Đây là yến hội mà hoàng cung tổ chức, tự ý rời đi khi yến hội chưa kết thúc có thể chọc giận long nhan, ta sợ làm liên lụy Tống Kỳ Lâm.
Chọc chọc ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Lỡ như hoàng thượng nổi giận thì sao? Chúng ta vẫn nên ở lại đi.”
“Phu nhân, nếu như người bọn họ ức hiếp là ta, nàng còn muốn ở lại không?”
Nếu như…nếu như thực sự ức hiếp Tống Kỳ Lâm, nam nhân ngủ trên giường của ta, sau này sẽ là cha của con ta, có lẽ ta sẽ đánh bọn họ đến xương cũng không còn.
Yêu chính là thiên vị và bảo vệ, là mãi mãi bao che khuyết điểm.
Ta không còn lên tiếng nữa, yên tâm nằm trong lòng hắn, nhìn thấy Vũ Nhu công chúa và thái tử trò chuyện, cảm thấy có chút rối bời.
Hắn sẽ không nói với Vũ Nhu công chúa, chuyện ta không phải ân nhân cứu mạng của Tống Kỳ Lâm chứ?
Thái tử sẽ nắm được bằng chứng gì đây?
Làm gì có bằng chứng gì chứ, Dị Thục Vân là tỷ khống, tuyệt đối sẽ không làm những việc không có lợi đối với ta, chuyện năm đó đã qua lâu như vậy, ngay cả Tống Kỳ Lâm cũng không còn nhớ rõ nữa.
Nếu như không có đối sách hay nào, ta tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác.
Vẫn là nên nỗ lực sinh một thằng con trai thôi.
Thời gian này, có chút mơ hồ, ta thật sự sợ hãi không biết Tống Kỳ Lâm sẽ trở mặt vào lúc nào, vứt bỏ ta như một chiếc rẻ rách.
Trong lòng đau nhói……
Ta quay đầu liền có thể thấy được đôi mắt thâm tình đó, trong lúc vô thức, hình bóng của hắn đã dần dần bén rễ trong tim ta.
Tình cảm là thứ mà nhân loại luôn không thể khống chế được, bạn càng muốn tránh xa thì càng dễ bị lún sâu, càng muốn chạy trốn thì càng dễ rơi vào.
Hắn ôm ta lên ngựa, nhẹ nhàng cẩn thận ôm ta vào lòng, giống như châu bảo, giống như kho bảo tàng tuyệt thế.
“Phu nhân….đừng khóc.”
Âm thanh ấm áp đó, giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
Hắn nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của ta, khuôn mặt trắng ngần loang lổ vệt nước mắt, còn tưởng rằng bởi vì ta bị Vũ Nhu công chúa ức hiếp nên mới như svậy.
Nhưng hắn không biết, là do ta sợ hắn rời bỏ ta.
Hắn ở trong lòng ta giống như một cạm bẫy làm cho ta si mê điên dại.
Xe ngựa đang chầm chậm di chuyển, hắn ngồi trên sạp trong xe cầm tay ta chơi đùa, thật an tâm, vừa an tâm vừa sợ hãi.
“Phu quân, nếu như có một ngày…..ta không tốt đẹp như trong tưởng tượng của chàng, thì chàng có….”
Có chút nghẹn ngào, có chút tàn nhẫn, nước mắt không chịu sự khống chế lăn xuống, “Thì chàng có rời xa ta không.”
“Nàng mãi mãi là phu nhân của ta”
….….
Ngôi sao trên bầu trời đêm, lung linh chiếu sáng.
Trên xe, ta bị cám dỗ hôn lên đôi môi của hắn, lướt qua vành tai hắn, kéo y phục hắn, cánh tay chuyển động lên xuống.
Đụng đụng chạm chạm, một đường thẳng tiến về phòng.
Đùng một tiếng đóng cửa, ta vội vàng đè hắn lên giường.
“Phu nhân….trước tiên để ta xem xem nàng có bị thương hay không đã.”
Hắn thở dốc, tay nhẹ nhàng cở bỏ y phục của ta, y phục trượt xuống, lộ ra ngọc thể trắng ngần làm tan hồ băng vạn dặm.
Trên cánh tay mảnh khảnh có một vết đỏ nhạt, hắn đưa tay ra, dùng ngón tay ma sát, đau lòng đến nỗi cắn môi.
“Đã hết đau từ lâu rồi!” Ta dùng chất giọng vui vẻ để đánh vỡ không khí bi thương cứng nhắc như lúc này.
Ta dứt khoát mút cổ hắn, hắn kêu lên một tiếng, để ta nằm đè lên người hắn….
Một đêm mờ mịt, xuân tình rơi như sao băng, dưới ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời, tình ý lan tràn, mãi cho đến khi trời sáng.
….….
Khi tỉnh lại đã không còn thấy bóng dáng Tống Kỳ Lâm đâu, ta duỗi eo lười biếng, sau đó kêu Nha Thi Lan Đại đi đến tửu lâu.
Tất cả đều trang trí xong, chỉ thiếu mỗi bảng hiệu.
Nha Thi Lan Đại kinh ngạc tiến vào, nhìn núi giả và dòng nước chảy, đình đài lầu các, sau đó hướng về ta khua tay, “Phu nhân, chỗ này thật đẹp! Ở Nam triều này là độc nhất vô nhị, nhưng rốt cuộc là nên chọn tên gì đây?”
Bọn họ vẫn đang chìm đắm trong tưởng tượng tươi đẹp, ví dụ như Sơn Thủy Các, Nha Thanh Cư, nếu không thì gọi là Nha Lầu, hơn nữa còn có tên mà hầu gia đặt, nhất định sẽ vô cùng dễ nghe.
Hai nữ tử này mong chờ nhìn ta, cảm giác được người khác sùng bái quả thực tuyệt vời.
“Khụ khụ!”
“Đến đây coi tên mà cô gia nhà các ngươi đặt.”
Ma sát lòng bàn tay, hôm qua sau khi làm xong chuyện đó, ta nài nỉ thật lâu hắn mới chịu đứng dậy nghĩ giúp ta một cái tên, vô cùng thân mật muốn ta chờ đến khi nhìn thấy tửu lâu thì mở ra xem.
“Nhất định là một cái tên hay, nếu như không hay thì ta sẽ cọ bô trong phủ một năm!” Nha Thi hưng phấn đến nỗi chụp lấy vai của Lan Đại.
Tiểu gia hỏa, ngươi tin tưởng hầu gia như vậy sao?
Từ từ mở mảnh giấy, nét bút phác họa, mây bay nước chảy.
Bên trên bất thình lình hiện ra ba chữ: “Đảo không người….”
Gia hỏa này?
Chàng xuyên đến hiện đại để nghe nhạc của Nhậm Nhiên sao?
Nha Thi đơ tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, cho đến khi chắc chắn nó là nét bút của hầu gia, nàng ấy khóc rồi bỏ chạy.
Ta hỏi nàng ấy chạy làm gì, nàng ấy nói đi tìm hầu gia để hỏi, có phải nàng ấy ảnh hưởng đến việc hầu gia hít thở hay không.
Tống Kỳ Lâm chẳng lẽ cũng là người hiện đại?
Chỉ có Duyệt Thi ở đằng sau chậm rãi nói: “Hầu gia …..thật lợi hại”
“Phu nhân, hai câu này được lấy từ một bài thơ, đảo dữ vô nhân tích, cô bồ hữu hạc linh*”
*hòn đảo không có dấu chân người, bốn bề chỉ có cánh hạc bay (chắc là vậy chứ chỗ chị gg hông tìm ra hai câu này)
Đợi khoảng ba ngày, tửu lâu cuối cùng cũng treo bảng hiệu.
Ngày khai trương, ta để cho bốn đại mỹ nữ thay váy dài màu bạc, chơi đàn tranh, xướng kịch tuồng.
Cuối cùng ta cũng hiểu nguyên do tại sao Tống Kỳ Lâm đặt cái tên này.
Các tửu lâu khác khai trương thì sẽ đốt pháo, không thì sẽ hát một ca khúc náo nhiệt.
Chỉ có ta là không đốt pháo, không ồn ào náo nhiệt, chỉ viết ba chữ đã khai trương.
Bọn họ hiếu kì tên của tửu lâu, vài người tiến vào mới biết bên trong có khoảng trời riêng biệt.
Bên trong có mành che, bên trên treo tranh sơn thủy, từng tầng từng tầng phân cách thành từng hàng ghế lô, bên trong đều có rãnh, để nước suối chảy qua chính giữa.
Còn có mỹ nữ cao lãnh đang chơi đàn tranh, giống như đang kể một câu chuyện.
Tiến về khoảng lộ thiên phía trước, có núi giả, mặt đá bằng phẳng đang để dụng cụ pha trà, dòng suối chảy siết, cá nhỏ tung tăng bơi lội.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện bên trong không có tiểu nhị, chỉ có một tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, trên đó viết giá cả của đồ ăn, sau dòng chữ là ô vuông.
Phía dưới giấy tuyên thành là một hàng chữ:
“Nếu chọn thì mời đánh V vào ô vuông”
Trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua tửu lâu nào như vậy, cũng chưa từng thấy cái gì gọi là “thực đơn”, mọi người kinh ngạc chọn vài món ăn.
Chọn xong sẽ có người mang đi, qua được một lúc thì món ăn bắt đầu được dọn lên.
Rất nhanh, một thành mười, mười thành một trăm, tửu lâu đã đầy ắp ngườis.
Tiếng nói ríu rít, cộng với tiếng đàn tranh nhẹ nhàng, làm lộ ra không khí ấm áp.
….…..
Vừa khai trương đã đầy ắp người, ta rất cảm động, nghe nói rất nhiều văn nhân còn viết cả thơ, biến nơi đây thành nơi tụ họp cao cấp.
Bọn họ đại đa số sẽ ngồi trên bàn đá lộ thiên hỗ trợ nhau viết thơ.
Cũng may đài lộ thiên và lầu các có chút cách xa nhau, hỗ trợ nhau làm thơ không bị quấy rầy, náo nhiệt và thanh tịnh hình thành đối lập.
Cầm sổ sách không muốn rời xa nơi này, ta ở đây tới tận khi trời tối.
Đây chính là cảm nhận của người có tiền sao?
Ta vui vẻ xoay người trên mặt đất, ra cửa mời Dị Thục Vân đến, đến đây có thể giúp nàng ấy tránh được nội đấu trong trạch viện, mặt khác còn giúp kinh doanh tốt hơn.
Vì vậy ta đã chế tạo ra giấy tuyên truyền cho cửa tiệm, để bọn họ đi phân phát, bên trên có rất nhiều ưu đãi.
Quả nhiên thương nhân luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Thoáng qua được vài hôm, tửu lâu ngày càng phát triển không ngừng.
Nhưng hôm nay có một vị khách đặc biệt đến, thái tử người không thích ta đến rồi.
Lần trước Tống Kỳ Lâm rời đi trước khi yến hội kết thúc làm cho hoàng thượng mất mặt, ngày thứ hai thượng triều hắn nói ra nguyên do, hoàng thượng có chút áy náy trong lòng.
Thái tử cũng không dễ dàng gì, hoàng thượng bắt hắn đến hòa giải với ta, hắn ghét ta như vậy nhưng lại kiên nhẫn đến cùng, hai bọn ta uống đến nửa đêm, ta bắt đầu nói năng lung tung.
Liếc nhìn hắn giống như bộ dạng người xấu, ta khóc nói: “Ngươi tưởng lão nương muốn cùng ngươi ở chỗ này sao? Ta cắn bản không phải Dị Thư Nhàn, ta cũng đâu biết ta không phải là ân nhân cứu mạng của Tống Kỳ Lâm, ngươi ngày ngày mang chuyện này ra uy hiếp ta, làm cho ta ăn không ngon, ngủ không yên!”
Khi Tống Kỳ Lâm tìm ta, trời đã vô cùng tối rồi,
“Phu nhân, nên về nhà rồi.” Khi hắn vừa đến cửa đã vòng tay ôm eo ta, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai ta làm nũng.
Ta vỗ vỗ lưng hắn, say đến nỗi hồ đồ, thái tử không biết đã đi đâu.
Hắn vừa ôm ta xuống lầu, liền nhìn thấy vài nam tử đang vừa ăn uống vừa nói về hoàng đoạn tử*.
*truyện cười 18+
Nội dung đều là nói về ta….
Nói ta không tuân thủ nữ tắc, khanh khanh ta ta với nam nhân, nói ta vô cùng biết thể nghiệm trên giường.
Ta tức giận, đi đến cho bọn họ vài bạt tai.
“Ai cho các ngươi loan tin nhảm!”
Mấy vị nam tử này rất có khí phách, nói đây tất cả đều là sự thật, chỉ thẳng vào mũi ta mắng người.
Chú có thể nhịn, nhưng thím không thể nhịn, Tống Kỳ Lâm cũng dơ chân lên đạp ngã bọn họ, ta định tiếp tục đến truy hỏi người đứng sau lưng chỉ đạo là ai, vẫn chưa đợi ta ra tay, vài cây phi tiêu đã bay xẹt qua mặt ta, làm bọn họ sợ….
Ta….giết người rồi?
Nhưng phi tiêu này không phải do ta ném mà….
Là…..thái tử?!
….….
Ta hối hận hối hận rồi, nếu như nghe lời hắn trực tiếp về nhà, thì rất nhiều việc sẽ không thể xảy ra.
Sớm đã biết thái tử điện hạ không muốn bỏ qua cho ta, dù sao trong lòng hắn ta vẫn luôn là một người phụ nữ xấu xa.
Khi chúng ta vẫn chưa hoàn hồn, thì thái tử đã ra lệnh, một tốp binh lính xông êns bao vây ta.
“Người này là con trai của tể tướng đương triều, Dị Thư Nhàn, ngươi lại dám giết hại thế gia đại tộc?!”
Thái tử lạnh lùng nhấc mày, trong mắt phát ra ánh sáng giảo hoạt, tốt lắm Dị Thư Nhàn, cuối cùng cũng rơi vào tay hắn rồi.
“Ngươi!Ngươi! Tất cả đều là mưu kế của ngươi!”
Ta say đến mơ hồ, ta chỉ vào Tống Kỳ Lâm rồi bắt đầu mắng thái tử.
“Người là do ta giết, không liên quan gì đến phu nhân, muốn bắt thì đến bắt ta đi.”
Tống Kỳ Lâm che chắn trước người ta, làm thái tử tức đến giậm chân.
Lúc này Dị Thục Vân vừa xuống lầu, nhìn thấy màn trước mặt này ánh mắt dần trở nên ngu ngốc.
“A tỷ! Thái tử, nếu như người bắt a tỷ của ta, thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho người.
Tiểu gia hỏa, đến mức này luôn sao?
“Dị Thư Nhàn! Ngươi rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể làm cho họ đều giúp ngươi như vậy!”
Thái tử tức đến nỗi thở hổn hển, hạ lệnh, “Được, ta không bắt ngươi, ta bắt Tống Kỳ Lâm, hai người các ngươi đều không thể có những ngày tháng tốt đẹp! Đắc tội bổn thái tử, bổn thái tử sẽ làm cho các ngươi ch.ết không chỗ chôn thây!”
“Ta nói này thái tử, ngươi không bận sao? Ngươi không đi xử lý chính sự của Nam triều sao, đến đây đối đầu với ta để làm gì?”
Thật là nghi hoặc, ta cũng đâu có đắc tội ngươi.
“Câm miệng, tất cả đều tại ngươi truyền tin nhảm nói thích bổn thái tử, làm cho phụ hoàng nghĩ ta tác phong không đoan chính, còn muốn phế ta!”
Ồ, thì ra là chuyện này.
“Vậy ta gặp hoàng thượng giải thích rõ ràng không phải là được hay sao?”
“Haizz, cũng đúng.” Hắn vò vò đầu, như vậy phụ hoàng có lẽ sẽ không phế ta nữa.
“Nhưng thái tử, ngươi giết người rồi.”
Ta chỉ thi thể nằm trên đất ngại ngùng nói: “Ta thật sự hoài nghi không biết khi ra tay có phải đầu ngươi bị cửa kẹp hay không.”
Hắn kinh hãi kêu lên một tiếng, quên mất sự việc này…..tội giết người và tác phong không đoan chính gần tương đương nhau, vẫn là tội giết người nặng hơn một chút, xem ra phu thê hai người họ, hắn nhất định phải bắt rồi.
“Bổn thái tử làm sao có thể…..giết người được, giết người là các ngươi, tại hiện trường đều là nhân chứng! Người đâu, giải bọn họ đi!”
Ơ, nếu biết sớm, thì ta đã không nói rồi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK