• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lục Viên tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Đầu óc chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng nghĩ mãi không ra tối qua mình đã làm những chuyện gì. Y chỉ nhớ tửu lượng của mình tốt lắm, vậy mà bị mấy chén rượu nếp đốn gục, thật là mất mặt chết đi được.

Nhăn mặt nhíu mày, Lục Viên chỉ nghe thấy mùi hương thoang thoảng thoáng mát từ quần áo, rúc rúc vào ổ chăn ấm áp, Lục Viên tìm một tư thế thoải mái, mí mắt chậm rãi khép lại.

Y đang say rượu, cần nghỉ ngơi.

“Ưm” – một tiếng rên trầm thấp vang lên. Như một dây cung đang giương đứt cái phựt, dọa Lục Viên giật nẩy mình, giờ mới phát hiện ra trên giường còn có một người nữa, còn đang bị chính y quặp chặt lấy, tuy chưa tỉnh, nhưng mày cũng chau hết lại, trông có vẻ rất khó chịu.

Mọi người trong Thạch Hà thôn dậy rất sớm, Tô Hoài cũng thế, tảng sáng mỗi ngày đã dậy làm việc, thường khi Lục Viên tỉnh lại chưa bao giờ thấy Tô Hoài còn nằm bên cạnh. Hôm nay trông hắn có vẻ rất mệt mỏi, vù vù ngủ rất say. Đôi mắt nhắm lại làm khuôn mặt trông nhu hòa hẳn, búi tóc ngày nào cũng gọn gàng nay lại tán loạn, có hơi mất trật tự, trông lại thân thiện hơn. Lục Viên không khỏi cảm thán, nom hắn ngủ so với thức thuận mắt lắm lắm.

Tô Hoài ngủ dường như không yên, đại để là sắp tỉnh, trở mình một cái, đệm chăn kêu lên tiếng “sột soạt”, cánh tay rất tự nhiên kéo Lục Viên ôm vào ngực.

Lục Viên bị Tô Hoài làm cho hoảng sợ, trố mắt sững sờ. Hơi thở đều đặn phả vào tai Lục Viên, nóng nóng, làm toàn thân Lục Viên chợt thấy mất tự nhiên, giờ mới ý thức được mình phải nhanh chóng thoát khỏi ma chưởng ấy. Nhưng chỉ mới cục cựa nhỏ nhỏ một cái, Tô Hoài đã không kiên nhẫn “Hừ” một tiếng, Lục Viên cả kinh ngẩng đầu lên, thấy lông mi Tô Hoài rung rung một chút, mở mắt.

Đôi ngươi khủng bố quá trời

“Tôi” Lục Viên mãi mới phản ứng lại, trong đầu chợt nảy một câu nói —- lẽ nào đây là phong cách rời giường sao?

“Tránh ra” – Tô Hoài như còn chưa tỉnh hẳn, thuận thế cho Lục Viên một cước đá sang một bên, quấn chăn mơ màng ngủ tiếp.

Lục Viên bị đá thế đấy, cứ lăn lông lốc xuống cuối giường, tịt vào mép giường lạnh lẽo làm người y run lên, oán hận nhìn Tô Hoài quấn chăn thoải mái ngủ, “Tô đại ca!”

“Hử?” – mi tâm nhíu lại, Tô Hoài chớp mí, mặt đen đến dọa người.

“Ách tôi lạnh” – giọng còn theo tia lo lắng run rẩy, Lục Viên hận không thể tát thẳng mặt mình một cái.

“Phiền quá!” Tô Hoài lầm bầm một câu, nhưng vẫn nhấc một góc chăn lên, “Nhanh lên! Khí lạnh vào hết rồi!”

Tiếng chăn lại “sột soạt” vang lên, tấm chăn nhấc lên, một người lồm cồm chui vào.

“Ngủ đi, đừng có chen!”

“Nhưng mà ta chưa đắp đủ chăn”

“Còn nhích tới nhích lui nữa, ta đá xuống giường!”

“”

***

.

Tháp Chạp sắp qua, khí trời cũng ngày càng lạnh thêm, bên ngoài gió vẫn rít gào mãnh liệt, không ngừng lọt qua khe tường chui vào. Mấy đêm nay Lục Viên thường bị lạnh mà bật tỉnh, nhịn không được chui vào cọ cọ người bên cạnh, hấp hấp hơi ấm từ cơ thể Tô Hoài, cứ thế đến khi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là hai chân lạnh cóng. Lục Viên mong ngày mong đêm, mong cho mùa đông quái quỷ này mau mau qua đi.

Hôm đó Lục Viên đang quấn chăn ngồi trước chậu than sưởi ấm, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, y vẫn duy trì hình dáng như bánh chưng ấy định tới cửa nhìn xem, mới tới gần cửa thì nó đã bị mở ra.

“Tô đại phu! Đây là đệ đệ của ngươi đấy à! Kêu là gì ấy nhỉ A! Đúng rồi! Tiểu Viên, ha ha ha!” – một người râu ria xồm xoàm tới trước mặt, giơ tay dụi dụi đầu Lục Viên, làm y nghiêng ngả cả người, hán tử càng cười lớn hơn.

Từ khi phạm vi hoạt động của Lục Viên được mở rộng trong con ngõ nhỏ, dần dà cũng tiếp xúc với không ít thôn dân, nhất là hàng xóm láng giềng thì như rất có hứng thú với y, ngày nào cũng lôi kéo y hỏi đông hỏi tây, ngay cả đến con chó hay theo đuôi nhà người ta, Lục Viên ít nhiều cũng quen mặt. Hiện tại những người theo Tô Hoài về nhà ừ thì đại để là hàng xóm.

Đối với việc quen tất cái thôn nhỏ này, Lục Viên lại càng thấy bất thường. Những thôn dân y thấy không ít, dân lao động, người chăm lo việc nhà, kẻ ham ăn biếng làm, muôn hình muôn vẻ, vậy mà lần nào cũng là đám đàn ông, không có lấy một người phụ nữ!

“Ôi —- Đại Hồ Tử, ngươi đừng trêu chọc thằng bé nhà người ta! Mau mau giúp đại phu làm chuyện chính đi!” – người đang nói là đại ca nhà họ Lý mới sinh em bé hôm kia, gã đang cười sang sảng, tới vỗ vai Tô Hoài, “Không phải làm giường lò* sao? Chúng ta nói làm là làm, đừng làm chậm trễ Tô đại phu ngủ!”

“Giường lò?” Lục Viên là người phương Nam, ngốc nửa ngày mới hiểu họ đang nói gì, nhất thời có chút hiếu kỳ.

“Hà hà Ta đang nói Tô đại phu sao bỗng dưng muốn làm giường lò! Ra là để cho tiểu đệ không bị lạnh nha!” – một tiểu tử cao gầy từ đâu bước ra, vừa nhìn Lục Viên vừa cười cười. Lúc này Lục Viên mới nhớ ra quần áo y xốc xệch gây hiểu nhầm, nhất thời xấu hổ, hắc hắc cười nghệch hai tiếng, lại nghe thấy tiểu tử kia nói nhiều nữa.

“Ta nói Tô đại phu a, trước khuyên huynh làm một chiếc giường lò qua mùa đông, thì huynh ngại phiền, nói gì cũng không chịu! Giờ thì tiểu lão đệ nhà huynh tới, tế da nộn thịt không chịu nổi giá lạnh, lại không thấy huynh chê phiền phức nữa nhỉ?”

“Ha ha Tô đại phu của chúng ta trông lạnh lùng vậy thôi, ai chẳng biết tâm hắn rất mềm! Năm kia khi nhà ta* phát bệnh, ta tới tìm hắn, thật đúng là bị gương mặt lạnh hù chết, xoay người rời đi! Ha ha nếu không phải hắn kéo lại nói một câu ‘ngươi nhìn được là có bệnh hay không có bệnh hả?’ ta đúng là bị dọa về mà!”

“Đúng đúng! Ta nói Tô đại phu này, tật xấu ấy cũng nên sửa đi thôi! Bằng không với Tô đại phu của chúng ta trông thế vầy mà hơn hai mươi tuổi rồi còn chưa có thượng một ca nhi? Chứ lúc bằng Tô đại phu, ngay cả con ta cũng có rồi đấy”

Mấy hán tử bắt đầu hăng, càng nói càng không đứng đắn, mặt Tô Hoài trầm xuống, mau chóng tống họ đi làm giường lò, Lục Viên đang muốn đi theo xem náo nhiệt thì bị cái bản mặt lạnh nghiêm ấy ngăn lại.

“Đừng đến đấy thêm phiền.”

Bũi môi, mấy ngày nay Lục Viên đã thăm dò kỹ càng tính tình của Tô Hoài rồi, điển hình là kiểu mồm miệng chua ngoa nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, nên cũng chẳng chấp với hắn, lại chớp chớp mắt mấy cái, “Sao? Tô đại ca sợ nhóm người họ nói gì với ta làm huynh xấu hổ hả?” cười cười, Lục Viên lại như chợt nhớ ra cái gì, “Đúng rồi, đại ca mang mũ da kia nói huynh không thượng ca nhi là ý gì vậy?”

Vốn đang nghĩ muốn hỏi tiếp rằng – ‘ca nhi là cái gì’, nhưng mà thấy Tô Hoài đen xì mặt lại thì Lục Viên nghẹn chẳng dám hỏi nữa, sau đó tròn mắt nhìn Tô Hoài bị chọc xoay người rời đi.

Nói làm là làm, mấy hán tử đều là những người cẩn thận, hai ba nhát đã phá xong cái giường gỗ ban đầu của Tô Hoài, trong phòng đã đầy những gạch với bụi. Trước tiên mấy người lắp trên mặt đất một nửa giường, rồi dùng gạch xếp thành một cái ống khói hình chữ “Kỷ” [己].

Tô Hoài đi theo làm việc, cũng không rảnh quản Lục Viên. Lục Viên chủ động gánh vác công tác bưng trà pha nước, tất nhiên, mục đích chủ yếu vẫn là nhìn xem cái giường lò là như thế nào.

Tiểu tử nói nhiều kia là con của nhà họ Vương cách vách, cả người nom cao gầy, tên mụ là Cột, rất nhiệt tình, lại xấp xỉ tuổi Lục Viên, nên vừa một bên phụ trợ, một bên nói chuyện với Lục Viên.

“Cái này gọi là khe nhiệt, khe này nối với ống khói ở bên ngoài bếp, khi nhóm lửa, thì hơi nóng sẽ theo ống khói di chuyển một vòng trong khe, thế là ấm.” – Cột cười cười với Lục Viên, tay bẩn chà vào vạt áo, nhận bát nước, uống ừng ực sạch bách, cầm bát trả lại cho Lục Viên, lại nhìn lướt qua bàn tay lạnh cóng phát hồng của y, “Ha ha! Tô đại phu đúng là đau đệ đệ huynh nhá, trông tay thế này biết là không chịu qua nổi mùa đông rồi.” – nói xong, vói tay vào trong áo đào đào nửa ngày móc ra một hộp nhỏ tròn tròn màu đỏ, nhét vào tay Lục Viên.

“Cầm lấy!” Cột vui vẻ, hai chiếc răng nanh nhỏ cũng thò ra, “Đây là ta theo A sao tới nơi ấy lấy về, sau này để tặng cho ca nhi trúng ý gì gì đó! Dù sao ta với ca nhi vẫn còn lâu lắm, trông tiểu tử ngươi thấy đáng thương, trước cho ngươi. Bôi lên mu bàn tay, sẽ không bị nứt da nữa đâu!”

“Ha cảm ơn Cột ca!” – Cột nhiệt tình, Lục Viên cũng khó nói không cần được, chỉ có điều cái hộp nhỏ ấy trông bẩn bẩn, còn như có mùi mỡ heo, cái “Kem dưỡng da” cổ đại này, nói thật thì y hơi có chút ghét.

Cột nói xong, quay lại giúp trát khe nhiệt, Lục Viên nhanh chóng nhét chiếc hộp nhỏ vào đai lưng, y cũng không muốn đem thứ này nhét vào ngực coi như bảo bối giống Cột.

Một lớp bùn vàng trát lên, giường lò đã dần định hình được hình dáng đầu tiên. Lại tiếp tục xếp số gạch lên trên mặt khe, dùng hỗn hợp bùn, cát vàng trát lên, bên cạnh giường lại đầy một tầng bụi mù.

Giờ là lúc đợi cho lớp bùn khô lại, A sao của Cột ở bên cạnh đã mang thức ăn tới. Lục Viên nghe thấy tiếng gọi to thì cũng chạy ra, trong đầu nghĩ cuối cùng cũng có thể gặp được một người phụ nữ trong thôn rồi. Kết quả là mới bước tới cửa, lập tức Lục Viên ngây ra, nào có A sao nào đâu, rõ ràng là ông chú thấp bé xách theo một chiếc làn đi tới.

“Vương A sao tới rồi đấy à! Ngoài sân lạnh, mau mau vào nhà ngồi!” – đúng lúc Tô Hoài bước ra, vừa nói vừa ra đón, dẫn ông chú kia vào trong phòng, tới cửa mới để ý thấy Lục Viên đang đần mặt ra, Tô Hoài cau mày, “Lại làm sao đấy?”

“Ha hả này là biểu đệ xa của Tô đại phu đó hả? Xem nào xem nào! Bộ dạng thật muốn chọc người ta thương mà!” – Vương A sao tủm tỉm cười, nhìn rất hòa ái, nói rồi nâng tay kéo vai Lục Viên, “Hài tử, mau vào nhà, trông mặt lạnh cóng bệch hết rồi này!”

Này, cái mặt này không phải trắng vì lạnh đâu, rõ ràng bị dọa đấy chứ!

Thẳng đến khi Lục Viên bị A sao kia kéo vào phòng, vẫn lạnh đầy người, đầu óc ngay từ đầu khi thấy Vương A sao vẫn không dứt được kích động.

Hơn nửa tháng chưa từng thấy một người phụ nữ nào, thế nào giờ người ở đây còn kêu một người đàn ông là mẹ hả trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK