« Vốn nghĩ lần đầu tiên nên ôn nhu một chút, chính là loại thái độ này của cậu làm cho tôi rất không thích a. Được, tôi liền trực tiếp công luôn vậy. »
Đoạn Thiên bị động tác thô lỗ của hắn làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lúc hoảng hốt nghe thấy ba chữ ‘trực tiếp công’ liền biết đại sự không tốt, liền hét ầm lên: « Không đúng không đúng, ta mới là công, ngươi không cần lầm. »
« Cậu mới là công? » Lưu Quang bỗng nhiên thiện tâm đại phát rút những ngón tay đang xâm loạn trong cơ thể của Đoạn Thiên ra, thấy vậy Đoạn Thiên thở hắc ra một hơi, tâm tình thả lỏng xuống.
Chưa được một giây, thừa dịp cậu đang thả lỏng cơ thể, hắn lại đột nhiên xâm chiếm vào.
Hô hấp của Đoạn Thiên dồn dập hẳn lên, thân thể vặn vẹo phản kháng làm cho còng tay đập vào đầu giường vang lên những tiếng ‘bang bang’.
Lưu Quang cười tà: « Màu sắc của đôi môi không đủ hồng a. »
Nói xong, hắn liền cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi gợi cảm của Đoạn Thiên ra sức cắn mút.
« Ngô…. Ta …. » Đoạn Thiên không phản đối nụ hôn thô lỗ của Lưu Quang, nhưng cậu đối với ngón tay đang xâm chiếm cơ thể mình thực mẫn cảm, chưa từ bỏ ý định, cậu tiếp tục biểu minh: « Ta mới là công! »
« Ok ok, cậu là công …. » Lưu Quang nhếch môi cười, một bên tựa như đang hống trẻ em mà đồng tình theo, một bên đem hai chân trần trụi của Đoạn Thiên nâng lên: « Chân thật rắn chắc, nghe nói cậu chạy marathon phá kỷ thuật của trường học. »
« Ta… ta mới ….. »
« Cậu mới là công, tôi biết. »
Lưu Quang cười ‘hì hì’, không một chút lưu tình đem phân thân to lớn của mình đâm thật mạnh vào thân thể Đoạn Thiên. Cảm giác bị vây quanh thật chặt thật chặt, làm cho trên mặt hắn lộ ra biểu tình vô cùng hưởng thụ.
Trong nháy mắt, toàn thân Đoạn Thiên buộc chặt, thống khổ đột ngột ập đến làm cho cậu ngay cả hô hấp đều ngừng lại.
[Lưu Quang cùng ta làm tình ….]
Ngay lúc dị vật ở trong cơ thể bắt đầu hoạt động lên, một sự kiện vô cùng quang trọng nổi lên trong đầu —— [Ta hắn là công mới đúng chứ] ….. (=)))
—————————————————–
Cuồng hoan nguyên một buổi tối làm cho Lưu Quang, dạo gần đây phải trải qua những ngày nhàm chán trong ‘cuộc ẩn núp’, cảm thấy vô cùng thoải mái và thoả mãn.
Tiểu lão hổ được Lưu Quang ‘hết lòng’ yêu thương qua, cho dù thể chất tương đối tốt, giờ phút này cũng trở nên vô lực nằm yên trên giường, ngay cả nhúc nhích cũng không còn khí lực. Trên cơ thể thì che đầy ấn ký mà Lưu Quang đã ‘tận tâm’ lưu lại.
[Bị làm nhiều như vậy, ta cự nhiên còn chưa bị ngất xỉu sao?]
« Cảm giác thế nào? » Nghĩ tiểu lão hổ đang dần dần khôi phục lại thần chí sẽ trở nên bi thống muốn chết, nói không chừng sẽ nhảy lầu tự sát, làm cho tâm tình ác liệt của Lưu Quang không kiềm được mà trộm cười lên.
« Rất đau! » Đoạn Thiên dụng lực có thể làm chấn động toàn khu chung cư – rống lên một tiếng. Trừng ánh mắt không phục nhìn Lưu Quang liếc mắt một cái.
Đôi môi tuyệt đẹp của Lưu Quang nhẹ nhàng nhếch lên, gương mặt tuấn mỹ tiến tới gần Đoạn Thiên, tặng cho cậu một nụ cười động lòng người: « Không phải vừa rồi cậu cũng rất hưng phấn sao? Làm bẩn hết cả tay của người ta. » Hắn nhíu nhíu mi tỏ ra uỷ khuất.
Cho dù toàn thân đau đớn tựa như vừa bị người đánh đập qua, Đoạn Thiên vẫn bị vẻ đẹp của Lưu Quang làm cho mê đảo thần chí, mở to ánh mắt, thất thần nói theo: « Đúng a, bẩn hết cả tay. »
Lưu Quang cảm thấy vô cùng thú vị cười rộ lên, nhưng sau đó phát hiện một màn ‘lão hổ điên cuồng la hét còn có thể nhảy lầu tự tử’ cũng không có xuất hiện, sắc mặt hắn liền biến đổi, lạnh lùng nói: « Thế nào? Tư vị bị người thượng không tồi chứ? »
Hắn còn cố ý nâng cằm của Đoạn Thiên lên, bộc lộ ra cường thế của chính mình, muốn nhìn xem biểu tình tuyệt vọng của tiểu lão hổ này.
Đoạn Thiên thở dài: « Thật sự rất đau a! Anh lần sau tuyệt đối sẽ chú ý phải ôn nhu một chút, hơn nữa em yên tâm đi, anh cũng sẽ không đem em khoá lại, em xem tay của anh đều bị thương hết rồi. » (mình sẽ thay đổi cách xưng hô của Đoạn Thiên tuỳ vào hoàn cảnh.)
Không đợi Lưu Quang buông cằm của mình ra, cậu vươn đầu lưỡi liếm liếm lên đầu ngón tay đang nâng cằm mình của Lưu Quang, buông lời tán thưởng: « Làn da của Lưu Quang thực mềm, rất thoải mái. » (=))) thần kinh thép hay quá ngốc =)))
Lưu Quang kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoạn Thiên vừa mới tức thì vẫn hét to ‘ta mới là công’, không được tự nhiên nói: « Hiện tại là cậu bị tôi thượng, không phải tôi bị cậu thương, cậu tốt nhất nên phân biệt rõ ràng. »
« Không cần vội, ai kêu em là người tình trong mộng của anh chứ? » Gương mặt suất khí của Đoạn Thiên tràn đầy thâm tình nhìn Lưu Quang, làm cho Lưu Quang nháy mắt nổi da gà khắp cả người: « Anh đã nghĩ qua, nếu chỉ mình anh chủ động đối với em sẽ không công bằng, sau này chúng ta mỗi người một lần đi. Có phải anh rất vĩ đại không? »
« Mỗi người một lần? » Nụ cười tà khí một lần nữa xuất hiện trên mặt Lưu Quang, hắn trào phúng hỏi: « Cậu muốn thượng tôi? Chỉ với trình độ của cậu? »
Đoạn Thiên trả lời vô cùng thành thật: « Đương nhiên muốn thượng a. »
Lưu Quang vỗ nhẹ nhẹ lên cặp mông căn tròn trần trụi của Đoạn Thiên, khẳng định một câu: « Cả đời này của cậu đã định là bị tôi thượng rồi, tiểu lão hổ đáng yêu à. »
Đoạn Thiên trừng mắt hét toáng lên: « Chung quy sẽ có một ngày ta làm công. »
« Ha ha … » Lưu Quang cười vô cùng sảng khoái, hắn cúi đầu hôn lên tiểu lão hổ đáng yêu, trong thanh âm trầm thấp gợi cảm cất giấu một tia tính kế: « Tốt lắm! Vậy cậu thử xem đi. Bất quá, mỗi lần thất bại đều phải trả giá đại giới nga. »
Thế là cuộc đấu tranh ‘phản thụ vi công’ của Đoạn Thiên vỉ đại chính thức bắt đầu ……
——-