sao ta cũng đại biểu cho nữ giới của thế kỷ 21.

Liếc nhìn Tống Kỳ Lâm, thấy hắn vẫn đang nghiêm túc gọi món, dường như không nghe thấy những chuyện kia, ta cũng cảm thấy vô vị nên uống vài ngụm rượu nhỏ.

Ta luôn cho rằng Phiêu Kị tướng quân của cổ đại vô cùng dũng mãnh cường tráng, chính là giống như những tuyển thủ Sumo của Nhật Bản, ba đầu sau tay thì không nói, nhưng ít nhất cũng phải là mãnh nam, nhưng giống như Tống Kỳ Lâm đây, nếu ngươi nói với ta đây là một cô nương thì ta cũng sẽ tin.

Mái tóc đen dài thẳng mượt có thể đi làm đại diện phát ngôn cho hãng dầu gội đầu, đây rõ ràng chính là một mỹ nam tử, ánh mắt sâu hút, lông mày sắc bén, chiếc cằm góc cạnh tinh sảo, cả người mặc y phục cao quý, một người luyện võ, cơ bụng rõ ràng, đường nét hài hòa.

Đối diện vẫn đang nói về sự tuyệt vời của chuyện hỉ hoan, ngọc thể của nữ tử tại sao lại mong manh dễ vỡ như vậy, sờ vào lại vô cùng mềm mại, ánh mắt ta hiện lên ý cười, lúc này Tống Kỳ Lâm mới đứng ngồi không yên, không ngừng cắn môi để kiềm chế, bộ dạng này vẫn vô cùng đáng yêu.

Ta uống một ngụm rượu nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn, hắn giống như bị điện giật, ánh mắt nhìn ta có chứa dục vọng.

Tiểu gia hỏa, nhịn giỏi như vậy.

Gắng sức nháy mắt vài cái, liếm liếm môi, lại cắn môi, hắn dùng áo che lại đôi má đang đỏ hồng của mình, không dám tiến lại gần ta.

Ta tức đến nỗi bước ra khỏi nhã gian gọi Nha Thi Lan Đại: “Hai người các ngươi, mang ít ngân lượng này cho người ngồi bên cạnh.”

Bọn họ đỏ mặt gật đầu: “Tiểu thư cũng cảm thấy câu chuyện bọn họ nói quá xấu hổ rồi đúng không~”

“Không, ta muốn các ngươi nhờ họ nói một câu chuyện càng xấu hổ thêm!”

Hưng phấn nhấc lông mày, ta quay về nhã gian, nhiếc nhìn hai con người đang bước từng bước khó khăn qua kia, thấy bên ngoài yên tĩnh rồi, Tống Kỳ Lâm vội thở hắt một hơi, nhưng một lúc sau lại nghe thấy:

“Da thịt nữ tử thật sự mềm mại, ngực to như đại bạch thỏ, có thể nói là mềm mại như bánh trôi nước, nếu như nếm thử vài miếng thì sẽ dục tử dục tiên* , quả là phi phàm...”

* sung sướng

Ta vừa ý gật đầu, Tống Kỳ Lâm lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Phu nhân....chúng ta đổi chỗ khác đi!”

“Đồ ăn cũng đã gọi rồi, ta muốn ở lại đây.” Đưa tay ra vân vê áo choàng của hắn, vẫn không quên kinh hãi nói: “Phu quân, sao mặt chàng lại đỏ như vậy!”

Hắn cúi đầu ngại ngùng, vừa nãi vừa đáng yêu.

Ta giống như một nữ cường đạo, hạ thủ cưỡng ép hắn.

Dứt khoát ngồi lên đùi hắn, hơi thở dồn dập, trầm bổng như xuân thủy, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang ngao du trên người hắn, hắn cuối cùng cũng không thể nhịn nổi vội vàng đứng dậy, kéo tay ta nhảy lên ngựa.

“Phu quân, chàng muốn làm gì?! Muốn mã chấn* sao?”

“Mã chấn* là cái gì?” hắn thở dốc, nghiêng ngả đưa tay ôm eo của ta. “Phu nhân, ta cảm thấy nóng”

*tôi cũng không hiểu mã chấn là gì. Nhưng chủ đề nhạy cảm này, một bà thím trên 20 tuổi như tôi từ chối tìm hiểu.

Mở to đôi mắt vô tội hỏi, cánh tay không an phận còn đang khiêu khích, “Phu quân, Nhàn nhi không hiểu chàng đang nói cái gì.”

Hắn không còn lời nào để nói, bộ phận đang phát hỏa trên cơ thể đang không ngừng thôi thúc hắn, phải khắc chế, nhưng khắc chế quá lâu rồi, đôi môi anh đào, đôi má đỏ hây, đều có thể làm hắn không ngừng nghĩ đến.

Lên ngựa, ôm eo, đẩy cửa, đóng cửa, ôm ta lên giường.

Hắn vẫn còn thở dốc, nằm úp lên người ta, khí nóng bốc lên, nhưng sau đó lại không biết nên làm gì tiếp theo?

Thôi bỏ đi, vẫn là ta nên chủ động.

Thả mành giường xuống, ngồi lên người hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, bắt đầu hôn lên gáy hắn.

“Phu quân, ăn đại bạch thỏ không?”

Tiếng thở dốc mê hoặc từng đợt truyền đến, Tống Kỳ Lâm vừa khó chịu vừa hưởng thụ, đôi tay sờ soạng khắp nơi, nhịn không nổi bắt đầu phát ra tiếng rên.

Hắn vẫn còn nhớ rõ khi bản thân sa sút nhất, lần đầu nhìn thấy bóng dáng của Dị Thư Nhàn, ấm áp linh động, giống như tiên tử trên trời, cũng chính là dáng vẻ như hiện tại.

Yết hầu lên xuống, tựa như âm thanh nước chảy, hắn mở miệng nhẹ nhàng nói: “Nhàn nhi, lần đầu khi gặp nàng, nàng cũng ấm áp nhẹ nhàng như vậy.”

Cánh tay đang cở bỏ quần áo của ta ngừng lại, ta ngại ngùng vò đầu, làm sao để giải thích rằng đó không phải là ta đây?

Haizz thôi bỏ đi, chỉ là ăn một người mà thôi, ta rất xin lỗi.....

“Phu phân, mau ăn đại bạch thỏ!”

Ngoài cửa sổ khung cảnh vô cùng yên tĩnh, hai con người trên giường đang quấn quýt như rắn, với muôn vàn tư thế.....

Tống Kỳ Lâm vô cùng hiếu kì hỏi: “Tại sao phu nhân so với ta còn thuần thục hơn vậy?”

Ta còn có thể nói gì đây, nói do ta đã xem qua rất nhiều phim ảnh sao....dứt khoát ôm lấy hắn, hôn xuống, cắt đứt chủ đề này.

Sinh một thằng con vẫn quan trọng hơn, mẹ quý nhờ con, cho dù có bị thái tử vạch trần ta cũng không sợ.

Hoa nở hoa tàn, trăng trong nước, cảnh trong gương, một đêm triền miên, nhu mì mở ra một mảnh xuân tình.

..........

Khi vừa tỉnh lại, quay đầu liền thấy Tống Kỳ Lâm ở bên cạnh đang nhìn ta, trong mắt tràn đầy thỏa mãn, vừa nhìn lấy ta tình dậy liền tiến sát lại hôn ta.

Nam nhân vừa ngoan ngoan vừa có dục vọng như vậy, ai có thể không yêu.....ai có thể cự tuyệt chứ.

Nha Thi Lan Đại đã sớm chuẩn bi nước để rửa nặt, ở cổ đại không có sữa rửa mặt, nhưng lại có xà bông gần giống với sữa rửa mặt.

Đã xóa bỏ đi lớp trang điểm đậm trước kia, Nha Thi Lan Đại nói ta ngày càng giống một phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Buổi chiều Tống Kỳ Lâm mang khế đất của cửa hiệu đến cho ta, trong thư phòng, ta đang cúi đầu vẽ bản thiết kế.

Hắn như một đứa trẻ ngoan ngoãn dựa vào vai ta, nhìn qua ngó lại sau đó dò hỏi: “Phu nhân đang vẽ gì vậy?”

“Là bản thiết kế.”

Hắn vô cùng hợp tác gật đầu: “Phu nhân là nữ tử thông minh nhất trên đời này.”

Đúng là một đứa trẻ ngoan, liếc một cái liền có thể thấy được vẻ đẹp và trí thông minh đang ẩn giấu của ta, đang chuẩn bị trầm thấp đáp lại một câu, lại ghe hắn nói:

“Nhưng phu nhân à, tư thế nàng cầm bút lông sai rồi.”

Ta biết, ta biết đây là một cái bẫy mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK