Về đến phòng, chỉ thấy Tiểu Long đang cuộn tròn giữa giường, gác đầu lên thân mình, lưỡi rắn hơi thè ra.
Nó vừa nhìn thấy Phù Cố chán nản theo sau lưng ta, liền biết mọi chuyện đã không giấu được nữa rồi. Nó ngẩng đầu lên một chút và nói: "Ngồi xuống trước đã, chúng ta từ từ 'lói' ".
Phù Cố ân cần mang cho ta một chiếc ghế đẩu đặt trước giường, sau đó kéo ổ của mình lại gần ta ngồi. Ta vô thức xoa xoa tai hắn.
Lúc này đã chạng vạng, trong phòng yên tĩnh, rèm giường nhẹ lay dù trời đang lặng gió. Trong nháy mắt, Tiểu Long biến thành một người đàn ông mặc đồ trắng, khoanh chân ngồi trên giường.
Đôi mắt của hắn phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ như máo, lạnh lùng mà yêu dị.
Tiểu Long chậm rãi nói: "Ta đã nói với cô, Kính Hư có lệnh cấm, muốn ra ngoài phải phá bỏ cấm chế. Năm thứ hai mươi mấy ta và Phù Cố đến Kính Hư, vì muốn tìm ra cách phá bỏ cấm chế đã lật tung khắp nơi này. Sau đó chúng ta vô tình đi vào một thung lũng, tìm thấy một ngôi làng bị bỏ hoang. Chúng ta tìm thấy cô trong một vò nước của căn nhà nọ, lúc đó cô không có ý thức."
Ta cau mày: "Năm thứ hai mươi mấy... Nhưng ta không phải mới tỉnh lại thôi sao, hay là ta bị thương?"
Tiểu Long lắc lắc đầu, lặp lại: "Lúc đó, cô không có ý thức."
"Vậy ta..." Ta vừa định hỏi, liền thấy không đúng. Điều mà Tiểu Long nhấn mạnh là "không có ý thức", lại thêm lúc trước Phù Cố nói "ấp nàng ra", ta mới hiểu, có lẽ lúc đó ta chưa có hình dạng như bây giờ.
Ta ổn định tinh thần, hỏi thêm một câu: "Lúc đó, ta là gì?"
Tiểu Long đưa mắt đến bên cạnh ta, ta cũng nhìn qua, thấy Phù Cố đang kéo thắt lưng ta tập thắt nút. Những ngón tay mảnh khảnh và nhanh nhẹn của hắn lại không thể thắt nổi những nút đơn giản, cuối cùng biến nó thành một mớ hỗn độn.
Phù Cố chơi rất nhập tâm, không phát hiện chúng ta đều đang nhìn hắn.
Tiểu Long dời mắt, tiếp tục nói: "Là hắn mang cô về, lúc đó... cô chỉ là một hòn đá bình thường."
Ta sững sờ một lúc, không biết nên phản ứng ra sao.
Đá?
Ta chợt nhớ đến dấu ấn màu xám đó, vết bớt lan rộng như một lời nguyền chê.t chóc, ta không thể hô hấp, không có nhịp tim, đúng là một hòn đá còn gì?
Phù Cố đột nhiên phản bác: "Nói bừa, Hi Hi mới không phải là hòn đá bình thường nhé, rõ ràng là một hòn đá rất xinh đẹp, rất đặc biệt mà."
Hắn buông chiếc thắt lưng rối bù, đặt tay lên chân ta, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng an ủi ta, sau đó nhìn thẳng vào mắt ta, ánh mắt kiên định: "Hi Hi, nàng đừng nghe Tiểu Long nói bậy, nàng lúc đó là một hòn đá rất đẹp, tròn trịa nằm dưới nước, giống... ừm..."
Hắn suy nghĩ một chút, cố gắng tìm một cách mô tả chính xác. Sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng nói: "Giống như một chiếc nhẫn ngọc màu xanh! Dù có hơi sứt sẹo, nhưng vẫn rất đẹp, giống như biết phát sáng vậy, sau đó ta liền nhặt nàng mang về."
Vừa nói vừa dụi mặt vào lòng bàn tay ta, ta cũng thuận tay sờ mặt hắn.
"Hắn đem cô về giấu trong ổ, lúc ta phát hiện..." Tiểu Long dừng một chút, vẻ mặt vốn vô nhân tính của hắn hơi vặn vẹo, đỡ trán thật lâu, cúi đầu thấp giọng nói: "Cô đã biến thành người rồi."
Ta vẫn đang cố gắng hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, Phù Cố đã hào hứng nằm vào nơi nào đó trong ổ: "Đúng đó! Ta đặt nàng ở chỗ này, ngày nào cũng ngủ với nàng, kết quả một ngày nọ ta tỉnh dậy đã thấy nàng biến thành một cô gái trần trụi! Như này này, nhắm mắt lại, không động đậy. Tiểu Long nhìn này, ta bắt chước có giống không?"
"..." Ta nhìn hắn biểu diễn trực tiếp ta đã xuất hiện trong ổ hắn như thế nào, bỗng chốc nghẹn lời.
Diễn giỏi như này mà không đi hát hí khúc thì phí quá.
Biến thành nữ tử thì cũng thôi đi, sao phải nói chi tiết như vậy làm gì?!
Đến cả chi tiết "trần trụi" cũng phải tả lại tỉ mỉ như vậy, thật sự không cho ta chút quyền riêng tư nào à!!!
May mà ta không phải nữ tử ở nhân gian, nếu không sợ là đã thăt cổ chếc.
Ta đầy bụng bất lực không thể nói ra, chỉ có thể nhìn Tiểu Long, nhưng hắn đã quay mặt đi nói với ta: "Đừng nhìn ta, lúc đó ta không nhìn thấy gì hết."
Biểu cảm này của ngươi, ta mẹ nó tin được ngươi lúc đó gì cũng chưa nhìn thấy à!
Ta ngậm đắng nuốt cay, quay đầu gọi Phù Cố vẫn đang đắm chìm trong màn biểu diễn của mình, "Được được, ta biết rồi, ngươi nói tiếp đi, sau đó thì sao?"
Phù Cố lại ngồi dậy, gãi gãi đầu, khuôn mặt vẫn còn chút nhập tâm, "Không có sau đó nữa, bọn ta đặt nàng trên giường, Tiểu Long biến ra vài bộ y phục cho nàng mặc, sau đó mấy ngày nàng đã tỉnh rồi."
Ta gật gật đầu, "Sau đó các ngươi nói với ta, ta là Hoàng hậu."
"Khụ." Tiểu Long mỗi lần cảm thấy gượng gạo đều sẽ giả vờ ho vài cái. Hắn nghe ra hàm ý trong lời nói của ta, giải thích: "Thật sự không cố ý lừa cô mà... Chỉ là ta chưa bao giờ thấy đá thành tinh, hơn nữa trong người cô đến nguyên đan còn không có, chống đỡ không nổi nguyên thần của cô, dù cho có biến thành người, sớm muộn gì cũng phải biến về hình dạng ban đầu."
Ta nghe tới đây, vô thức chạm vào bụng mình.
Vết bớt ngày càng lan rộng, hóa ra là do ta đang dần hóa đá.
Tiểu Long lại giải thích: "Không cần biết là yêu tinh quỷ quái dạng gì, muốn biến thành người trước tiên đều phải tu luyện ra nguyên đan của chính mình, nguyên đan của mỗi yêu quái đều là độc nhất vô nhị, dù cho chúng ta có đưa nguyên đan của mình cho cô cũng không có tác dụng. Cho nên... chúng ta thật sự không có cách nào để cứu cô."
Ta trầm mặc một lúc.
Nếu kết cục đã định sẵn là hóa đá, vì cớ gì ta còn biến thành người?
Phù Cố bỗng nắm tay ta, "Hi Hi, nàng là ta ấp ra, nếu đã có thể biến thành người, nhất định cũng phải có cách để nàng không phải trở lại làm đá. Tệ nhất... tệ nhất là ta ấp nàng lại một lần nữa."
Tiểu Long cũng nhanh chóng nói đỡ, "Đúng vậy, dù có phải biến về nguyên hình, cũng không ai biết sẽ kéo dài bao lâu. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng nhất định giúp cô nghĩ biện pháp."
Ta rũ mắt nhìn Phù Cố, biểu tình hắn vô cùng chân thành, tay cũng rất ấm, thảo nào khi hắn nóng vào ban đêm đều rất dễ cáu giận.
Ta biết đó chỉ là những lời an ủi, nếu thật như bọn hắn nói, thời gian còn dài sẽ tìm ra cách giải quyết, vậy tại sao lúc đầu lại phải dùng lời nói dối vụng về như vậy để lừa ta?
Nhưng ta vẫn gượng cười với Phù Cố, "Đa tạ, nhận lời chúc của ngươi, dù sau này có biến thành đá, ít nhất thế gian này ta cũng đã được nhìn thấy một lần."
"Hi Hi..." Phù Cố mím môi, trong mắt ngân ngấn nước, giống như muốn khóc.
Ta đưa tay lấy những bông hoa cài trên tai hắn xuống, đung đưa trước mắt hắn: "Được rồi, ta bây giờ không phải vẫn còn tốt à? Có thể làm cơm tối trước hay không, đói chếc rồi."
Phù Cố lau lau mắt, khóe mắt hồng hồng, bộ dáng vẫn còn chút không vui, nhưng nghe thấy ta kêu đói vẫn lập tức đứng dậy: "Ta đi làm cơm, tối nay ăn thịt thỏ nhé?"
Ta đáp lại, "Được."
Phù Cố đi được mấy bước, lại lấy lại hoa nhỏ từ tay ta cài vào tóc, tự hào cười: "Cho ta rồi thì là của ta."
Ta không khỏi cười nhìn bóng lưng hắn rời đi, mái tóc dài được buộc sang một bên rất gọn gàng, vạt áo dài quét đất, thân hình cao gầy ẩn hiện trong sắc trời mờ ảo.
Như một chú hạc bay thật xa.
Chỉ có bông oải hương nhỏ giấu trong tóc vô tình lộ ra màu sắc.
Chỉ lúc này ta mới cảm nhận được Phù Cố chỉ là một bé hồ ly ngây thơ ngốc nghếch, đây cũng là nét duyên dáng dễ dàng chạm đến trái tim người khác của hắn.
Đợi Phù Cố đi xa, Tiểu Long nãy giờ vẫn im lặng mới lên tiếng: "Sao cô phải cố ý để hắn rời đi?"
Ta quay đầu, không trả lời ngay, chỉ cầm thắt lưng lên, tháo nút thắt vừa rồi của Phù Cố.
Đến nút thắt thứ ba, Tiểu Long rốt cuộc đã phản ứng lại, từ từ rời khỏi giường đến gần ta hỏi nhỏ: "Bắt đầu rồi sao?"
Ta tiếp tục tháo nút thắt, đồng thời thừa nhận: "Ta thậm chí chẳng còn hơi thở hay nhịp tim."
"Cô..." Tiểu Long cẩn thận cân nhắc lời nói, "Cô nghĩ đại khái còn bao lâu?"
Dựa vào tốc độ lan rộng của vết xanh xám, ta ước tính để vết bớt này to bằng ngón tay cái mất khoảng hai tháng, vậy đến khi toàn thân ta hóa đá... "Không quá ba năm."
Tiểu Long nghe vậy, cúi đầu hồi lâu không nói gì.
Chỉ còn không tới ba năm.
Lẽ nào ta cứ ở Kính Hư chờ chê.t như vậy?
Ta gõ gõ đầu, nhất thời không nghĩ ra được nguyên nhân, ký ức hỗn loạn mơ hồ, bên tai vang lên tiếng nước sông chảy róc rách khó hiểu.
Tĩnh lặng như vậy, nhẹ nhàng như vậy, tựa như trở về nơi ấm áp nhất thuở ban đầu của cuộc sống.
"Ê, Tiểu Hi?" Thấy ta đột nhiên phát ngốc, Tiểu Long huých nhẹ ta một cái.
Ta như bị sét đánh, giật mình, lắc lắc đầu một chút rồi mới nói: "Sau này các ngươi có đến ngôi làng đó nữa không?"
"Không có, nhưng có điều này khá kì lạ..." Tiểu Long ngồi cạnh mép giường, dù ngồi nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng vẻ mặt của hắn làm ta cảm giác hắn sẽ nằm xuống giường ngay giây tiếp theo.
"Cái gì kì lạ?"
"Ở Thanh Khâu bọn hắn, Kính Hư luôn là một nơi man rợ, chưa từng nghe đến loại chủng tộc nào sống ở đây, ngay cả tội nhân trong tộc cũng rất hiếm bị lưu đày tới đây, bình thường bị giam cầm vài trăm năm là xong rồi."
Ta nghe xong, trong lòng không biết vì sao lại có chút không thoải mái.
Người mắc sai lầm thì không sao, người không phạm sai lại bị lưu đày.
Đạo lí này là sao?
Nhưng giờ không phải là lúc quan tâm đến chuyện này, ta đè nén sự bất mãn trong lòng, theo dòng suy nghĩ của Tiểu Long mà đáp: "Cho nên việc ở đây có một ngôi làng là rất kì lạ, mà tình cờ ta lại có mặt ở đó..."
Nhưng trên thế gian có chuyện tình cờ như vậy sao?
Nghĩ tới đây, ta đề nghị: "Chúng ta tới ngôi làng đó một chuyến đi."
Tiểu Long còn chưa kịp trả lời, Phù Cố ở ngoài đã lớn tiếng gọi: "Hi Hi, Tiểu Long!"
Giây tiếp theo, một cái đầu đầy lông thò ra từ cửa, hai tai Phù Cố giật giật: "Ăn cơm thôi Hi Hi."
Ta đứng dậy vẫy tay, "Được, tới ngay đây."
Tiểu Long đã trở lại nguyên hình, từ từ leo lên cổ tay ta, vảy trên người nó mát lạnh.
Phù Cố đi tới phòng bếp trước, ta tụt lại phía sau, khẽ nói với Tiểu Long: "Đừng nói với hắn ta chỉ còn ba năm."
Tiểu Long không đáp, chỉ thè lưỡi rắn, chạm nhẹ vào mu bàn tay ta.
Ta cũng không rõ vì sao bản thân không muốn cho Phù Cố biết chuyện này.
Chắc hắn cũng biết, ta chẳng còn sống được lâu.