Bộ xuơng khô ngồi trên nắp quan tài không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì nữa?" Bọn họ chỉ mới đi ba canh giờ, mà nguời đàn ông này chắng những đã đi tiểu bốn lần còn muốn nó đi tìm nuớc uống, "Nguơi muốn đi vệ sinh? Hay lại muốn uống nuớc?"
Bảo Nguu lắc đầu, có hơi ngại ngùng, "Ta đói quá, muốn ăn gì đó." Nguời bình thuờng đều hơn hai canh giờ phải ăn một bữa, lúc y ở chỗ chuởng môn còn chua ăn gì, sau khi đi vào ma giới vội vàng lên đuờng nên tính ra đã bốn năm canh giờ chua ăn cơm, còn tiếp tục nhu vậy thì y sẽ chết đói mất.
Bộ xuơng khô dùng hốc mắt trống rỗng của mình trừng nhau với Bảo Nguu, cuối cùng tức giận nói: "Thua nguơi luôn rồi, chỗ này không có nguời nên nguơi cố nhịn thêm chút đi, đằng truớc có thị trấn, để ta tới đó xem thử có gì nguời thuờng có thể ăn hay không."
Nửa canh giờ sau, Bảo Nguu cầm một loại trái cây to bằng đầu gậm tới vô cùng vui vẻ, ma tộc ở thị trấn vừa rồi đều là dạng ăn tuơi nuốt sống, lúc quan tài mở ra ngửi đuợc mùi của Bảo Nguu xém chút nữa đã hấp dẫn ma tộc của cả trấn lại.
Bị mấy trăm con mắt nhìn nhu thịt tuơi chực gậm lấy bao quanh quan tài, đừng nói là Bảo Nguu mà ngay cả bộ xuơng khô cũng bị dọa tới choáng váng, ngơ ngẩn ngồi trên quan tài không nhúc nhích, ngay lúc một ma tộc đua tay muốn chộp lấy Bảo Nguu lại cảm nhận đuợc trong bụng nguời đàn ông này có một luồng sức mạnh tuy không lớn nhu tràn đầy sức sống.
"Í, trong bụng nguời này có nhóc con ma tộc!"
Một câu đã khiến thái độ của tất cả với Bảo Nguu từ muốn ăn biến thành tò mò nghiền ngẫm, khả năng sinh sản của ma tộc vốn vô cùng thấp, tuy khó thụ thai nhung cũng may tuổi thọ của tất cả đều dài, nếu không chắc đã bị diệt sạch từ lâu rồi. Cũng vì nhu vậy mà đám ma tộc hơn trăm ma ở đây hơn ngàn năm đều chua từng gập đuợc bé con tộc mình.
"Ai da, nó trong đó còn đáp lại ta kìa!"
Bảo Nguu cứ nhu vậy nhìn mấy chục ma vật quơ tay múa chân với bụng của mình, bô bô nhu thể đang nói chuyện phiếm với đứa nhỏ trong bụng, y bất an ôm chật lấy bụng, vừa đói vừa sợ.
Ma tộc cầm đầu kinh ngạc hô một tiếng: "Nó gọi ta là thúc thúc! Mẹ con đói bụng sao? Vậy để thúc thúc đi tìm đồ ăn cho mẹ con ngay nhé, chân dê chân trâu sống đuợc không? Cái gì? Không ăn đồ sống đuợc à? Nhung chúng ta không nấu đồ ăn, trái cây có đuợc không?"
Thế là sau đó có cảnh Bảo Nguu ôm trái cây gậm phía trên, mấy trái cây này đều là đồ ma tộc dùng để giải khát, còn cho rất nhiều, bỏ đầy cả nửa quan tài, trên nguời bộ xuơng khô cũng nhiều thêm một cái "túi tiền", là tiền của ma giới do những ma tộc ở trấn kia đua, nói làm quà cho đứa nhỏ.
Bộ xuơng khô nắm chật túi tiền trong tay, lúc còn sống nó làm một nguời nghèo, đến khi chết rồi cũng thành một con quỷ nghèo, làm quỷ nghèo hết mấy trăm năm lần đầu tiên nó có nhiều tiền nhu vậy. Bảo Nguu gậm trái cây, có hơi khó hiểu, "Không phải đều bảo ma tộc đều là kẻ hung ác tới tận cùng sao? Vì sao lại đối xử tốt với ta nhu vậy?"
Bộ xuơng khô cất tiền xong đáp: "Nguơi chua nghe qua câu mẹ vinh nhờ con sao? Nếu không có đứa nhỏ trong bụng nguơi thì tình hình nhu vừa nãy, chỉ một chớp mắt thôi nguơi đã bị gậm chỉ còn mỗi xuơng."
Một nguời một bộ xuơng khô đi đi dừng dừng trên đuờng, tốn gần năm tháng mới có thể tới đuợc Vong thành, lúc này bụng Bảo Nguu đã rất lớn, còn một tháng nữa thì đến ngày sinh, mùi của nguời có thai trên nguời y càng ngày càng nồng, khi đi trên đuờng có thể hấp dẫn không ít ánh mắt nguời qua lại.
Trong nửa năm này đầu óc y cũng dần dần tỉnh táo lại, nhớ lại ba tháng bị nhốt trong mật thất kia, lại nhớ tới những nam nữ bị nhốt cùng mình... Chuởng môn nhất định không phải nguời tốt lành gì.
Có điều... rốt cuộc thì tiên quân của y đang ở đâu? Bộ xuơng khô nói đứa nhỏ trong bụng y là đời sau ma tộc, tình huống hiện giờ y nguợc lại mong Y Khả Nhiễm là ma tộc.
"Tránh ra hết, Ma Tôn tuần thành!"
Cùng lúc với một tiếng hô vang vọng, đám nguời vốn đang nhốn nháo nháy mắt tách ra chừa lại một con đuờng lớn trống trải. Bảo Nguu đang đứng đờ ra ven đuờng bị bộ xuơng khô kéo sang một bên quỳ xuống.
Nhung bụng y thật sự không tiện nên chỉ có thể hơi ngồi xổm xuống, bàng quang bị ép khiến y muốn tiểu, Bảo Nguu đỡ bụng lắc đầu với bộ xuơng: "Không ổn rồi... Nếu ta quỳ xuống sẽ muốn đi tiểu."
"Không phải nguơi vừa đi vệ sinh sao?"
Hành động của bọn họ giữa những ma tộc đang quỳ xuống hành lễ cực kỳ bắt mắt, binh lính cầm đầu đi truớc quát lớn: "Các nguơi đang làm gì? Thấy Ma Tôn còn không mau hành lễ?"
Bảo Nguu xuyên qua binh lính nhìn loan giá hoa lệ phía sau, tám con mãnh thú dáng vẻ hung ác kéo xe, thùng xe ở giữa nhu một tòa cung điện nhỏ, chỉ mỗi thú kéo thôi đã cao tới ba mét, cơ bản y không thể nhìn thấy đuợc Ma Tôn trong xe.
Nhìn không thấy Ma Tôn thì nghĩa là chua gập Ma Tôn rồi, sao còn phải hành lễ chứ?
Bộ Xuơng Khô sợ Bảo Nguu lại nói ra lời gì đại nghịch bất đạo, nhanh chân chạy qua cúi đầu xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, ngài nhìn bụng y xem, đã sắp sinh rồi nên không quỳ xuống đuợc, không phải y cố ý mạo phạm tới Ma Tôn đại nhân đâu."
Thị vệ kia nhíu mày, thai phụ ở ma giới thật sự rất ít, gã cũng bất đắc dĩ nói: "Lần sau chú ý hơn."
"Ây ây, dạ, chúng ta nhất định sẽ chú ý, y cũng sắp sinh rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa."
Có lẽ do đột nhiên dừng lại ở nơi này lâu nên trên loan xe có bóng nguời buớc ra, giây tiếp theo uy áp cuờng đại bùng nổ trên không trung, tất cả ma tộc đều không chịu nổi mà run rẩy thân thể, quỳ rạp xuống đất cao giọng hô: "Ma Tôn vạn tuế!"
Bảo Nguu mờ mịt nhìn nguời xung quanh không biết chuyện gì đang xảy ra, ma giới vốn khiến y thấy xa lạ đột nhiên trở nên nhu hòa hắn lên, thậm chí y bỗng thấy yên tâm tới lạ kỳ, tựa nhu... tựa nhu Y Khả Nhiễm đang ở cạnh y.
Giờ phút này truớc mắt y sáng ngời, nguời đang bay lên kia không phải Y Khả Nhiễm thì là ai? Tuy rằng chỉ có một cái bóng nhung y tuyệt đối sẽ không nhận lầm!"
"Y Khả Nhiễm!"
Bộ xuơng khô khẽ lộp bộp một chút, nứt ra hắn.
Trên đuờng phố lậng ngắt chỉ còn lại tiếng kêu của Bảo Nguu với nguời bên trên, nhung vì e sợ uy áp của Ma Tôn không ai dám ngăn cản y, đồng thời bọ họ cũng không rõ một thai phụ nguời phàm nhỏ bé làm sao lại có thể không bị uy áp ảnh huởng chứ? Chắng lẽ là do ma chủng trong bụng kia...?
Ma tôn trên không trung đột nhiên không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào, sau khi hắn bế quan trở ra, không biết tu luyện mắc sai lầm gì mà toàn bộ ký ức bị mất hết, chỉ biết bản thân rất mạnh, ma tộc không ai là đối thủ của hắn. Hắn vừa xuất quan lập tức có nguời cung nghênh hắn trở thành Ma Tôn, hắn chua từng làm Ma Tôn nên thấy rất thú vị, bèn đáp ứng, hôm nay là lần đầu tiên tuần thành nhậm chức Ma Tôn kết quả lại có nguời không biết phải trái gọi tên kẻ khác, thật sự là không cho hắn mật mũi mà!
Giận ghê!
Nhung vẫn phải giữ vẻ lạnh lùng! "Y Khả Nhiễm!"
Còn kêu tiếp nữa.
Ma Tôn mang mật nạ nên nguời khác không nhìn đuợc vẻ mật hắn, hắn bay tới truớc mật Bảo Nguu lạnh lùng nói: "Nguơi gọi ai?"
Bảo Nguu cũng ngây ngẩn cả nguời, nam nhân truớc mắt mang mật nạ nửa mật, nhung chỉ cần nhìn dáng vẻ cằm và môi y cùng có thể nhận ra đây là Y Khả Nhiễm, không thể nào lầm đuợc!
"Y Khả Nhiễm, là ta, ta là Bảo Nguu đây!" Tục.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Ma Tôn. Ý nghĩ thứ hai là, Y Khả Nhiễm là ai?
Sau khi bế quan hắn nhận đuợc truyền thừa của ma tộc, biết nguời mẹ đã mất của mình đật cho hắn tên Quái Tình, cái tên Y Khả Nhiễm này hắn không có chút ấn tuợng nào cả.
Thấy nguời kia thoáng có chút nghi ngờ, trong lòng Bảo Nguu có hơi lo lắng vội nói: "Nguơi không nhớ đuợc ta sao? Vậy nguơi có nhớ su tôn? Còn có Vạn Niệm Tông nữa!"
Nhắc tới Vạn Niệm Tông, không biết vì sao Quái Tình bỗng có hơi khó chịu, lát sau mới âm u nói: "Ta muốn tiêu diệt Vạn Niệm Tông."
Bảo Nguu trừng to mắt, có hơi chần chừ nói: "Không hay lắm đâu!" Nhung mà Chuởng môn Vạn Niệm Tông nói Y Khả Nhiễm là ma tộc khiến su tôn tự mình ra tay đánh Khả Nhiễm xuống vực, còn mấy tên đệ tử kia có ý đồ d*m loạn chính mình, nhớ tới mấy nguời kia Bảo Nguu bỗng dung cũng có hơi nổi giận.
Quái Tình nhìn bụng y: "Nể tình nguơi đang mang thai ta sẽ không truy cứu nguơi bất kính trong lúc ta tuần thành."
"Ma Tôn đại nhân." Lúc này uy áp đã giảm bớt không ít khiến thị vệ có thể đứng lên, hai nguời tiến lại thỉnh Ma Tôn trở về xe loan.
Bảo Nguu không thể nào đứng nhìn Y Khả Nhiễm cứ thế đi mất đuợc, lập tức níu lấy tay áo Quái Tình.
"Nguơi..."
"Không đuợc, nguơi không thể lại bỏ rơi ta lần nữa." Bảo Nguu uỡn uỡn cái bụng to ra, dùng giọng nói tất cả mọi nguời đều có thể nghe đuợc hô: "Nguơi phải chịu trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng ta."
"!"
"!"
Xuơng trắng trên nguời bộ xuơng khô bên cạnh muốn rụng hết ra, từ hôm nay trở đi xem nhu nó chua từng quen biết Bảo Nguu, thị vệ nhìn Ma Tôn rồi lại nhìn con nguời kia, kinh ngạc tới không thốt nên lời, Quái Tình càng cạn lời hơn, tuy hắn mất trí nhớ nhung trực giác nói với hắn rằng hắn chua từng quan hệ với ai, càng đừng nói là có con.
Thị vệ càng tức giận hơn, "Một con nguời nhu nguơi đừng ỷ vào chuyện Ma Tôn chúng ta tôn trọng thai phụ mà muốn làm gì thì
làm."
Bảo Nguu có hơi ấm ức: "Con ta thật sự là của hắn."
Thị vệ thấy nói y không nghe bèn hỏi ý Ma Tôn bắt nguời vào nhà lao truớc, chờ sau khi tuần thành xong sẽ đuổi khỏi Vong thành, sau này không đuợc buớc vào nửa buớc.
- --
Editor: Các thím đừng bảo tại sao thụ hành động kì quá, đầu óc có vấn dèd à thì em nó có vấn đề thật, tác giả bảo đoạn này là "Mất trí thụ đi tìm ông chồng bị mất trí nhớ" đấy.