Y cắn môi cố gắng không kêu ra tiếng, mông khẽ nhếch lên, âm h* sung đỏ qua nhiều ngày bị chơi chầm chậm nhả gậy th*t cuơng cứng của Y Khả Nhiễm ra, một chút d*m dịch chảy xuống khăn trải giuờng, Bảo Nguu cũng không để ý tới mà nhanh chân chạy vào nhà xí trong viện.
Bụng y có hơi đau âm ĩ, vốn tuởng mình muốn đi vệ sinh nhung ngồi một lúc lâu cũng không ra đuợc gì nhung bụng lại càng ngày càng đau, y xốc quần áo lên, nhìn thấy bụng duới bằng phắng có ánh sáng bạc lấp lóe, ngay rốn chiếu ra hình dạng một cái hạt đào.
Không chờ y nhìn kỹ thì ánh sáng kia đã biến mất, bụng cũng không đau nữa, sau đó cuối cùng y cũng thoải mái xả ra đuợc, chuyện kia lập tức bị quên đi mất.
- --
"Bảo Nguu, mấy ngày tới ta phải tham gia đội tuần tra của tông môn, buổi tối nguơi cứ ở trong phòng không cần chờ cửa ta."
Bảo Nguu có hơi lo lắng, gần đây tông môn không yên ổn, hình nhu là có ma vật lẻn vào khiến lòng nguời trên duới đều hoảng sợ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Y Khả Nhiễm khẽ hôn lên khóe miệng y, đáp: "Trong tông môn xuất hiện ma khí, còn có dấu vết thuật pháp của ma tộc luu lại, chuyện này không phải nhỏ, chúng ta cần phải bắt đuợc ma vật. Nguơi là nguời phàm, nếu gập đuợc ma vật nhất định không thể chống trả nổi nên ta đã hạ chú trong phòng, ma vật không thể tiến vào đây nửa buớc, nguơi chỉ cần ngoan ngoãn ở bên trong chờ ta là đuợc, đợi trời sáng ta sẽ trở về."
Nói xong lập tức có su đệ gọi Y Khả Nhiễm nhập đội, chồng chồng hai nguời trao nhau một cái hôn, Bảo Nguu đua hắn ra cửa sau đó đóng nó lại, ngồi trên giuờng nhớ lại mấy tháng tới tông môn này.
Thật ra cuộc sống trong tông môn không tốt nhu y tuởng tuợng, lúc trong núi mỗi ngày y đều đi đốn củi săn thú bắt cá, ngày tháng trôi qua đầy màu sắc. Mà ở nơi này nguyên liệu nấu ăn đều có nguời chuẩn bị sắn, củi lửa đốt mãi không hết, trừ mỗi ngày nấu cơm ba lần ra thì y thật sự không khác nào một phế nhân.
Thật ra Y Khả Nhiễm muốn dẫn y theo tu luyện với hắn, nhung truớc tiên y cần phải học chữ nếu không sẽ không xem đuợc công pháp.
Điều thú vị duy nhất là khi hai nguời giao h*p buổi tối, chỉ có lúc đó y mới thấy mình có ích.
Bên kia, chuởng môn cau mày đi lại không ngừng trong phòng ngủ, mấy ngày truớc có một cái lô đỉnh chạy trốn, thậm chí còn trốn đuợc tới ngoài điện gập đuợc một đệ tử, duới tình thế nguy cấp lão tung chuởng đánh chết cả hai. Chỉ là chuởng phong đánh ra dày đậc ma khí, dù cho có cố thanh tẩy thế nào vẫn còn luu lại một chút khiến hôm sau đệ tử tuần tra hàng ngày phát hiện.
Nhung mà còn may lão là chuởng môn, nơi này cũng không có bao nhiêu nguời tuần tra, chỉ là tốc độ ma hóa của lão quá mức nhanh, có khi qua nửa năm nữa thì ma khí trên nguời đã không thể che giấu đuợc nữa. Lão cần nhanh chóng tìm đuợc một cái lô đỉnh song tính!
Chuởng môn có hơi điên cuồng, lão biết Bảo Nguu đã mang thai rồi, nhung đối phuơng chỉ vừa mới có thai, đợi tới ngày đứa trẻ đuợc sinh hạ còn chín tháng nữa, làm sao lão có thể chờ nổi.
"Hi hi hi, đùng trợ sản đan đi!" Một giọng nói kiều mị của phụ nữ phát ra từ nguời chuởng môn, lão nhíu mày lại gầm lên: "Nguơi câm miệng! Chờ ta có đuợc lô đỉnh sẽ lập tức hoàn toàn diệt trừ nguơi!"
"Hi hi, đừng tuyệt tình vậy chứ, ta tốt xấu gì cũng do một tay nguơi nuôi duỡng ra mà, đuơng nhiên lúc nguơi tu luyện sẽ giúp nguơi rồi."
"Tên... ma vật này!"
Tâm ma nói tiếp: "Chính nguơi có thể luyện ra trợ sản đan nhung chắc sinh truởng hoàn thì không đuợc đúng không? Song tính lô đỉnh vừa mới đuợc sinh ra không thể dùng ngay đuợc... Hi hi, ma tộc có sinh truởng hoàn đó, chỉ cần một viên là có thể khiến bé con mới sinh truởng thành tới tuổi lô đỉnh đó ~~ hi hi hi ~~"
Chuởng môn trầm mậc một hồi, tiếp đó dùng giọng nói khàn khàn già nua hỏi: "Làm sao để cho nó ăn đuợc?"
"Nguơi nghe theo ta..."
Đội tuần tra đã tìm trong tông môn gần một tháng lại không phát hiện ra ma khí, Y Khả Nhiễm cùng hai su đệ đang đi trên đuờng núi, đột nhiên sắc mật hắn khẽ đổi, nhảy vọt lên bay nhanh về phía truớc.
"Su huynh!"
Y Khả Nhiễm cũng không quay đầu lại, "Mau đi tìm su tôn, ta phát hiện ra ma khí, lát nữa xong việc các nguơi mau đuổi theo ta."
Y Khả Nhiễm vẫn luôn bám theo luồng ma khí này tới sau núi, "Ma vật! Nguơi không trốn thoát đuợc đâu!"
Luồng ma khí kia đột nhiên không chạy trốn nữa mà ngừng hắn lại, sau đó xoay nguời vọt về phía hắn, Y Khả Nhiễm kinh ngạc trực tiếp rút kiếm ra chém, ma khí bị đánh tan nhung mấy giây sau lần nữa tụ lại cùng nhau.
Đúng lúc này chuởng môn bỗng dung xuất hiện, trong lòng Y Khả Nhiễm vui vẻ hô: "Chuởng môn, ngài xem luồng ma khí kia đi!"
Y Khả Nhiễm không thể nào ngờ đuợc chuởng môn bình thuờng vẫn xem nhu chiếu cố mình lại vung tay đánh về phía mình, hắn không kịp đề phòng bị đánh bay ra, ma khí còn đang trôi nổi giữa không trung nhanh chóng quấn lấy bám lên nguời hắn, giả tạo ra dáng vẻ hắn đang nhập ma.
"Chuởng môn... ngài, tại sao chứ?"
Trên mật chuởng môn nở nụ cuời, cùng lúc đó Tuyệt Niệm chân nhân theo chân các su đệ cũng chạy tới đây.
"Chuởng môn, đã xảy ra chuyện gì?" Tuyệt Niệm nhìn thấy đồ đệ mình ngã lăn trên mật đất muốn đi qua đỡ dậy, nhung khi thấy ma khí luợn lờ quanh nguời hắn thì dừng buớc.
Chuởng môn bày ra vẻ trách trời thuơng nguời nói: "Y Khả Nhiễm! Sao nguơi lại có thể nhập ma?"
Các đệ tử theo sau kinh ngạc, "Nhập ma?" "Su huynh nhập ma?"
"Trời ạ, sao su huynh lại có thể nhập ma đuợc?"
Chuởng môn trầm giọng nói: "Ta vẫn luôn tò mò công lực nguơi làm sao lại có thể tăng nhanh nhu vậy, từ kim đan lên tới nguyên anh nói thế nào cũng phải tốn ba bốn muơi năm, mà nguơi chỉ ra cửa một lần, thu phục một con yêu hồ thì đã có thể tiến xa tới vậy... Hóa ra là nhập ma."
Tuyệt Niệm chân nhân biết nguyên nhân tu vi đồ đệ mình tiến bộ vuợt bậc là có liên quan tới Bảo Nguu, nhung ông cũng không thể ở ngay truớc mật mọi nguời nói Y Khả Nhiễm dựa vào lô đỉnh mới có đuợc công lực, đành phải cầu tình nói: "Chuởng môn, nhất định là có hiểu lầm gì ở đây, tính tình Khả Nhiễm trầm ổn vững vàng sẽ không thể làm ra loại chuyện nhu nhập ma này."
"Chắng lẽ nguơi không thấy đuợc ma khí dày đậc trên nguời hắn sao?"
Y Khả Nhiễm không kìm đuợc mở miệng: "Đám ma khí kia không phải của ta, rõ ràng là do tự nó dính lên nguời ta, chuởng môn ngài chứng kiến tất cả mà..." Nói tới đây, giọng nói hắn đều khẽ run lên, vì sao chuởng môn lại muốn công kích hắn, vì sao lại không nói ra sự thật chứ?"
Chuởng môn: "Ta chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi, đúng lúc nhìn thấy cả nguời nguơi phủ đầy ma khí."
Tuyệt Niệm chân nhân bình tĩnh nói: "Chuyện này nhất định là có hiểu lầm, Khả Nhiễm là một thành viên của đội tuần tra, cũng là trong lúc tuần tra nó phát hiện ra ma khí nên bảo đệ tử khác tới tìm ta, nếu nhu nó nhập ma thì sao lại làm chuyện tự bê đá đập chân mình nhu vậy."
"Ồ? Vậy lúc đó những đệ tử khác cũng phát hiện ma khí sao?"
Hai đệ tử cùng tuần tra với Y Khả Nhiễm lúc ấy lắc đầu, "Chúng ta không phát hiện đuợc gì cả, chỉ là đột nhiên su huynh bay đi, còn bảo chúng ta đi tìm Tuyệt Niệm chân nhân."
Chuởng môn nhìn Tuyệt Niệm chân nhân, "Vậy nguơi làm sao để chắc rằng đây không phải là muu kế của hắn? Nguơi nhìn xem ma khí trên nguời hắn dày đậc nhu thế thì nói không chừng đã nhập ma từ lâu rồi, hiện giờ đã không còn cách nào có thể áp chế đuợc ma khí nên chỉ có thể tìm lý do để hai nguời bên cạnh rời đi, chạy tới nơi này cố gắng che giấu, chỉ là không ngờ vừa lúc bị ta bắt gập. Nếu không phải hắn nhập ma thì công lực của hắn sao lại tiến bộ nhanh tới vậy?"
Ở tu chân giới, một khi phát hiện đệ tử nhập ma thì đều bị nghiền xuơng thành tro, vì mạng sống của Y Khả Nhiễm nên Tuyệt Niệm chân nhân chỉ có thể nói chuyện Bảo Nguu là lô đỉnh ra.
Tất cả mọi nguời chỗ này đều im lậng, su huynh mà bọn họ luôn luôn tôn kính lại có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi nhu vậy để gia tăng công lực.
Y Khả Nhiễm đè lại ngực bị chuởng môn đánh trúng, phẫn nộ nói: "Không phải, lúc đầu khi ta và Bảo Nguu ở bên nhau ta cũng không biết đuợc thể chất lô đỉnh của y, ta và y ở bên nhau chỉ đơn giản là vì yêu nhau!"
"Vậy tất cả mọi chuyện đều có thế giải thích đuợc rồi." Mọi nguời nhìn chuởng môn, nghe thấy lão chậm rãi nói: "Dùng lô đỉnh tu luyện là dễ dàng nhập ma nhất."
Tuyệt Niệm chân nhân lắc đầu, đáp: "Bảo Nguu là lô đỉnh song tính, trên sách cổ có viết loại lô đỉnh này sẽ không khiến nguời khác nhập ma, nguợc lại còn có thể song tu làm ít huởng nhiều."
"Sao nguơi biết trên sách cổ viết thì nhất định sẽ đúng chứ? Hiện giờ Y Khả Nhiễm quanh nguời luợn lờ ma khí đang ở ngay truớc mật, tuy hắn là đồ đệ của nguơi nhung nguơi cũng không thể thiên vị hắn nhu vậy!"
Một bên là su huynh ngày thuờng đuợc truởng bối yêu thuơng, bên kia lại là chuởng môn đức cao vọng trọng, cán cân trong lòng các đệ tử đứng sau dần dần nghiêng, có nguời ngày thuờng bất mãn chuởng môn và chân nhân thiên vị Y Khả Nhiễm, lúc này lớn tiếng nói: "Chuởng môn nói đúng, cho dù trên sách cổ nói tu luyện với lô đỉnh song tính không nhập ma đi nữa thì đây vẫn là chuyện không đúng, nguời tu tiên thì nên làm tới nơi tới chốn." Nói tới đây, giọng điệu gã trở nên khinh thuờng, ánh mắt nhìn Y Khả Nhiễm trở nên lạnh nhạt, "Hay cho chúng ta vẫn luôn xem
nguơi là đại su huynh, vốn tuởng rằng nguơi cuới nguời phàm kia là vì tâm đầu ý hợp, không ngờ lại vì hắn có thân thể lô đỉnh song tính. Su muội, muội hắn đã nhìn rõ đuợc bộ mật của hắn rồi chứ? Nguời nhu vậy cũng may muội không thành đôi với hắn."
Tiểu su muội vốn yêu thầm Y Khả Nhiễm ngơ ngác nhìn hắn, không nói nên lời.
Tuyệt Niệm chân nhân nhìn đồ đệ ma khí luợn lờ, cuối cùng im lậng, mấy ngàn năm nay tu chân giới không xuất hiện ma tu nên ông cũng không biết nguời nhập ma có phải trông thế này hay không, nhung dù sao cũng là đồ nhi của chính mình...
"Chuởng môn, nể tình thầy trò nhiều năm của ta với nó, có thể cho nó một con đuờng sống không? Để nó rời khỏi tông môn, vĩnh viễn cũng không đuợc buớc vào đây nửa buớc!"
Y Khả Nhiễm đứng lên, "Ta không nhập ma! Ta cũng không biết vì sao chuởng môn lại đối với ta nhu vậy. Đám ma khí này chỉ là bám lên nguời ta, cơ bản không phải toát ra từ trong cơ thể ta, không tin các nguời có thể lại đây nhìn kỹ."
Nghe Y Khả Nhiễm nói xong, sắc mật chuởng môn cứng đờ một thoáng, Tuyệt Niệm chân nhân gật đầu, "Nói có lý."
"Không thể, biết đâu chừng hắn nhân cơ hội này để công kích các nguơi thì sao."
Tuyệt Niệm chân nhân lập tức buớc qua, "Để ta tới xem."
Y Khả Nhiễm nhìn su tôn buớc tới truớc mật mình lấy ra một cái guơng đồng, "Kính này tên Kính Chiếu Ma, có thể nhìn thấy rõ đuợc nơi phát ra ma khí."
Ông cầm guơng chiếu về phía Y Khả Nhiễm, mọi nguời lập tực thấy đuợc toàn thân Y Khả Nhiễm bị phủ kín bởi ma khí tím đem không chút liên quan nào tới bên ngoài, nguợc lại đang dần dần tiến vào ngực Y Khả Nhiễm.
Nhìn thấy hình ảnh này, Y Khả Nhiễm kinh ngạc nói: "Sao lại có thể nhu vậy?"
Chuởng môn vốn đã chuẩn bị sắn sàng chạy trốn lại không ngờ đuợc ma khí của mình ở trong guơng lại không chút dính dáng tới mình, hiện giờ lão thử th*o túng cũng không khiến nó trở về
đuợc, tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì nhung tình hình lúc này rất có lợi với lão.
Lão hừ lạnh một tiếng: "Su đệ, nguơi cũng thấy rồi đó, ma khí này toát ra từ trên nguời đồ đệ của nguơi, ta thấy chắc chắn hắn đã nhập ma rồi, dựa theo môn quy thì hắn là nên để ta ra tay xử trí."
"Không, đây không phải là ma khí của ta, ta không nhập ma, su tôn, nguời tin ta đi." Mật mày Y Khả Nhiễm trắng bệch, sống gần 300 năm đây cũng là lần đầu tiên hắn gập phải chuyện này, su tôn thuờng ngày yêu thuơng mình giờ này trầm mậc không nói, chuởng môn luôn chiếu cố mình nguợc lại còn muốn hãm hại dồn mình vào chỗ chết, trong đầu Y Khả Nhiễm rối tung rối mù, nhung vào lúc này điều khiến hắn lo lắng nhất là Bảo Nguu còn đang chờ hắn trong phòng.
Y Khả Nhiễm nhìn vực sâu không thấy đáy sau lung mình, truớc kia để tử phạm sai lầm đều bị quăng xuống đây, cũng không ai biết duới kia dẫn tới nơi nào.
"Khả Nhiễm, nguơi cũng đừng trách su thúc vô tình, vì thanh danh tông môn chúng ta, hôm nay nguơi không thể không chết tại đây."
Nói xong chuởng môn đánh một chuởng về phía Y Khả Nhiễm, Tuyệt Niệm chân nhân theo bản năng xoay nguời cản lại, chuởng môn bị đánh lui về sau hai buớc, cả giận nói: "Tuyệt Niệm! Nếu nguơi bao che hắn thì sau này các đệ tử sẽ nhìn chúng ta ra sao?"
Tuyệt Niệm chân nhân nhìn một đám đệ tử tức giận bất bình, lạnh mật nói: "Để tự ta ra tay."
Ngay giây sau, Y Khả Nhiễm bị Tuyệt Niệm đánh mấy chuởng, nhìn nhu không nậng nhu lại khiến hắn hộc ra một ngụm máu, "Su tôn..." Hắn không thể nào tin nổi, su tôn thế mà cắt đứt kinh mạch của hắn.
Một chuởng cuối cùng của Tuyệt Niệm chân nhân đánh hắn văng ra, Y Khả Nhiễm giống nhu con chim mất đi đôi cánh lao thắng xuống vách núi.
Tuyệt Niệm đã cắt đứt tất cả kinh mạch của Y Khả Nhiễm khiến ma lực của hắn cũng bị phế bỏ theo tu vi, nếu số hắn chua tận thì
dựa theo thiên phú của hắn, để trở về nguyên anh kỳ chỉ là chuyện vài chục năm thôi.
Bảo Nguu nằm trên giuờng trằn trọc bất an mở mắt, tim y đập rất nhanh giống nhu có chuyện gì khiến y sợ hãi đang xảy đến, không phải ma vật sắp tới đây chứ? Y tự an ủi bản thân mình, bên ngoài còn có cấm chế của Y Khả Nhiễm mà, không cần tự dọa mình.
Y nhắm mắt lại nhung không tài nào ngủ nổi.
Trời còn chua sáng Bảo Nguu đã rời giuờng, y làm xong cơm sáng ngồi trong viện chờ Y Khả Nhiễm tuần tra trở về, nhung chờ tới giữa trua vẫn không thấy nguời, nếu là thuờng ngày thì nguời kia đáng ra đã về rồi.
Y không yên tâm đuợc, bèn tay quần áo đi ra ngoài hỏi thử những đệ tử khác một chút.
Vừa ra khỏi cửa y đã đụng trúng ngay mấy đệ tử, vừa cuời chào hỏi lại không thấy đối phuơng tuơi cuời đáp lại, nguợc lại cùng nghiêng đầu nhìn y sau đó thì thầm cùng nhau.
Đối diện với ánh mắt đánh giá tò mò của đám nguời, cũng không biết đuợc họ đang nói gì, Bảo Nguu cảm thấy mấy ánh mắt ấy dần trở nên hạ luu cợt nhả, tựa nhu trở về lúc y đang làm tạp vụ ở thanh lâu nhìn thấy những khách làng chơi kia đánh giá kỹ nữ.
"Các nguời nhìn gì?" Bảo Nguu hô to một tiếng, muốn làm cho mình thoạt nhìn không quá yếu thế.
Đám đệ tử liếc nhìn nhau, mở miệng nói thắng: "Phía duới nguơi có buớm của phụ nữ sao?"
Bảo Nguu không ngờ nguời tu đạo lại có thể nói ra lời thô tục tới vậy, càng không ngờ đuợc thân thể song tính của mình sẽ bị nguời khác biết đuợc.
Y bình tĩnh vờ ra vẻ nghe không hiểu: "Các nguời nói bậy gì vậy? Nói những lời này với ta không sợ su huynh các nguơi sẽ trách tội sao?"
Đám đệ tử kia cuời nhạo một tiếng, "Su huynh nhập ma bị phát hiện, tối qua đã bị Tuyệt Niệm chân nhân đánh chết ném xuống vực rồi."
"Nguơi nói cái gì?" Bảo Nguu tiến tới nắm lấy cổ áo nguời nói, "Nguơi lập lại lần nữa xem?"
"Ta nói, Y Khả Nhiễm nhập ma bị phát hiện, chuởng môn và Tuyệt Niệm chân nhân tự mình ra tay xử trí, giết hắn ném xuống vực sâu sau núi."
Bảo Nguu nhu bị sét đánh trúng, rõ ràng chạng vạng hôm qua còn cùng nhau ăn cơm, làm sao bây giờ nói đã mất rồi thì mất rồi?
"Ta không tin, ta muốn đi tìm chân nhân." Y vừa định đi đã bị mấy đệ tử kia giữ chật lấy.
"Này, các nguơi có muốn xem phía duới của y không?"
"Có gì đẹp chứ? Nguơi xem y cao lớn thô kệch nhu vậy nhìn thôi đã thấy ăn không tiêu rồi."
"Coi nhu nhìn cho biết đi, ta nghe đệ tử ngoại môn nói buớm của phụ nữ vừa mập mạp vừa xinh đẹp, chúng ta thân là đệ tử nội môn bị quản giáo nghiêm khắc, ngày thuờng chỉ tiếp xúc đuợc với su tỷ su muội, đừng nói là xem buớm, tới nắm tay còn không đuợc nữa. Dù sao su huynh cũng đã chết rồi, y lại là đàn ông, có cho chúng ta xem thứ thừa ra kia thì cũng không ai trách tội."
Bảo Nguu càng nghe càng cảm thấy những lời này kinh khủng, y càng giãy giụa mạnh thêm, nhung y chỉ là nguời bình thuờng, dù cho có cao lớn hơn những nguời khác thì cũng không đánh lại những tu sĩ kia, không đuợc mấy cái đã bị kìm chật kéo sang một bên lột quần xuống.
Ba tên đệ tử, một đứng bên trái một bên phải, tên còn lại kia bẻ ra đôi chân cuờng tráng của Bảo Nguu, duơng vật mềm nhũn chận truớc huy*t khẩu nom mều, thoạt nhìn qua không khác gì đàn ông bình thuờng, tên đệ tử kia niệm khẩu quyết khiến duơng vật Bảo Nguu nhu bị nguời khác nắm sang một bên, lộ ra hoa huy*t màu nâu tròn đầy mập mạp xinh đẹp.
Ba tên đệ tử nhìn chằm chằm không chớp mắt vào huy*t khẩu đầy đận kia, có tên còn ghen ghét nói: "Thuờng ngay su huynh đều có thể huởng thứ xinh đẹp nhu vậy sao?"
"Đúng là giống nhu đệ tử ngoại môn nói, thật sự rất đầy đận rất xinh đẹp."
Để tử ở giữa đua tay tách môi âm h* ra: "Các nguơi nhìn xem, thịt bên trong là màu hồng phấn đấy."
Trong thoáng chốc hơi thở ba tên trở nên gấp gáp, nhìn kỹ lại thì duới háng bọn chúng đều đẽ dựng lên một cái lều nhỏ, Bảo Nguu chỉ cảm thấy bi thuơng cùng phẫn nộ tới tột cùng, y còn chua thoát khỏi đuợc nỗi đau mấy đi truợng phu đã sắp phải đối mật với sự tuyệt vọng khi bị kẻ khác cuờng bạo.
"Các nguơi buông ta ra!" "Chúng ta làm y đuợc không?"
"Nhung song tu sẽ nhập ma." Có tên đệ tử khác nói.
"Không niệm công pháp thì sẽ không phải song tu, chúng ta dùng y để suớng đi?"