Vừa bước ra khỏi sân, cung điện tưởng chừng uy nghi và rộng rãi phía sau bỗng hóa thành một đống gỗ mục và đá cuội, chỉ có căn phòng ta và Phù Cố ngủ là nguyên vẹn.
Ta nhìn khung cảnh trước mặt, nửa ngày không nói nên lời.
Thật giống tình tiết trong Liêu trai chí dị mà!
Thư sinh vào kinh thi cử, bị hồ ly cái mê hoặc, gần chớt rồi vẫn tưởng mình đang điên loan đảo phượng với giai nhân. Từ đó bỏ bê thi thư, đêm đêm ca hát, cho tới khi dầu đã cạn, đèn đã tắt, người cũng ngỏm củ tỏi luôn.
Lập hạ, những cơn gió ấm áp từ rừng mơn man tóc mai của Phù Cố, đôi mắt hắn sâu thẳm làm người ta đắm chìm.
Ta bỗng thấy rùng mình, cúi đầu xuống thì thấy hóa ra Tiểu Long đã thu nhỏ mình lại bằng ngón tay cái, quấn quanh cổ tay ta như một chiếc vòng ngọc lấp lánh.
Phù Cố đưa tay gảy gảy Tiểu Long: "Ngươi đi xuống."
Tiểu Long đầu cũng không thèm ngẩng: "Ta cứ không đấy, ngươi đêm nào cũng ngủ với Tiểu Hi, còn không cho ta nắm tay người ta hả?"
Phù Cố vặn lại: "Cái gì! Ta với Hi Hi còn chẳng ngủ gần nhau, nào có cách nàng gần như ngươi chứ!"
Đầu ta như muốn xì khói, vừa ra ngoài hai tên này đã ầm ĩ, "Ê ê, đừng cãi nhau..."
Nhưng mà cãi cái gì mới được chứ?
Tiểu Long trợn mắt - đạ mú, sao còn biết trợn mắt nữa vậy - xì xì với Phù Cố: "Sao, không phục à? Không phục cũng phải phục."
Phù Cố tức phát điêng, đỏ bừng cả mặt nói: "Hi Hi là giống cái, là cô nương gia, ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Ta: Đừng cãi nữa, đi dạo đi dạo.
Đối diện với công kích của Phù Cố, Tiểu Long chẳng thèm để ý, thậm chí còn tiếp tục hỏi vặn: "Ngươi mới không biết xấu hổ! Ngươi để nàng chạm vào đuôi, hồ ly các ngươi không phải quý giá nhất chính là đuôi sao, không phải chạm vào đuôi sẽ động tình sao..."
"Thật á?" Ta từ từ hướng mắt về phía Phù Cố, hắn có vẻ khẩn trương, mặt càng ngày càng đỏ, điên cuồng lắc đầu: "Hi Hi, đừng nghe hắn nói bậy mà!"
Lại quay sang hét vào mặt Tiểu Long, "Ngươi mới là đồ chạm vào đuôi sẽ động tình! Thiên hạ có ai không biết tụi rắn các ngươi là răm nhất hả!"
Tiểu Long há miệng, lộ ra lưỡi rắn hồng hồng chuẩn bị khẩu nghiệp, ta sợ nó sẽ làm Phù Cố tức chếc, cũng không nghe nổi nữa, dùng tay bịt mỏ nó: "Đủ rồi!"
Tiểu Long trợn hai hạt đậu đỏ, quay đầu sang một bên, cắn môi đến đỏ bừng.
"Loạn đủ chưa?" Mặt ta sa sầm như một lão già cổ hủ, hận không thể dùng thước đánh vào tay bọn hắn. "Ta đến để nghe các ngươi cãi nhau đấy à? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy?"
Ta nhìn sang Tiểu Long: "Ngươi hiểu biết hơn, mồm miệng cũng nhanh nhẹn hơn Phù Cố, biết hắn nói không lại ngươi còn nhất quyết hơn thua sống chếc với hắn làm gì?"
Ta buông Tiểu Long ra, nó cười khẩy, nằm trên tay ta giả chếc.
Sau đó lại nhìn Phù Cố, hắn tức đến mức mắt cũng biến thành màu xanh, ngân ngấn nước.
"Ngươi cũng vậy." Ta hạ giọng, "Cũng không phải chuyện gì to tát, sao cứ phải bám lấy Tiểu Long không buông?"
Hắn rũ mắt, lông mi khẽ run như cánh bướm, rõ ràng nước mắt đã ướt mi nhưng vẫn cố nhịn không rơi lệ, bướng bỉnh nhỏ giọng đáp: "To tát chứ bộ."
Nhìn hắn như vậy lòng ta cũng mềm ra, giọng nói càng dịu dàng: "Được rồi, lời vừa rồi của ngươi là nhất thời tức giận mà mất lý trí thôi, sao lại nói tới tộc của Tiểu Long rồi? Hắn là bạn của ngươi, đã ở cùng ngươi lâu như thế, có tức giận hơn nữa cũng không được nói vậy làm bạn buồn, hiểu chưa?"
Một lúc lâu sau, hắn mới cúi đầu, lấy tay lau nước mắt, nhẹ giọng: "Ta hiểu rồi."
Hắn lại nhìn Tiểu Long, áy náy nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Long, sau này ta sẽ không nói như vậy nữa."
Tiểu Long hừ nhẹ mũi, "Hứ."
Xem như đã giải quyết xong.
Thấy hai người đã hoà hoãn, ta dùng tay còn lại cầm lấy tay Phù Cố: "Không phải chỉ là nắm tay sao, ai ta cũng nắm cả, vậy đã được chưa?"
Tai Phù Cố lập tức dựng đứng lên. Ngay cả đám lông tai cũng chuyển đỏ.
Ta tò mò nhìn tai hắn, hắn nhất quyết không cho, "Đừng... đừng nhìn mà."
Nhưng cũng không buông tay ta ra.
Bé hồ ly này... Lẽ nào lớn như vậy rồi mà tay cũng chưa nắm bao giờ à?
—-
Kính Hư tuy là cấm địa, nhưng cũng không khác biệt lắm với núi rừng bên ngoài.
Mặt trời dần nhô lên sau núi, những giọt sương đêm trên lá cũng trong vắt rồi từ từ biến mất.
Chỉ có điều, cây cối ở đây rất cao, càng đi sâu vào càng không thấy được ánh sáng, làm người ta ớn lạnh toàn thân.
"Hi Hi ăn cái này đi." Phù Cố hái một quả mọng trên cành cây trơ lá đưa cho ta. Ta nhìn quả mọng tròn xoe, trắng trắng đỏ đỏ lại còn pha chút đen, có hơi chần chừ.
Không phải ta nghĩ Phù Cố sẽ hại ta, chỉ là hắn ăn thì không sao, nhưng lỡ ta ăn vào rồi ngỏm thì sao. Dựa vào trí thông minh của hắn, chắc chưa nghĩ đến điều này đâu.
"Cô 'ăng' đi mà." Tiểu Long lười biếng nói, 'Tốt cho cô cho đó."
Nếu Tiểu Long đã nói như thế, ta cũng nhẹ nhõm phần nào, lau lau vỏ rồi cắn một miếng.
Cmn, ta biết ngay sẽ có sự cố mà - nước trái cây bắn tung tóe khắp nơi, chảy xuống cả tay ta.
Tiểu Long đã sớm đoán trước được, di chuyển đến vai ta treo lủng lẳng.
Thứ quả này thơm một cách kì lạ, hình dáng cũng kì lạ, vỏ còn có vị chát chát.
Bên trong lại ngọt như đào, có lẽ vì trời nóng quá nên thịt quả cũng mềm ra, cắn nhẹ một miếng đã cảm nhận được vị ngọt sảng khoái. Chưa kịp nuốt xuống, ta đã cảm thấy một dòng nước ấm nóng chảy vào bụng.
Ta mặc kệ nước ép vẫn lênh láng trên tay, ăn hết cả quả, sau đó nhổ ra một cái hạt to bằng ngón tay cái, tròn như Phật châu.
Lúc này, Phù Cố ở phía trước không xa hưng phấn nói: "Ăn ngon không? Ăn ngon không?"
Ta xòe bàn tay nhớp nháp ra, gật đầu với hắn. "Ừ, ngọt lắm. Đây là quả gì thế?"
"Quả Tam Hà." Phù Cố kéo tay áo ta, dẫn ta tới một thung lũng, vừa đi vừa nói: "Ta nghe nói, Tam Hà là ngọn nguồn của mọi dòng sông trên thiên hạ, dù là dải ngân hà trên bầu trời hay hoàng tuyền dưới địa ngục, đều từ Tam Hà mà ra. Cái cây này vốn mọc bên bờ sông Tam Hà, sau đó, sau đó... hic, Tiểu Long?"
Ơ, lại là chuyện nghe từ chỗ Tiểu Long đấy à?
Tiểu Long: Sau đó ấy à, có một người đang nghỉ ngơi dưới hòn cây, vô tình ăn phải loại quả này, thấy ngon nên đã lấy hạt 'ga' (ra)".
Ta ngồi xổm bên suối rửa tay, lại nghe Tiểu Long bổ sung, "Mọi người đều 'lói', ăn quả này sẽ gặp được may mắn."
Dòng nước trong vắt mơn man đầu ngón tay, nhẹ nhàng như gió, lạnh băng... như đôi mắt của Phù Cố.
Ta vẩy vẩy nước trên tay, "Người đó là ai? Ta còn tưởng ăn quả này vào sẽ bất tử chứ."
Tiểu Long cũng theo cánh tay ta mà trườn xuống nước, đứng như trời trồng trong đó, chỉ lộ ra mỗi cái đầu: "Mơ đẹp lắm, chẳng ai có thể sống mãi, càng không thể không già đi. Ta không thể nói tên người đó cho cô, nhưng cô có thể hiểu, nàng ấy là người đã tạo ra con người."
Ta đứng hình, "Ý ngươi nói là Nữ Oa nương nương?"
Tiểu Long không trả lời, nhắm mắt lại, thân hình thon dài theo sóng nước trôi đi, gần như lao theo dòng nước.
Phù Cố thấy vậy cũng lớn tiếng: "Ta cũng muốn!"
Sau đó chỉ thấy một luồng gió mạnh tạt qua trước mặt, dòng nước tĩnh lặng vỡ ra, có tiếng vật nặng rơi xuống nước, bắn nước tung tóe, làm ta tí ngã ra sau.
Ta nhắm mắt lại, thầm mắng: Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc! Rồi mới từ từ thở hắt ra, mở mắt.
Phù Cố chơi rất vui dưới nước, cái đuôi lộ ra, hắn lấy một nắm cây dưới nước bắt đầu cọ cọ đuôi, quần áo và đầu tóc đều ướt hết.
Tiểu Long chán ghét đứng sang một bên.
Ta thở dài, cởi áo ngoài ra, phơi lên hòn đá xanh bên bờ sông cho khô.
Phù Cố tự mình chơi bên cạnh, ta đành nói chuyện với Tiểu Long: "Có thật là chúng ta không thể ra khỏi Kính Hư không?"
"Được chứ, phá được cấm chế là xong." Tiểu Long buộc mình vào một mảnh rong nước, làm thành cái mỏ neo để nó không bị trôi đi. Nhưng 'mò' ta và hắn đã thử suốt hai trăm năm, vẫn không tìm ra cách phá vỡ nó."
Ta im lặng một lúc, nhẹ giọng: "... Nhất định sẽ có cách, mạng ta ngắn, không thể lãng phí mãi ở đây."
Tiểu Long không nói gì, lại cắm đầu xuống nước.
Ta đang định thả lỏng một lát, lại nghe Phù Cố gọi, "Hi Hi!"
Mỗi lần nghe thấy hắn gọi, ta lại thấy tinh thần và thể xác đều kiệt sức, hơi giống tâm trạng của một bà mẹ già có đứa con ngốc nghếch.
Nhưng vẫn quay lại nhìn, vẻ mặt hắn đầy hưng phấn, dường như không biết mệt mỏi, cái đuôi đã sạch sẽ ướt át lủng lẳng phía sau, nhỏ nước tong tỏng xuống suối.
Hắn giơ thứ gì đó trong tay lên, ra hiệu cho ta, "Hi Hi nàng nhìn này!"
"Đây là cái gì..." Ta vừa nghi hoặc đã thấy hắn làm ra động tác ném, lập tức ý thức được hắn định làm gì, không khỏi lùi lại, "Chờ đã, chờ đã!"
Nhưng đã quá muộn - ta bị một con cá béo ị bay vào mặt.
"Hi Hi, nàng không sao chứ?" Phù Cố thấy ta bị đau, lập tức chạy qua đây, lại không dám tới gần, "Ta xin lỗi..."
Cá béo tuột xuống, rơi vào lòng ta, toàn thân ta bốc mùi tanh. Trên người cá còn chảy máo, nhìn miệng vết thương giống như vết răng của Phù Cố.
Ta cúi đầu nhìn y phục nhăn nhúm, lại ngước nhìn Phù Cố đang luống cuống, cực kì bình tĩnh nói: "Đây là bộ quần áo sạch cuối cùng của ta."
Phù Cố nghe được càng tự trách: "Xin lỗi, là lỗi của ta, thật xin lỗi mà Hi Hi..."
Ta: Xin lỗi thì được gì?
Phù Cố: Vậy... Cho nàng ném lại ta nha?
Nói xong, hắn khẩn trương nhắm mắt lại, nắm chặt tay như tráng sĩ quả cảm, chờ ta tới xử hắn.
Ta cố giữ vẻ mặt lạnh lùng, tóm lấy con cá, lặng lẽ tới gần: "Tất nhiên phải trả giá rồi."
Sau đó nhét cá vào cổ áo hắn.
Phù Cố giật nảy mình: "Hi Hi!"
Cảm giác da cá trượt khắp người thật không dễ chịu chút nào, nhưng hắn đã buộc chặt thắt lưng, nhất thời không thể cởi ra, chỉ có thể kéo cổ áo, lấy con cá ra khỏi người.
Lúc này, Tiểu Long cũng hóa thành người, đứng lên từ trong nước, ở phía sau nháy mắt với ta, ta liền hiểu ra.
Giây tiếp theo, ta và Tiểu Long tấn công hắn từ trước ra sau, tạt nước ướt từ đầu tới đuôi hắn.
"Đồ tồi tệ!" Phù Cố không né được, làu bàu đánh trả.
Ba chúng ta thủy chiến trong nước, có lúc liên minh với nhau, có lúc lại đánh loạn xị ngậu.
Nửa giờ sau, một người, một cáo, một rắn đã trở lại nguyên hình nằm ngay ngắn trên hòn đá, quần áo treo trên cành cây gần đó.
Ta nhắm mắt lại, hơi mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn chưa tan đi.
Hình như đã lâu lắm rồi, ta chưa được cười như vậy.
Nếu như có thể mãi mãi vui vẻ như vậy thì tốt quá.