• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói trong mấy ngày Lục Viên kiêng khem khổ sở, Hoa Tử lại gặp một sự kiện không tầm thường, muốn biết là chuyện gì thì phải theo chân nó đi chăn dê ngày hôm đó.

Mấy ngọn núi vùng ngoại thành đều đã phủ kín dấu chân mình mà Hoa Tử vẫn không thấy bóng dáng mấy con dê cái trong nhà đâu, vốn nó cũng chẳng ôm hy vọng lớn lao gì nữa, thế nên hôm chăn dê đó, Hoa Tử cứ đi miết đi miết đến khi đặt chân tới một ngọn núi mới.

Ngọn núi này cũng trù phú, hoa cỏ sum suê, cây xanh đơm bóng, còn có một con suối dẫn nước từ thượng nguồn chảy xuống, Hoa Tử thả mấy con dê vào bụi cỏ cho chúng tự gặm cỏ, còn nó thì tìm một bóng cây râm mát đánh một giấc ngủ khì.

Chờ đến khi Hoa Tử tỉnh lại thì một mùi thơm nồng đậm chui vào mũi làm nó nhỏ cả dãi, quay mặt lại nhìn, cách đó không xa đang bốc một luồng khói mờ, bụng Hoa Tử đánh tiếng ục ục, nó nuốt nước miếng, đứng dậy tiến lại phía mùi thơm. Đi qua mấy bụi cây lùm xùm liền thấy một người đang ngồi xếp bằng trên mặt đất quay lưng về phía nó, trước mặt người đó là một đốm lửa thô sơ, đang nướng thịt.

Mà không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy đã biết người đó nướng một chiếc đùi dê! Mà thế còn chưa tính, quan trọng là thân cây bên cạnh người đó còn buộc một con dê đang ngu ngốc cắm đầu gặm cỏ. Hoa Tử thộn ra nửa ngày, rốt cuộc đầu óc nó cũng chấn động, con bà nó – kia chẳng phải là con dê cái nhà nó bị mất đấy sao!

Không cần phải nói, con dê đang bị nướng kia, nhất định là

Hoa Tử phẫn nộ đầy người, cúi đầu bi ai, nắm chặt tay, sau đó ngẩng khuôn mặt bi phẫn lên, một thân hiên ngang lẫm liệt, nó hùng hồn bước đấn sau lưng gã khốn kiếp kia, đang chuẩn bị rống lên một tiếng thì

Ba — Bụp — Keng —

“Ngươi là ai!”

Hoa Tử nằm chổng vó trên mặt đất, mông với lưng đau điếng, cổ tay cũng đau, e là vừa bị người kia vật qua vai trật hết cả rồi, dù vậy nhưng Hoa Tử cũng chả dám ho he vì đang có một thanh trường kiếm lóe sáng kề ngay trên cổ nó.

“Vị đại hiệp này, có gì từ từ nói” – Hoa Tử sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, cố gắng rặn ra một nụ cười méo mó, đầu ngón tay khẽ đẩy mũi kiếm lạnh lẽo kia ra xa cổ nó một chút: “Ta ta là một người chăn dê, thấy huynh đốt lửa nướng thịt mới chạy lại góp vui, ha ha, đao kiếm không có mắt, đại hiệp vẫn nên thu lại thì hơn”

“Ngươi nói ngươi chăn dê ở đây? Gần đây có người sống ư?” – người kia từ từ thu kiếm, nhíu mày hỏi.

Đại hiệp ơi là đại hiệp, ngài có thể biểu hiện thái độ nhờ vả người khác một chút được không hả?

Lòng thì kêu khổ không thôi mà ngoài vẫn phải sơn sớt lấy lòng: “Bên này là núi hoang, đi về phía tây là vùng ngoại thành, qua vùng ngoại thành là tới thôn trấn, đó là nơi mọi người sinh sống.”

“Ngươi biết đi thế nào không?”

“Biết” – Hoa Tử bĩu môi, lòng lại nhủ – ngài bày ra điệu bộ thế ai mà dám nói không

Qua lại vài câu hai người đều đạt được thống nhất, vị đại hiệp kia ném cho Hoa Tử một miếng thịt dê coi như trả thù lao, Hoa Tử nhìn nửa ngày, cũng chẳng phải nó ghét thịt dê gì cho cam, thế là nó cầm lên vui vẻ gặm gặm, sau đó Hoa Tử dắt người kia xuống núi. Dọc cả con đường đi không khí cổ quái đến rợn người, người kia không thích nói chuyện, lúc nào cũng lăm lăm vẻ bí hiểm, Hoa Tử muốn bắt chuyện mà thấy bội kiếm trên lưng người ta cũng chả hám há mồm, cả quãng đường đi bị nghẹn khuất, vất vả mãi cũng đến được vùng ngoại thành.

“Khụ khụ, vị đại hiệp này người cứ mem theo con đường này mà đi là có thể thấy thôn trấn.”

“Ngươi không đi?”

“Dê nhà ta còn chưa ăn no”

“Ta chờ.”

Mặt Hoa Tử méo xệch – người này cảnh giác quá nặng đi, có lẽ không tin nó đã đành, còn sợ nó chỉ sai đường nữa nên mới bám lấy nó không tha.

Biết làm sao được, Hoa Tử săm xoi người kia một lát – quần áo đắt tiền, cử chỉ lời nói nhã nhặn, hẳn sẽ không quấn chặt lấy nó đâu, thế là Hoa Tử cười cười nói: “Này ta đây tốt cũng tốt đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây phương, ta dẫn huynh đến đầu trấn, bất quá ta thấy huynh đài đây cũng là người giàu có mà vào trấn lại dắt theo con dê thì dắt theo cái loại súc sinh này cũng rất khó coi đấy nha!”

“Khó coi lắm hả? Vừa nãy ngươi nói ngươi là người chăn dê” – người kia trầm ngâm một lúc, Hoa Tử thì gật lấy gật để – “Cho ngươi nhé?”

“Ha hả, sao ta lại không biết xấu hổ thế được” – Hoa Tử cười đến nỗi mắt híp thành sợi chỉ.

Người kia không nhiều lời mà trực tiếp ném dây thừng buộc cổ dê sang, tiến lên phía trước hai bước lại quay trở lại, có phần sốt ruột mà hỏi: “Có thể dẫn đường chứ?”

Ngươi kia đội một chiếc nón chùm mặt chỉ lộ chiếc cằm trắng nõn khẽ hếch lên mang theo vẻ thanh cao, Hoa Tử thấy mà không ngừng ngầm phỉ báng – rõ ràng là dê nhà ta, ta vất vả lắm mới tìm về được mà còn bị ngươi làm như ban ơn ấy! Ta còn chưa tính sổ con dê bị ngươi thịt đâu đấy

Lại nhìn thanh trường kiếm trên lưng người ta, Hoa Tử nuốt nước miếng cái ực, quên đi quên đi, muốn khinh thì cứ khinh đi, nó cũng không muốn lời còn chưa nói thành câu đã nghẻo đâu.

Nghĩ vậy, Hoa Tử liền kéo dê lặng lẽ dẫn người ta đến đầu trấn, sau đó mỗi người một ngã. Mà cũng coi như người kia biết lễ phép, còn biết nói cảm ơn nó rồi mới đi. Hoa Tử nhìn theo bóng người đã đi xa, lòng đầy mãn nguyện dắt con dê cái về nhà. Nó đâu ngờ rằng – duyên phận giữa hai người nào có dừng lại ở đó

*

Từ sau hôm mưa đá đó, không chỉ trong trấn mà những mảnh ruộng lân cận cũng bị tổn thất không nhỏ, hoa màu đều mục nát, nhiều nhà dân bị sụp, thôn phía tây bị nạn ôn dịch hoành hành. Quan phủ phái thợ công tượng xuống tu sửa kiến trúc, nghe nói còn có một khoản trợ cấp thiên tai từ trên rót xuống chỉ cần đến nơi là dùng.

Tô Hoài rất bận việc ở hiệu thuốc, có một buổi trưa Hoa Tử mò tới thám thính thì thấy trong hiệu thuốc đông nghịt người đến khám bệnh, không khí ngột ngạt đầy mùi cơ thể, ai cũng chẳng có hứng ăn uống nói chi tới chuyện tốn thời giờ đi nấu nướng, tới giờ cơm trưa cũng chỉ lấy bánh mỳ, bánh ngô ăn tạm. Tô Hoài chẳng nói gì nhưng Hoa Tử thấy mà xót cả ruột, nó chạy về thương lượng với cha nó rồi nhận luôn phần công tác là mỗi ngày mang một phần cơm lên hiệu thuốc cho Tô Hoài.

Hôm đó Hoa Tử đi đưa cơm, mới đến cửa hiệu thuốc thì thấy một gương mặt cân xứng đứng trước tủ thuốc trăm mắt[1], cơ thể tiêm gầy, dáng người cao cao, làn da trắng nõn, một đôi mắt xếch hữu thần. Hoa Tử thấy mà khẽ giật mình, đang mải nghĩ chẳng biết từ khi nào ông chủ mập đã thuê một ca nhi xinh đẹp thế đem trưng bày trong quầy, thì chợt phát hiện ra khuôn mặt này càng nom càng quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi

“Tiểu Trần ca này, người tính sổ sách kia là ai mà ta chưa thấy bao giờ thế?” – Hoa Tử tiện tay bắt một vị tiểu nhị hỏi thăm.

“Người kia ấy à, ai~, mấy ngày trước tiểu tử đó ngất ngay cửa sau của tiệm được chưởng quầy của chúng ta cứu. Hỏi thì hắn bảo là đang tìm thân thích trong trấn, ai ngờ người thân thích kia mất trong thiên tai, không còn nơi nào để đi, cũng không có nơi nương nhờ, lộ phí thì tiêu hết, lang thang trên đường nhiều ngày suýt thì chết đói, chưởng quầy mềm lòng liền cho hắn một công việc. Tiểu tử này biết đọc sách, còn biết tính sổ sách, lại đúng lúc tiên sinh phòng thu chi về nhà thăm quê nên cho hắn ở lại làm tạm trước. Này nhá, tuy tiểu tử này là ca nhi nhưng tay chân lanh lẹ, tính tình cũng không yếu đuối lại hay giúp đỡ mọi người. Bình thường thì ít thấy hắn nói chuyện, cũng không thích náo nhiệt, nhưng là người thành thật, ai cũng quý.”

Nghe vị tiểu nhị kia nói liến thoắng không dứt, Hoa Tử lại trêu gã: “Ta thấy ngươi bị sắc đẹp của người ta mê hoặc, nói gì đâu toàn dễ nghe, phải không?

“Ha hả nói thật, ca nhi dễ coi thế giờ hiếm lắm, để hắn đứng quầy cũng đông khách hẳn”

“Tiện quá nhỉ!” – Hoa Tử hứ một tiếng, ngoái đầu nhìn lại phòng thu chi – quả nhiên là dễ coi thiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng non làm Hoa Tử lại nhớ tới ca nhi nhỏ nhỏ mới sinh trong nhà. Đang mải nhìn hăng say là thế, người kia liền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nó, Hoa Tử sửng sốt – ánh mắt này sao trông quen quá nhể á không phải chứ! Đây chẳng phải vị đại hiệp trên núi hôm nọ đó sao?

Đại hiệp mà cũng có lúc gặp nạn ư? – Hoa Tử nhăn mặt nhíu mày, lại tự nhủ – người này nom lợi hại thế, liệu có phải miệng hùm gan sứ không, hay là tú hoa chẩm đầu[2]? Người không rõ lai lịch lại đến hiệu thuốc ông chủ mập xin việc, hắn có ý đồ gì đây?


Càng nghĩ càng lo lắng, Hoa Tử lững thững bước đến trước quầy, ha ha với người đó: “Ô, ra là ngươi, không ngờ lại có thể gặp lại, thật khéo quá ha!”

Người kia vẫn gảy bàn tính, thấy Hoa Tử đi lại nhưng vẫn không ngừng tay, cạch cạch cạch mấy cái mới miễn cưỡng ngẩng mặt lên nhìn Hoa Tử, rồi hắn lại cúi xuống đều đều nói: “Mua thuốc sang bên trái, xem bệnh ra bên kia xếp hàng.”

“Khụ này ta này, ngươi không nhớ ta ư?” – Hoa Tử có chút xấu hổ, nhưng vẫn không từ bỏ.

“Ngươi?” – Người kia lại ngẩng đầu, tầm mắt lại dừng trên mặt Hoa Tử một lúc, sau đó nhăn mặt chau mày hỏi: “Là ai?”

Hư, người ta quên nó rồi!

Lòng Hoa Tử có chút mất mát, nó lại càng thêm quyết tâm phải để mắt tiểu tử này, từ ấn tượng hôm trong núi đó nó có thể kết luận rằng – người này tuyệt đối không thể là kiểu người chết đói đầu đường xó chợ được. Hiệu thuốc này chính là nơi kiếm cơm của thiếu gia nhà nó, vạn nhất tiểu tử này là người không đứng đắn, có ý đồ cuỗm tiền của ông chủ mập thì thiếu gia nhà nó chính là người bị hại! Chòng chọc “để mắt” nửa ngày, Hoa Tử thầm nhủ – Có Hoa Tử ta ở đây, tiểu tử ngươi đừng có hòng ra tay trong hiệu thuốc này!

“Này!” – đang mải nghĩ ngợi, người kia lại giương mắt dừng trên người Hoa Tử, đôi mắt đen như đêm chăm chú nhìn nó.

“Làm sao thế? Nhớ ra ta rồi ư?” – Hoa Tử cười tí toét: “Khụ khụ, ngươi nhìn thâm tình thế ta ngại nhắm đó”

Vị thu chi mới nhăn nhó mặt mày, tựa hồ phát hiện ra một sinh vật gì thần kỳ lắm, y nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cảm giác Hoa Tử là người trong sáng, liền nói: “Này, ngươi tránh ra chút đi, chắn hết ánh sáng rồi!”

“Hả?” – mặt Hoa Tử còn vương ý cười, nghệt ra.

Vị thu chi mới không kiên nhẫn kéo Hoa Tử sang một bên – “Vướng quá!” – rồi tiếp tục cắm mặt gảy bàn tính tiếp.

Hoa Tử còn thất thần thì chợt nghe thấy tiếng cười trộm phía sau lưng, quay đầu thấy mấy gã tiểu nhị đang chỉ trỏ nó, nghe chừng đang cười nhạo nó tán tỉnh thất bại linh tinh gì đó, Hoa Tử đen cả mặt, hừ một tiếng.

Chết tiệt! Các ngươi thì biết quái gì, Hoa Tử ra đang phòng bị hộ các ngươi đấy! Tán tỉnh á? Ta mà cần á, ta đang đề phòng cướp đây này! – Hoa Tử quay lại nguýt nguýt vị thu chi mới, lòng lại “Phi!” một tiếng – tiểu tử ngươi cứ đợi đấy! Một ngày nào đó Hoa Tử ta sẽ cho ngươi biết mặt!”

¤_________________

1. Tủ thuốc trăm mắt – nguyên văn: 百眼柜 - tủ thuốc trong các hiệu thuốc Bắc.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK