“CÁI GÌ? ĐI XEM MẮT?” Tiếng thét vang vọng làm chấn động cả một vùng trời. Chuyện là hôm nay ngay lúc cô vừa xuống ăn sáng thì ba cô thông báo một tin động trời “cuối tuần này cô đi xem mắt”. Có ai có thể nói cho cô biết cô đang tỉnh hay cô đang mơ không. “Con gái à! Đối tượng là con trai bạn của ba. Chỉ hơn con có 6 tuổi thôi. Hơn nữa còn trẻ như thế đã làm tổng giám đốc rồi. Tương lai rộng mở tiền đồ sáng lạn.......(lược bỏ 3000 từ khen ngợi).....thì sao con lại không chịu đi xem mắt hả?”-Ba Dương lên tiếng dụ dỗ con gái. Cô thở dài “Ba à! Con mới có 18 tuổi thôi. À không...đúng ra thì con mới đủ 17 tuổi thôi. Sao ba lại nỡ bắt con đi xem mắt thế hả? Ba nỡ lòng nào vứt bỏ tiểu áo bông tri kỉ là con sao?”-Cô nói với một cặp mắt long lanh hi vọng sẽ làm ba mình suy nghĩ lại. “Mẹ cũng hi vọng con sẽ đi xem mắt đấy con gái. Con xem. Gia thế của họ không tệ. Hơn nữa lại là bạn thân của ba con. Vậy con đâu cần lo con sẽ bị bắt nạt. Ba mẹ quyết định rồi. Thứ bảy tuần này con sẽ đi xem mắt.”-Mẹ Dương cũng theo phe chồng mình. Ôi sao hôm nay phu xướng phụ tùy thế này. không phải mọi khi mẹ luôn đứng về phe cô sao? Mắt thấy không cãi lại hai người, cô chỉ đành chấp nhận. Nhưng trong lòng lại bồi thêm một câu “Đi xem mắt thôi mà chứ có phải đi cưới luôn đâu. Để xem tên xấu số nào là đối tượng xem mắt của cô. Không làm cho tên ấy hoảng sợ bỏ chạy cô quyết không ăn kem 1 tháng”. Nói thì nói thế thôi nhưng đời đâu hay chữ “Ngờ”. Đến lúc cô biết người đó là ai thì liệu cô có còn nói mạnh miệng thế không?
Vác khuôn mặt như đưa đám bước vào trong lớp, cô như một quả bóng xì hồi không còn sức sống nằm gục xuống bàn. “Sao thế Băng? Cậu bệnh à?”Nhật Hạ lo lắng hỏi thăm cô. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên:”Nhật Hạ. Ba tớ nỡ đưa tiểu áo bông tri kỉ là tớ đây cho người khác”.”Là sao? Cậu nói gì tớ không hiểu”-Nhật Hạ ngơ ngác trước câu nói đậm chất “trừu tượng” của cô. “Tớ sắp phải đi xem mắt rồi. Hu hu......tớ chưa muốn vùi đầu vào nắm mồ hôn nhân đâu. Cậu xem. Tớ trẻ thế này sao lại phải đi lấy một ông chú hơn tớ 6 tuổi chứ? À không....là có nguy cơ lấy mới đúng.” Nói rồi cô tiếp tục gục đầu xuống bàn. “Xem mắt? Cậu đã biết đối tượng là ai chưa? Trông như thế nào? Có đẹp trai không?...” “Cậu có thể nào dừng lại 10 vạn câu hỏi vì sao của cậu không? Đã gọi là đi xem mắt vậy cậu đoán xem tớ có biết người đó là ai không? Nếu tớ mà biết người đó là ai tớ đã đến nhà tên ấy cầm dao kề cổ bảo hắn từ chối rồi”. Nhật Hạ định nói thêm lời nào nữa nhưng tiếng chuông báo hiệu vào tiết đã vang lên. Tiết đầu tiên là tiết Hóa. Một điều thật lạ là hôm nay bước vào lớp cô không phải là thầy Thành dạy hóa mà là một bà cô trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt. Đăng Khoa quay xuống nói với cô: “Này Alex. Tớ nghe đồn bà cô này vừa chảnh vừa mê trai đấy. Hay chúng ta nghĩ cách tống bà này ra khỏi lớp đi. Thầy Thành dạy thì còn có tâm trí mà học. Chứ nhìn cái khuôn mặt trát cả kí phấn của bà cô này làm sao lớp học được đây? Vì tương lai của cả lớp và sự kết nối của 40 trái tim của lớp 12A, ra sân đi nào cô bé.” “Haizzz. Muốn nghỉ tiết thì nói đại đi. Còn bày đặt dài dòng văn tự. Xem chị ra tay nè. ủa mà mắt mèo hôm trước còn trong hộc bàn giáo viên đúng không?” “Chính xác”. Nói xong Đăng Khoa quay lên nói gì đó với cô bạn cùng bàn. Cô này nghe xong cười hắc hắc quay sang nói cho các thành viên khác ở “khu vực phụ cận”. Ngay lúc này cô đứng lên, khều nhẹ Nhật Hạ một cái rồi nháy mắt ra hiệu. Xong cô quay sang nói với bà cô giáo “Cô ơi hôm trước em bỏ quên cuốn sách hóa trong hộc bàn. Em có thể lên lấy không thưa cô?” Bà cô nhìn xuống khuôn mặt cô khẽ “hừ” một tiếng:”Hoạc sinh đi học mà lại bỏ sách trong học bàn giáo viên. Lần đầu tiên tôi chỉ cảnh cáo thôi nhé. Nếu còn tái phạm biết tay tui. Lên lấy nhanh đi để tôi còn mắt đầu bài học”. Cô khẽ cười một tiếng rồi hiên ngang bước lên phía bàn giáo viên. Ngay lúc chuẩn bị khom người xuống để mở học bàn thì cô nhìn xuống Nhật Hạ nháy mắt một cái. Nhật Hạ quen với động tác này liền nhanh chóng đứng lên nói với bà cô: “cô ơi cô! Lần trước có một bài tập thầy giảng mà em vẫn chưa hiểu lắm. Em nghe nói cô là một giáo viên dạy rất hay, rất dễ hiểu. Cô có thể nào chỉ lại cho em được không ạ?” Bà cô thấy mình được khen thì cười bước xuống chỗ Nhật Hạ nhẹ giọng: “em quá khen rồi. Cô đâu giỏi như thế. Đâu bài nào để cô xem thử nào”. Đâu còn cái giọng gắt gỏng khi nói chuyện với cô chứ. Giờ phút này bà cô ấy như một giáo viên hiền hòa nhẹ nhàng chỉ bảo học sinh. Cả lớp không nhìn bả và Nhật Hạ mà chỉ nhìn chăm chăm vào con người đang bận rộn làm việc trên bàn giáo viên. Chỉ thấy từ trọng hộc bàn, cô lấy ra một nhành mắt mèo chi liên tục vào ghế. “Ta chà...ta chà....ta chà....Cho bà bỏ cái thói chảnh chọe đi. Kì này tôi cho mông bà nở hoa”. Vừa chi mắt mèo cô vừa lẩm nhẩm. Cả lớp nhìn hành động của cô cố nén cười. Làm xong cô quăng nhành mắt mèo trở lại hộc bàn rồi ung dung bước xuống, với tay lấy quyển sách hóa để trên bàn đầu. “Cô ơi em lấy sách rồi ạ! Cô giảng bài đi”. Nghe vậy bà cô trở lại bục giảng. Cô giơ tay làm dấu hiệu “V” với cả lớp rồi ngồi xuống. Bà cô dạy hóa đứng giảng bài cho Nhật Hạ nãy giờ đã mỏi liền ngồi ngay xuống ghế. Lớp lúc này cố gắng nén cười. Chỉ vài phút sau, một cảm giác khó chịu dâng lên làm bà cô ngồi không yên. Lúc thì dịch người sang trái lúc thì dịch người sang phải. Chịu không nổi nữa bà cô xách cặp chạy ra khỏi lớp chỉ để lại một câu “Lớp tự quản”. Cả lớp lúc này cười ầm lên như được mùa. “Bà tám” nằm gục xuống bàn cười. Cô còn khoa trương hơn. Vừa cười vừa nói, tay lại còn ôm bụng “Ha ha....Mấy cậu có nhìn thấy....nhìn thấy khuôn mặt của bả không?...ha ha ha....Nhìn tiếu dễ sợ....Ôi cái bụng của tôi.....”. thế là lớp được nghỉ hai tiết Hóa. Cả lớp kéo nhau xuống căn tin ăn uống. Ngay lúc cả lớp đã kéo nhau đi hết, từ chỗ khuất ở hành lang một người đàn ông bước ra. “Haizzz, cái con bé này....Sao lại nghịch thế chứ!”
Lời tác giả: Các bạn đoán xem người đó là ai nhé! Cảm ơn đã theo dõi bộ truyện. Vì đây là tác phẩm đầu tiên của mình nên còn nhiều thiếu sót. Mong các bạn thông cảm. Mình đang bận học nên có thể mỗi ngày mình chỉ ra một chương thôi nhé! Đến khi nào rảnh mình sẽ viết bù lại. Thanks:)))