"Ta mang ổ đi cơ!"
"Không được! Chúng ta 'nà' đi làm chính 'xự', 'hông' phải đi đạp thanh, mang ổ đi làm chóa gì?"
"Chỗ đó mới đến 1 lần, lại còn xa, lỡ không quay lại được thì sao?"
"Phủi phui cái mồm! Không quay lại được là không thế nào, không cho phép nói mấy câu xui xẻo, không được mang là không được mang."
Phù Cố và Tiểu Long cãi lộn đến mặt và tai đều đỏ bừng, một rắn một cáo quay ngoắt đầu không để ý đến người còn lại, cả hai đều tức xì khói.
Hôm trước vừa thương lượng xong việc quay lại ngôi làng đó để xem xét tình hình, Phù Cố cũng không có ý kiến gì, chỉ là sáng sớm nay vừa thức dậy đã gói ổ mang theo, nói thế nào cũng đòi mang bằng được.
Nhưng Tiểu Long đối với loại hành vi yêu ổ ấu trĩ này cực kì chán ghét, thế là nói thế nào cũng không đồng ý.
Vì vậy, hai người họ đã cãi nhau nửa buổi sáng.
Ta nhìn ra ngoài, mặt trời đã chói chang, nếu còn không ra ngoài sẽ phải ăn cơm chiều luôn mất.
Chỉ có thể làm người hòa giải, thay Phù Cố thuyết phục Tiểu Long: "Bỏ đi bỏ đi, trẻ nhỏ yêu ổ cũng là bình thường, để hắn mang theo đi."
Tiểu Long lạnh lùng nhìn, "Bao nhiêu tuổi rồi còn trẻ nhỏ?"
Phù Cố khịt mũi giận dữ: "Cần ngươi quan tâm à! Ta có hai nghìn tuổi đi nữa cũng phải đồng cam cộng khổ với cái ổ của ta."
Ta đưa tay, ra hiệu cho bọn họ im lặng, "Các bạn của ta, chúng ta thật sự nên xuất phát rồi đó. Coi như vì ta không còn nhiều thời gian sắp ngoẻo tới nơi, có thể tạm gác những chuyện vặt vãnh này sang một bên được không?"
Suy cho cùng, vẫn là "vì người sắp chếc", nghe câu này của ta, ít nhất hai người cũng không tiếp tục giằng co, lề mề đi ra ngoài.
Phù Cố niệm hai câu, cái ổ đã nhỏ đi một vòng, hắn dùng một sợi dây lộn ngược nó lại cõng trên lưng, đi ở phía trước như một con ba ba ngàn năm đã thành tinh, hai chân trước bắt đầu lết.
Tiểu Long quấn quanh cổ ta, đầu tựa vào vai ta, thỉnh thoảng lại chỉ đường.
Kính Hư ban đầu là một nơi lưu vong không người ở với địa hình hiểm trở. Khắp nơi đều là rừng rậm phủ dày lá khô, dưới chân như có một lớp bùn lầy, đi lại vô cùng khó khăn.
Cũng không biết bọn hắn làm sao nhớ được đường.
Chưa đi được một lúc, ta đã đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vì không có hơi thở nên không hề bị hụt hơi.
Cứ đi cứ đi mãi, gặp phải một con dốc gần như thẳng tắp.
Tiểu Long trấn an: "Qua chỗ này là tới rồi."
Ta mệt đến mức toàn thân mềm nhũn, vẫn gắng gượng vươn tay tóm lấy một sợi dây dày như miệng bát leo lên trên. Phù Cố trèo lên trước, đưa tay xuống kéo ta.
"Hi Hi, tới đây, ta kéo nàng."
Ta đạp lên bức tường đá, dùng hết sức lực vươn tay, đầu ngón tay của hai chúng ta cố gắng thu hẹp khoảng cách, nhưng vẫn cách nhau một đoạn.
Phù Cố khẩn trương, dứt khoát quỳ nửa người, ta cuối cùng cũng bắt được tay hắn.
"Bắt được nàng rồi, Hi Hi." Phù Cố cười với ta, có chút đắc ý.
Sau đó, hắn hơi hơi dùng lực, cẳng tay tưởng chừng mảnh mai của hắn bỗng nổi gân. Trước khi ta kịp phản ứng, cả người đã cơ hồ bị nhấc lên không trung, ta cảm thấy không đúng, cố gắng ngăn cản: "Đừng..."
Nhưng đã muộn.
"A!" Phù Cố hoảng hốt kêu khi thấy ta mất kiểm soát rơi xuống dưới.
"Phịch!" Tiếng da thịt va chạm vang lên - vào giây cuối, Phù Cố mạo hiểm ôm chặt lấy ta.
Nhưng dưới tác động lực lớn, hắn không thể đứng vững, chúng ta cùng ngã xuống đất.
"Chậc." Không nghi ngờ gì nữa, đây là thanh âm khinh thường của Tiểu Long - kẻ sớm đã chuồn trước.
Ta nằm trên người Phù Cố, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, mũi cũng ê ẩm một hồi.
Hai tay Phù Cố ôm lấy ta, trên mặt lại rất bối rối: "Hi Hi... Nàng ổn chứ?"
Ta che mũi đứng dậy, giọng cũng ồm ồm: "Vẫn ổn, ngươi thì sao?"
"Eo ta đau quá..." Phù Cố ngồi dậy, xoa xoa thắt lưng.
Hắn còn muốn kêu ca, đột nhiên nhìn chằm chằm ta, hét lên: "Hi Hi, nàng chảy má.u!"
"Hả?" Ta vô thức cúi đầu, phát hiện chất lỏng ấm áp chảy ra từ kẽ ngón tay, nhỏ giọt xuống y phục của ta, ngay cả ngực Phù Cố cũng nhuộm đỏ.
Tiểu Long đến gần, nhìn từ trên xuống: "Lẽ nào ngã gãy mũi rồi?"
"Cái gì?" Phù Cố rối rít đứng dậy, đôi mắt tràn ngập lo lắng nhìn quanh ta, không biết làm thế nào cho phải. "Hi Hi, ta xin lỗi, có đau không, ta không phải cố ý mà..."
Tiểu Long vẫn tỉnh táo, "Buông ra, để ta xem có nghiêm trọng không."
Ta ngập ngừng buông tay, hơi ngẩng đầu lên, không ngờ máo chảy dữ dội đến mức tràn cả vào miệng.
Tiểu Long uốn éo trong không trung, quan sát vết thương của ta từ mọi hướng mà không chạm vào nó, cuối cùng đưa ra kết luận: "Chà, xương chưa gãy, vẫn còn tốt. Đợi một lúc nữa, không chảy máo là ổn thôi."
"Ừm." Ta gật gật đầu, đồng thời phun ra một ngụm má.u.
Phù Cố rất hối hận vì sự liều lĩnh của mình, muốn chữa trị cho ta, lòng bàn tay phát ra ánh sáng lấp lánh như đang cầm một cái bát đầy nước, nhẹ nhàng đặt trước mặt ta. Ánh sáng le lói hòa cùng vết thương đang chảy máo của ta.
Nhưng — không có tác dụng.
"Ể?" Phù Cố không thể tin nổi, "Sao có thể? Đây là phép ta thông thạo nhất đó."
Tiểu Long trợn mắt khinh thường, "Bảo ngươi học thì không nghe, giờ biết lợi ích của việc luyện tập hàng ngày chưa? Tránh ra, nhìn ta đây."
Sau đó, nó thè lưỡi rắn, thổi một hơi sương mù vào mũi ta.
Ta chỉ thấy hơi ớn lạnh, ngoài ra chẳng thấy gì.
Tiểu Long xịt keo rồi, lại thử lại lần nữa nhưng vẫn không được.
Phù Cố nhìn ta, lại nhìn sang Tiểu Long vốn đã tự tin bừng bừng: "Hình như ngươi cũng..."
Ta đã nhìn ra sự gượng gạo của Tiểu Long, sợ Phù Cố sẽ nói thêm gì khiến mọi chuyện tệ hơn, lập tức dùng tay áo quẹt máo và ngắt lời: "Không sao không sao, ta ổn rồi mà, không chảy máo nữa, chúng ta đi tiếp thôi."
Tiểu Long nghe vậy, cứng nhắc xoay người, nghiêng đầu: "Không đi nữa, ở lại đây thôi."
Nơi chúng ta leo lên rất bằng phẳng, có nhiều bụi cây, ngoại trừ một số cây ăn quả nhỏ thì không có cây cao nào cả. Đi thêm ba mươi bước về bên cạnh còn thấy được một thảm thực vật cực kì tươi tốt, che khuất ánh nắng và bầu trời, không thể nhìn thấy gì qua những tán cây dày xếp chồng lên nhau.
Lúc đó ta mới phát hiện, chúng ta đã đến rìa thung lũng. À, cũng không hẳn là thung lũng, giống một cái hố khổng lồ thì đúng hơn.
"Ngươi chắc chắn ở đây có một ngôi làng chứ?" Ta dựa vào một thân cây, nhìn xuống, thấy phía dưới rất sâu, che khuất tầm nhìn của ta, không có dấu vết nào của một ngôi làng.
"Tin ta lần này đi." Tiểu Long đột nhiên lao lên như một người dẫn đường, cực kì mạnh mẽ nghiền nát cành cây nơi mà nó chạy qua.
Nó đi đến đâu, đường mở rộng ra tới đó, đủ cho hai người, Phù Cố kéo ta đi, "Hình như chính là con đường này."
Tiểu Long đầu cũng không thèm quay lại, lưỡi rắn chỉ chỉ hướng đi, "Hình như cái rắm, chính 'nà' nó chứ gì nữa."
"Tiểu Long, vừa rồi ngươi nói cái gì mà ta lười đọc sách luyện tập?"
"Tiểu Long, ngươi từng đọc sách à?"
"Tiểu Long..."
Tiểu Long di chuyển càng ngày càng nhanh, ta vội kiễng chân che miệng Phù Cố đang lải nhải không ngừng, đồ ngốc không biết nhìn sắc mặt người ta - dù cái mặt rắn phẳng lì của Tiểu Long cũng không nhìn ra được gì.
Phù Cố xoay người nhìn ta, đôi mắt hẹp hơi xếch lên của hắn bối rối: "Huhu?"
Ta buông tay, nắm lấy tay áo hắn, tăng tốc để đuổi kịp Tiểu Long, "Đừng nói nữa, chừa cho mình đường sống đi."
"Ồ." Phù Cố vẫn chưa hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nắm lấy tay ta.
Bàn tay hắn cũng không dày rộng lắm, nhưng những ngón tay dài, hữu lực nắm chặt tay ta khiến ta an tâm vô cùng, nắm tay mà cũng chân thành như vậy.
Ta vô thức nhìn hắn, hắn cũng không nhận ra có điều gì không ổn, thậm chí còn nhe hàm răng trắng cười với ta.
Càng đi sâu hơn, chúng ta phát hiện rất nhiều căn nhà bằng đá được xây xung quanh những cây cao chót vót, Tiểu Long cũng đi chậm lại, ba chúng ta sánh bước cạnh nhau.
Hầu hết các ngôi nhà đều bị che khuất, được bao bọc và chôn vùi bởi những chiếc lá khô và cây đã chếc khô, nhìn như thể mỗi cái cây đều có một ngôi m.ộ dưới gốc.
Thế nhưng sau khi dọn sạch các dây leo vướng víu, ta mới nhìn ra kiểu dáng của những ngôi nhà đá này đều rất giống nhau, về cơ bản là xây quanh rễ cây chằng chịt, mái nhà nghiêng ra ngoài, mái hiên hơi cong xuống, bề ngoài cổ kính đơn giản.
Có đường mòn giữa những ngôi nhà đó, nhưng qua nhiều năm đều đã bị bỏ hoang.
Đúng là giống nơi đã từng là một ngôi làng.
Tuy nhiên dân số có vẻ không nhiều, ta ước tính đại khái có khoảng hai mươi, ba mươi hộ gia đình.
Ta vừa đi vừa nói: "Kính Hư thật sự có chủng tộc nào sống ở đây sao? Những ngôi nhà này... thật sự cho người ở à?"
Tiểu Long lắc đầu, vảy rắn cọ xát xuống đất, rít lên: "Không thể nào, giữa yêu giới và nhân gian có ranh giới, phàm nhân sao có thể ở một nơi như vậy được?"
Ta cảm thấy rất kì lạ, nhìn hắn: "Nhưng ngươi từng nói ngươi đến từ nhân gian, thế giới loài người và yêu giới không thể có mối liên hệ nào, vậy ngươi đến đây bằng cách nào?"
"Hê hê," TIểu Long cười gượng hai tiếng, "Cái này ấy à..."
Phù Cố đột nhiên ngắt lời, "Hắn lẻn vào đó! Vốn dĩ giữa lục giới có tường thành ngăn cản người từ nơi khác tới quấy nhiễu. Ví dụ như con người và yêu quái không thể tiến vào thế giới của nhau. Nhưng mấy trăm năm gần đây kết giới ngày càng yếu đi, nếu tu luyện lên cao một chút, có thể đánh lừa cảm ứng của kết giới."
"Cái gì cao một chút?" Tiểu Long kiêu ngạo ngẩng đầu, khinh thường, "So với tên hồ ly nào đó, rõ ràng 'nà' cao hơn rất nhiều nhá."
Phù Cố nháy mắt làm mặt quỷ với hắn, nhìn chéo về phía trước, đột nhiên chỉ vào một nơi nói, "Hi Hi, chính là nơi đó."
Hắn dẫn ta đến trước cửa một căn nhà, chỉ vào vại nước và nói với ta. "Đây là vại nước đó. Ta nhớ rõ lúc chúng ta đến đây đã có nước rồi, sau đó ta thấy nàng phát sáng nên đã nhặt lên."
Vại nước này lớn đến mức to bằng nửa người, ta không khỏi nhìn vào, "Sâu quá."
"Ừ ừ." Phù Cố vui vẻ gật đầu, thậm chí còn giơ đuôi lên, quét bay Tiểu Long ở phía sau.
Tiểu Long chán ghét rời đi, không biết chuyện gì khiến hắn vui vẻ như vậy.
Ta đưa tay sờ thử, đã quá lâu rồi, bên trong và bên ngoài vại nước toàn những vết nứt thô ráp, nếu không phải có vài bụi cây bao bọc, có lẽ đã vỡ thành miếng từ lâu.
Nhưng... tại sao ta lại ở trong này? Người đã từng sống ở ngôi làng này là ai?
Ta lẩm bẩm rút tay lại, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mái hiên gãy và những cành lá rợp bóng cao vút.
Ngôi làng này đúng là nơi sâu nhất, thảm thực vật cũng rậm rạp nhất Kính Hư, nhưng nếu cứ sống mãi ở đây... Có lẽ ta sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Tiểu Long ở một bên nhấn mạnh quan điểm của mình: "Dù sao sống ở nơi này, chắc chắn 'hông' phải con người."
Phù Cố ngồi xổm xuống bên cạnh ta, ngẩng mặt lên phát biểu ý kiến: "Chẳng lẽ có một chủng tộc nào đó xuất thân từ Kính Hư? Tiểu Long, người có biết yêu quái nào thích sống trong nhà đá không?"
Cái đuôi to của hắn cứ ngoe nguẩy qua lại, ta sợ nó bị lá cây và bụi làm bẩn, định nhắc hắn cất đuôi đi, nhưng thấy chóp đuôi nhọn hoắt của hắn, lời đã tới miệng lại nuốt xuống.
Đuôi của Phù Cố rất to, lông lại mềm mại bồng bềnh, nếu ánh nắng chiếu vào sẽ đen tuyền lấp lánh, chóp đuôi sẽ cong thành vòng cung.
Hình dạng này...
Ta càng nhìn càng mê mẩn, nhưng cứ cảm thấy là lạ sao đó.
Thế là ta đưa tay nắm lấy chóp đuôi hắn.
"Á..." Vẻ mặt vốn nghiêm túc của Phù Cố đột nhiên biến hóa, hắn phát ra một tiếng kêu nhỏ, tai dựng đứng.
Hắn không biết tại sao ta làm vậy nên cũng không dám cử động, chỉ nhẹ nhàng kéo vạt áo ta, "Hi Hi... nàng đừng kéo chỗ đó, ngứa lắm..."
Tiểu Long nhìn một màn này, chỉ cảm thấy hồ ly tinh động tình thật bỏng mắt, con rắn vốn không có thị lực tốt như hắn cũng sắp chảy nước mắt tới nơi rồi.
Ta hoàn toàn không biết về những điều này, chỉ xoa xoa đầu đuôi hắn trong lúc suy nghĩ.
Rốt cuộc là kì lạ chỗ nào?
Đuôi của hồ ly... hình dạng...
"Đúng rồi! Là hình dạng!"
Ta mạnh mẽ ngẩng đầu - quả nhiên góc mái hiên ta vừa thấy cũng có dạng bay lên bay xuống như vậy.
Bề ngoài cổ kính, đường nét mượt mà...
Giống như một chiếc đuôi cáo.
Ta không khỏi kích động, cúi đầu nhìn Phù Cố, tai hắn đã đỏ bừng, ánh mắt nhìn ta vừa thống khổ vừa đáng thương, nhưng hắn vẫn vô thức mỉm cười, không có chút phản kháng nào.
Tiểu Long vẫn là bộ dáng nửa hiểu nửa không: "Hình dạng thế nào?"
Ta buông đuôi Phù Cố ra, cũng không để ý việc hắn lập tức thu đuôi lại, giải thích: "Hình dạng của mái hiên là đuôi của một con cáo, nơi đây từng có một đàn cáo sinh sống."
"Cái gì?"
"Há?"
Tiểu Long và Phù Cố đều thốt lên hoài nghi.
Phù Cố thậm chí còn đứng dậy, so sánh cái đuôi của mình với mái hiên trên đầu, nhìn đi nhìn lại, giơ đuôi lên hỏi Tiểu Long: "Ngươi thấy giống không?"
Tiểu Long mặc kệ hắn, cuộn đuôi rắn lại, cố gắng bắt chước cái mái hiên.
Để chắc chắn suy đoán của mình là chính xác, ta đến xem một số mái hiên và các ngóc ngách của các nhà khác, mặc dù kích thước khác nhau nhưng hình dạng của mái hiên chắc chắn là một.
Nếu thứ sống ở đây là cáo, thì họ nhất định đã tiếp xúc với Thanh Khâu ở bên ngoài, có lẽ họ đã có cách thoát khỏi đây!
Ta hơi hưng phấn nhìn Phù Cố, nhưng hắn lại hỏi: "Nếu là cáo, tại sao lại sống ở một nơi như thế này? Là bị đày ải, hay đã sống ở đây từ đầu?"
"Không thể nào, chưa từng có nhiều hồ ly bị lưu đày như vậy. Tộc của ngươi ở Thanh Khâu vốn đã không tính là nhiều." Tiểu Long phản bác.
Ta gật đầu nói thêm, "Nếu vốn dĩ đã sống ở đây, chắc chắn cũng sẽ không ở mãi nơi này. Ít nhất cũng phải chọn một nơi bằng phẳng, nhìn thấy được bầu trời chứ."
Nói đến đây, ta như bị dội một gáo nước lạnh, sự nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn.
Phù Cố gọi ta mấy tiếng, "Hi Hi, nàng sao vậy? Có phải mũi vẫn còn đau không? Sao nàng không nói gì thế?"
Lúc này ta mới định thần lại, cũng không biết đang nhìn đi đâu, thấp giọng nói ra kết luận trong lòng: "Rốt cuộc họ đã chạy trốn khỏi điều gì chứ..."
Kính Hư bị cô lập với thế giới bên ngoài, ở đáy hố sâu nhất, lá cây che trời, bị rễ cây bao bọc, những ngôi nhà bằng đá phủ đầy dây leo...
Nếu đúng là có một đàn cáo từng sống ở đây, thậm chí còn lập ra một ngôi làng, lí do gì đã khiến họ phải trốn ở một nơi không nhìn thấy cả ánh mặt trời như thế này?
Là thiên tai?
Hay là thảm họa do con người?