Người khác xuyên không đến thì là công chúa vương triều, không thì sẽ là nữ nhi của vương hầu thừa tướng, nếu không nữa thì sẽ là thứ nữ, đa số tất cả mọi người đều sẽ gặp được nam nhân yêu mình, được hắn bảo vệ che chỏe, sau đó yêu thưng ân ái một đời.
Còn ta thì?
Trong lúc xuyên không, sấm chớp đùng đùng, nhật nguyệt sáng chói, huỳnh quang chiếu rọi. Kết quả lại xuyên thành một phụ nữ đã có chồng.
Đừng nói đến việc xuyên về cổ đại, cho dù xuyên không ở thế kỉ 21 thì ta cũng không thể nào chấp nhận nổi.
Chẳng qua là do ta mơ một giấc mơ, trong mơ thấy một lão thần tiên nói muốn giúp ta xuyên không để có một cuộc sống mới, nhớ đến sinh mệnh vốn có của bản thân không còn nữa, ai mà biết sau khi xuyên không sẽ biến thành dạng gì.
Dù sao Dị Thư Nhàn ta cũng là một thiếu nữ thanh xuân chính trực. Số lần yêu đương chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại biến thành người đã kết hôn?
Chẳng qua vẫn còn may mắn, may sao vẫn chưa có con cái.....
........
Vào thời khắc này, bên ngoài đang mưa lớn, trong căn gác mang phong cách cổ xưa được trang trí một cách độc đáo, tất cả đều không thể tìm ra khuyết điểm.
Gỗ lim khắc phụng hoàng bằng vàng được dùng làm đồ nội thất trông vô cùng đẹp mắt, mành che treo bên giường có hoa văn màu đỏ nhạt, thời tiết có chút không tốt nhưng trong phòng lại vô cùng xinh đẹp sáng sủa.
Ta nằm trên giường, bên dưới là nha hoàn xếp hàng ngay ngắn đang chờ bị xử phạt.
Lý do là bởi vì ta bị rơi xuống nước nhưng bọn họ lại không phát hiện, chỉ có người phu quân Tống Kỳ Lâm đó của ta là phát hiện ra, ta ở trong nước thổi ra rất nhiều bọt khí, dẫn đến bị nhiễm phong hàn, còn ta thì thành công thuận lợi xuyên đến đây.
Thực ra cũng không phải việc lớn gì, chỉ là không biết tại sao lúc đó ta lại xuyên thành tướng quân phu nhân, địa vị vọt lên cao, họ cho rằng ta ăn thêm một chút đồ chay, là bởi vì bọn họ làm không ngon miệng.
Mỗi một người rơi nước mắt như lê hoa đái vũ* cầu xin tha thứ, người phu quân đó của ta cũng lo lắng nhìn ta.
*vốn dùng để miêu tả dáng khóc của Dương quý phi, sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của con gái.
Ta ngồi bắt chéo chân giống như một kẻ ngốc, Tống Kỳ Lâm lo lắng nhìn ta, sợ ta xảy ra chuyện gì đó.
“Phu nhân....phu nhân sẽ không bị ngốc chứ......”
“Phu nhân....phu nhân là lỗi của nô tỳ, mong phu nhân tha thứ...”
“Phu nhân...chúng nô tỳ đáng chết!”
Chúng hạ nhân ra sức khóc, thật sự là những nô tỳ tốt chuyên bảo vệ chủ nhân.
Nhưng ta đối với chuyện này chẳng mảy may hứng thú, ngón tay xếp thành hình hoa lan, vội vàng nhắm mắt, dùng ý niệm để sử dụng siêu năng lực:
“Lão thần tiên mau xuất hiện!”
Vội vàng mở mắt, không thấy người đâu, vẫn là bọn họ đang khóc nháo, ờm, chắc là không thể dùng chú pháp này.
Phủi phủi quần áo mỉm cười đứng lên, hướng về bọn họ lễ phép gật đầu mở miệng nói:
“Chìa khóa của năng lượng đen tối đang lẩn trốn, hãy ở trước mặt ta phơi bày năng lực thực sự của ngươi, người đã kí kết ước định với ngươi, mỹ nữ Dị Thư Nhàn ta ra lệnh cho ngươi! Lão đầu hiện thân!”
........
Vẫn không thấy người đâu....
Bọn họ dùng ánh mắt nhìn thấy kẻ thần kinh để nhìn ta, kinh ngạc khoảng chừng ba giây, sau đó lại lớn tiếng khóc.....
“Phu nhân thật sự bị ngốc rồi...”
Chỉ có Tống Kì Lâm là mặt mày xắm ngắt, nổi giận quát tháo, “Cút hết cho ta! Mau gọi lang trung đến trị bệnh cho phu nhân!’
Giỏi lắm lão già đáng ghét này, dám chơi ta sao, đến cả tiểu hệ thống cũng không có?
Ta không còn lời nào chỉ đành thở dài một hơi, vẫn nên đuổi kkéo người phu quân này ra chỗ khác thôi.
Sững sờ nhìn nam nhân trước mắt này, ta bỗng dưng chảy nước miếng.
“Phu quân à, thực ra ta cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả....”
Ta vừa giải thích xong, trông hắn giống như nghe được gì đó khủng khiếp lắm, đôi mắt to tròn chớp chớp linh động như sao băng nhìn chằm chằm vào ta.
“Nàng..nàng vừa gọi ta là gì”
“Phu quân à, có gì đó không ổn sao?”
Hắn lắc đầu hướng về ta cười một cách ngượng ngùng, “Không có gì....chỉ là cảm thấy rất vui khi phu nhân gọi ta như vậy.”
“Phu quân, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Làm nũng một chút, ta liền ngoan ngoãn nằm lên giường, hắn lại cận thận dặn dò, lại đắp kĩ chăn cho ta sau đó mới ra ngoài.
Đang ở dưới mái hiên của người khác, không thể không cúi đầu, tuy biến thành một phụ nữ đã kết hôn, nhưng cũng không thiệt thòi lắm, người trước này nước da trắng sáng, lông mày lá liễu, cả người như ngọc, ánh mắt có chút lạnh lùng cô độc, chỉ khi nhìn ta mới hiện lên chút ấm áp.
.....
Một ngày này xảy ra nhiều chuyện làm cho ta rất mệt mỏi buồn ngủ, nói khéo thì cũng không khéo lão thần tiên lại xuất hiện rồi, thì ra chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng của ta, không chịu nói sớm, ta còn tưởng rằng bản thân cũng có tiểu hệ thống.
Bản tính của ta có thù tất báo, cho nên ta liền nhổ vài cọng râu của ông ấy, chọc ông ấy tức đến nỗi trợn mắt nhếch lông lông mày nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể chỉ tay vào đang đi vòng vòng là ta.
“Người đừng trừng ta, người là thần tiên, ta lại không thể làm hại người, chỉ là nhổ vài cọng râu của người làm cho người tức giận thôi, ta còn bị ngã xuống nước đó!”
Ta khi chầm chậm thong dong ngồi xuống đám mây, ông ấy mới bắt đầu đôn hậu hiền từ ngồi xuống.
“Vừa mới đến đã như vậy, con không vừa ý với thế giới này?”
“Người nói xem, ta đường đường là thiếu nữ xuân xanh lại không làm, vừa đến đây đã biến thành phụ nữ đã kết hôn, người nói xem ta có vừa ý không?”
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến ta lại thấy tức giận.
“Việc gì phải tức giận, việc gì phải tức giận, sinh mạng của con ở thế giới đó đã mất rồi, trời cao đã lựa chọn đưa con đến thế giới này, chuyện cũ trước đây đừng nhắc lại nữa, sống lại lần nữa để xoay chuyển trời đất, tất cả các sinh mệnh đề có nhân quả báo ứng, con xuyên không đến đây vào lúc này, cũng đang là gánh chịu hậu quả.
Lão đầu mang bộ dạng giống như đã nhìn thấu hồng trần, vuốt râu nói:
“Việc kì lạ xảy ra trên đời này rất nhiều, phải biết rằng hai chữ nhân sinh này là những cuộc đời đau khổ bất hạnh không thể đếm hết được, nếu không cố gắng sống tốt, thì sau khi tỉnh lại kí ức ở thế giới này của con sẽ bị thay đổi, nhân sinh chẳng qua chỉ là một đoạn đường, hãy nhớ lấy, hào hoa không bằng bình phàm, ồn ào không bằng yên tĩnh, ham mê không bằng biết cách thỏa mãn, nếu không muốn nhập cuộc, thì phải trở thành người ngoài cuộc, nửa đời trước của con đã lựa chọn rất nhiều sai lầm, nên đã tạo ra ngày hôm nay, cần phải lật ngược ván bài này, trở thành người trung tâm.”
Giọng nói như có như không dần dần đi xa, ta nghiêm túc nghe xong. Sau cùng tổng kết lại một câu: “Sống đi rồi mới biết, thế giới này thì liên quan gì đến ta.”
.......
Ta đại khái có thể hiểu được lão đầu nói những lời này là có đạo lý gì.
Có thể trong thế giới này, không những ta đã gả cho người khác, mà ta còn có thể là một nữ nhân tiếng xấu vang xa.
Nói đơn giản là, không yêu phu quân nhà mình lại đi yêu phu quân nhà người khác.
Người mà ta say mê chính là thái tử đương triều, hắn là người làm mưa làm gió ở nam triều, nhan sắc tuấn mỹ, tay nắm trọng quyền.
Mà người trong lòng của hắn lại là muội muội của ta Dị Thư Vân.
Nàng ấy tinh thông tri thức lễ nghĩa, lại có ánh mắt độc đáo, được thần phật phù hộ, là người vô cùng thông minh.
Là nhân vật nữ chính điển hình.
Còn phu quân của ta được muội muội của ta cứu vào lúc niên thiếu, sau đó tưởng nhầm ta là ân nhân cứu mạng, nên đã đến hỏi cưới ta, lại còn rất sủng ái ta.
Ờmmmmmmmm, cho nên các người mới dự tính để ta ra sân đúng không?
Nếu như ta tiếp lục làm phiền thái tử, làm hại muội muội, làm cho muội ấy không thể nhịn nổi nữa, thì tình tỷ muộn sẽ bị rạn nứt, sau đó nàng cẩn thận tính toán, điều tra rõ ràng, đem chuyện ta không phải ân nhân cứu mạng nói với Tống Kỳ Lâm, Tống Kỳ Lâm nhất định sẽ tức giận trừ khử ta.
Lão già chết tiệt này, nói một đống kia làm ta cho rằng bản thân tốt số, không ngờ nửa đời trước ta lại là một nữ nhân xấu tính.
Trước khi những chuyện này xảy ra, ta phải lấy lòng muội muội, tránh xa thái tử.
À đúng rồi! Quan trọng nhất là! Lấy lòng phu quân.....
Haizz! Tiểu phu quân làm sao có thể có tâm tư xấu được! Hắn chẳng qua chỉ đánh chết sau đó phế bỏ ta mà thôi.
Lấy lòng phu quân....sau đó mẹ quý nhờ con.
Ta trở thành tướng quân phu nhân, phu quân lại là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, tuy bên ngoài lan truyền ta không yêu phu quân của mình, nhưng bây giờ ta còn dám không yêu sao?
“Này, kia là ai đó! Qua đây chút đi!”
Thức dậy đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, ta hướng về hai nha hoàn vẫn tay.
Bọn họcung kính chạy lại, đỏ mặt hỏi:
“Phu nhân, có chuyện gì muốn phân phó sao? Là hạ thuốc độc hay là giết người?”
What? ? ?
Ta của trước kia thành thạo như vậy sao?
“Hai người tên là gì?”
“Bẩm phu nhân, nô tỳ là Vân Ti.”
“Nô tỳ là Vân Mi.”
Vân chết*...Vân mất*, Dị Hậu* Vân....
* Vân Ti có âm đọc là (yun si) còn chữ chết là (si). Vân Mi là (yun mei) đồng âm với chữ 没(mei) có nghĩ là không, nhưng cũng có thể dùng trong trường hợp mất (chết). Còn tên của chị nhà là Dị Thư Nhàn, trùng hợp là chữ Thư đồng âm với chữ Hậu (hiền hậu), nên chị nhà mới kiểu sao một người tên có chữ Hậu trong hiền hậu lại đặt tên cho nô tỳ đồng âm với mất và chết...
Ờmmmmmm
“Ta đặt cho các ngươi cái tên quý khí hơn được không....” Lau mồ hôi trên chán, ta vẫn sợ cái đầu thông minh đó của Dị Hậu Vân đoán ra được hàm ý này.
Bọn họ kích động quỳ xuống đất, “Nô tỳ nghe lệnh”
‘Mau đứng lên, mau đứng lên!”
Ây da, sau lại quỳ rồi, ta không muốn bị tổn thọ!
Ta vội vàng đỡ bọn họ đứng dậy, trầm ngâm một lát, rồi kiên định nói:
“Vân Ti, tên ngươi sẽ là Nha Thi, còn tên ngươi là Lan Đại!”
Nha Thi Lan Đại! Vô cùng cao quý!
Xem thêm...