• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt đã qua mấy tháng, trận thiên tai không chỉ mang đến sự tiêu điều và thiếu thốn, nó còn khiến tình trạng ngày càng thêm nghiêm trọng. Tô gia cũng coi như có của ăn của để, tuy bữa cơm trên bàn thêm một món rau bớt một món mặn, nhưng may mắn thay là vẫn có sữa dê nấu với mầm lúa cho trẻ con ăn nên càng nuôi càng khỏe.

Lục Viên vốn đã định khi cơ thể khỏe rồi sẽ thử đi bán sữa dê xem sao, nhưng mấy tháng nay kinh tế trong thôn trấn bị đình trệ, chẳng có mấy người thừa tiền mua sữa về nuôi con.

Tô lão gia thì cả ngày cằn nhằn cử nhử liên tục, lải nhải quan phủ làm ăn chả ra sao, rõ ràng đã nghe nói có tiền trợ cấp từ trên rót xuống, thế nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy đâu, nạn dân thì nhiều không kể siết, vật giá lại leo thang. Nhưng cũng vì thế mà số lần Tô lão gia nhắc đến Tô Hoài đã bớt đi phần nào. Huống hồ Tô Hoài vì kế sinh nhai, ngày ngày làm việc tại hiệu thuốc của lão bản mập, sớm khuya tối ngày lao động, cũng chẳng còn hơi sức đâu tranh chấp với Tô lão gia nữa.

Thu nhập từ rượu chẳng bõ bèn, cả nhà sáu miệng ăn đều dồn lên vai Tô Hoài, Lục Viên nói không đau lòng là giả. Giờ cũng không còn thai cữ chi nữa, có tay có chân, cũng muốn làm gì đó phụ giúp kiếm thêm đồng ra đồng vào.

Ngày hôm đó, cơm nước xong xuôi, Lục Viên đang ngồi trong phòng cho bé con uống sữa, Tô Hoài cầm chiếc áo cứ lật đi lật lại nhìn.

“Nhìn gì vậy?” – Lục Viên trông thấy lấy làm kỳ lạ, hỏi.

“Ta nhớ là chiếc áo này bị rách một lỗ mà” – Tô Hoài nhăn mặt đáp.

“Úp, cái áo đó hả, ta vá lại cho huynh đó.” – Lục Viên ôm bé con xông xáo tới trước mặt Tô Hoài, chuẩn một bộ dạng tranh công.

Da mặt Tô Hoài giật nhẹ cái, nhớ lần trước có người xung phong nhận việc giặt quần áo rồi làm rách hết cả, hắn lo lắng nhìn lại y phục của mình.

“Vẻ mặt đó là sao hả, mặc vào xem nào!” – Lục Viên hậm hực, “hứ” một tiếng.

Tô Hoài cười cười, song vẫn ngoan ngoãn mặc vào người: “Vẫn mặc được, ô, ngươi thêu chỗ này” – Tô Hoài nâng tay áo tỉ mỉ quan sát mới phát biểu: “Ừm là con rắn à?” – đoạn ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Lục Viên không lấy chi làm thiện cảm cho lắm, Tô Hoài vội vàng sửa lời: “A nhầm nhầm, là con rồng đúng không?” – lần này mặt Lục Viên càng kém hơn.

“Hay là? Tiểu Viên, không phải là ngươi thêu cho ta con phượng hoàng đấy chứ?”

“Ngươi cởi ngay ra cho ta, muốn chê ta vá không đẹp thì cứ nói thẳng, việc gì phải quanh co lòng vòng làm gì” – Lục Viên vừa rống vừa kéo y phục trên người Tô Hoài xuống, thấy thế, Tô Hoài vội vàng đè tay y lại, vẻ mặt nghi hoặc. Lục Viên tức chết thôi, dứt khoát nói: “Được rồi, được rồi, ta không thêu thùa cái quái gì hết, ngươi nhìn lại đi, nó là đường chỉ cười đi, cứ cười đi!”

“Phụt”

“Tô khốn kiếp! Ta bảo ngươi cười thì ngươi cười luôn à!” – Lục Viên căm tức muốn chửi người, lại tức thì bị Tô Hoài kéo vào lòng: “Ngươi”

“Tiểu Viên à, ngươi vá áo cho ta, ta vui lắm.” – Tô Hoài cọ cằm vào mái tóc mềm mượt của Lục Viên, thủ thỉ.

Tai Lục Viên đỏ lừ, ho nhẹ một tiếng, tránh khỏi cái ôm của Tô Hoài: “Hè rồi, nóng chết đi được, ngươi đừng có mà ôm với chả ấp, không thấy nóng hở, mau ngủ đi!” – dứt lời, y lại dỗ bé con, quăng giầy lên giường, nghiêng người nằm xuống, rồi lại bị Tô Hoài ôm lấy.

“Nóng chết”

“Thắt lưng đau quá, Tiểu Viên à, bóp cho ta đi.”

“Sao không đau chết luôn đi ~” – Lục Viên lườm Tô Hoài, cái gã này dạo đây cũng biết làm nũng, còn kêu đau này đau nọ. Cũng mệt y tin lời hắn, cứ nghĩ hắn ngồi khám bệnh cả ngày trong hiệu thuốc, thắt lưng khẳng định là chịu không nổi, nên mới mủi lòng tin lời đi đấm bóp thắt lưng cho hắn Hư~ Bóp thắt lưng á! Nói thì bùi tai lắm! Còn chẳng phải là xoa bóp cho “tiểu huynh đệ” của hắn đấy sao, sao ngươi không nói thẳng là “tiểu huynh đệ” của mình cô đơn cần an ủi luôn đi cho rồi, đau thắt lưng mới chả đau thắt eo

“Đau thắt lưng hả, nằm úp sấp xuống, ta đá cho hai cước là hết đau!” – Lục Viên hầm hè cười khẩy.

Tô Hoài liếc nhìn Lục Viên, rất nghe lời nằm úp sấp xuống thật. Lục Viên sửng sốt, tự nhủ – ‘là ngươi tự chuốc lấy đấy nhá’. Hăm hở giơ chân chuẩn bị đá, kết quả là chân mới chìa ra đã bị Tô Hoài xoay người, tay nắm mắt cá chân y, kéo một nhát, Lục Viên ngã một cú với tư thế chổng vó lên trời rất chi là bất nhã. Tô Hoài nhân cơ hội áp lên người y, cả người chen vào giữa hai chân y, hai tay giữ hai bắp đùi y tách ra hai bên.

Bấy giờ Lục Viên mới phát giác ra tư thế này có thể liên quan trực tiếp đến chuyện ngày mai không xuống giường cho nổi Thế là y lấy lòng cười xòa.

“Hoài Chi, ngày mai huynh phải ra hiệu thuốc mà, ngủ sớm một chút đi”

“Ngủ muộn một chút cũng không sao.”

“Ừm ta nhớ là, đêm qua chúng ta làm rồi”

“Đó là phần của hôm qua.”

“Ừm ta cũng nhớ là, sáng sớm nay chúng ta làm rồi”

“Đó là phần bồi thường cho thời gian mang thai.”

“Ừm Hoài Chi à, ta không muốn sinh hài tử tiếp theo sớm thế đâu Lần này, huynh có thể ừm bắn bên ngoài không?”

Tô Hoài đen mặt.

“Khụ khụ ý của ta chính là chờ Tân nhi lớn thêm một chút đã, hơn nữa, nhiều trẻ con vậy, ta cung ứng không nổi.”

Mặt Tô Hoài vẫn đen xì như cũ.

“Ừm hiện giờ nhà chúng ta cũng không dư tiền nuôi”

Đen.

“Khụ khụ, muốn nuôi dưỡng trẻ con tốt, chúng ta phải chuẩn bị một môi trường nuôi dạy tốt, sau đó mới đón nó chào đời. Nếu không trẻ con rất dễ bị ảnh hưởng bởi các tác nhân ây này này ngươi đừng có cởi quần áo của ta, chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu Mẹ kiếp, ngươi đúng là cái đồ t*ng trùng thượng não!”

Ngay khi Lục Viên nhắm tịt mắt chấp nhận số phận, chắc mẩm hôm nay bị Tô Hoài ăn chắc rồi, thì Tô Hoài lại đột nhiên ngừng lại, đứng dậy, mặc quần áo, xuống giường.

“Hoài Chi?” – Lục Viên nhíu mày khó chịu.

“Ta có việc, phải ra ngoài một lúc.”

“Đã trễ thế này huynh còn đi đâu?”

“Câu này, ta cũng muốn hỏi nó.”

“Ai?”

“Hoa Tử.”

“Hoa Tử?!” – khi Lục Viên còn há mồm khó hiểu thì Tô Hoài đã ra tới cửa, lúc ấy Lục Viên mới ý thức được một vấn đề rất là trọng yếu: “Tô Hoài khốn nạn! Ngươi chờ đã! Ta phải làm sao bây giờ?”

Tô Hoài ngoái đầu lại: “Ta sẽ quay về ngay, ngươi chờ một chút!”

“Ta không chờ được!” – Lục Viên nhăn hết cả mặt, vặn vẹo: “Khốn kiếp, ngươi phải giúp hạ cái “lều” của ta xuống trước đã!”

Tô Hoài cười cười, thâm ý nhìn Lục Viên một lúc lâu, rồi nhả một câu dị thường ngứa đòn: “Tiểu Viên, ngươi còn chưa bày tỏ với ta đâu nhỉ?”

“Cút ——” nếu không phải chiếc gối còn phải để gối đầu, chắc chắn Lục Viên sẽ ném chết cái gã Tô vô lại kia rồi.

~

Lại nhắc đến Hoa Tử của chúng ta lúc này, cậu chàng đang lén lén lút lút chuồn theo mép tường, nhẹ nhàng mò khóa cổng, thiệt cẩn thận, thiệt cẩn thận kéo then cửa, sau đó lặng lẽ mở cổng, một chân nhón ra ngoài, chân sau đang chuẩn bị

“Đã trễ thế này còn muốn đi đâu?”

“Óa” – Hoa Tử sợ đến mức nhảy thót lên, quay đầu lại thì thấy Tô Hoài đang ngồi trong sân uống trà, mặt cu cậu nhăn nhún cái, nhanh nhảu cười trừ: “Thiếu gia à, người có biết như thế rất dễ sợ không, có thể hù chết người đó nha!”

“Không có tật thì cần gì giật mình.” – Tô Hoài thẳn thắn đâm một nhát vào lòng Hoa Tử.

“Ha ha, thiếu gia thiệt có nhã hứng ẩm trà đối nguyệt nhe khụ khụ, Hoa Tử không quấy rầy thiếu gia nữa, ta đi ngủ trước đây”

“Phòng ngươi ở bên kia, ngươi ra cửa sau làm gì?”

“Ờm ờm thiếu già à, ta ta đi vệ sinh!”

“Vừa lúc ta cũng đi, chúng ta cùng đi.”

“Thiếu gia”

“Trở về ngủ, đó không phải nơi ngươi nên đi.”

“Thiếu gia nói gì vậy ạ, ta đi vệ sinh mà”

“Còn muốn giả bộ nữa hả!” – Tô Hoài nhìn Hoa Tử, cười lạnh: “Ngươi cho là hắn rất đáng thương đến mức tối nào ngươi cũng phải đến bảo hộ hắn sao? Ngừng lại đi, Hoa Tử, hắn không đơn giản đâu, bông hoa này có gai đấy, không cần ngươi phải làm hộ hoa sứ giả đâu.”

Hoa Tử cười cợt như đùa: “Thiếu gia đừng trêu ta nữa mà, ta còn không bảo vệ nổi mình nữa là, ta bảo hộ hắn làm gì đều tại cái gã Tiểu Trần kia, gã ta nhờ ta làm hộ ca tối cho gã nên ta mới giúp đỡ đấy chứ”

Muốn biết chuyện này phải trở về ba ngày trước đó.

Ngày ấy, như thường lệ Hoa Tử đưa cơm cho Tô Hoài, lần đầu tiên không thấy cái người kiệm lời, không bao giờ lười biếng, chăm chỉ tận chức tận trách – vị nhân viên thu chi Diệp Khanh tốt lành kia lại không đi làm! Hoa Tử hiếu kỳ đi hỏi thăm, kết quả là Tiểu Trần rỉ tai cho nó rằng tối qua người đó đã gặp chuyện bất trắc.

Hiệu thuốc có một vị kế toán xinh đẹp, tiếng lành đồn xa, tiếng thơm cũng đồn xa, phỏng chừng cũng kéo theo cả mớ ruồi muỗi.

Kết quả, tối hôm trước Tiểu Trần ca thu dọn xong cửa hàng chuẩn bị ra về thì chợt nghe thấy tiếng hỗn loạn trong phòng thu chi, Tiểu Trần ca có dự cảm chẳng lành, chạy tới nơi thì thấy cả phòng bừa bộn, Diệp Khanh thì nằm trên giường, thương tích đầy mình mẩy, đệm chăn còn vương máu, khỏi cần nghĩ cũng biết trong phòng xảy ra chuyện gì

Quả thật, ban đầu Hoa Tử còn không tin cái người tên Diệp Khanh có thể bị ai đó xâm phạm, đến khi nó theo chân Tiểu Trần ca đi đưa cơm mới thấy, Diệp Khanh mang sắc mặt tái nhợt, còn có phần khủng hoảng thần kinh, thế là tin ngay lắp tự. Thấy Tiểu Trần ca vỗ ngực với người ta bảo chứng nhất định sẽ gô cổ cái tên dâm tặc kia tới trước Diệp Khanh, cõi lòng Hoa Tử cũng rấm rức khó chịu không yên, vì vậy mà hàng đêm sau đó, Hoa Tử cũng chạy tới trước cửa hiệu thuốc góp một chân thủ vệ.

“Thiếu gia, người nói gì vậy, cái người tiểu bạch kiểm kia thì liên quan gì tới ta chứ, ta chỉ giúp đỡ Tiểu Trần ca thôi”

“Hoa Tử, những điều muốn nói ta đã nói hết rồi. Ngươi muốn tới đó hay không ta không ngăn cấm. Nhưng, những lời vừa rồi ta chỉ nói một lần thôi.” – dứt lời, Tô Hoài đứng dậy quay về phòng, Hoa Tử ngẩn ngơ nhìn thiếu gia nhà nó, kinh ngạc đứng sững giữa sân.

“Hoài Chi, huynh nói gì với Hoa Tử vậy? Ơ sao nó lại đứng kia?” – Trong phòng, Lục Viên mở rộng cửa cho Tô Hoài bước vào, mình thì thò mặt nghía ra ngoài, cau mày hỏi.

Tô Hoài thở dài kéo Lục Viên trở về, hắn chưa nói gì, chỉ có thần sắc đượm vẻ trầm trọng.

¤_________

Trích ngang cho tựa đề: Nảy mầm ở đây là sự nảy mầm của tình cảm, hẳn mầm tình cảm gà bông giữa Hoa Tử và Diệp Khanh đã chớm chồi non rồi, mọi người nhỉ XD ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK