Cuộc chiến ‘phản công’ của Đoạn Thiên vĩ đại vẫn chưa một lần thắng lợi, nhưng trước mắt có vấn đề mới cần phải giải quyết đó chính là lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè.
Cậu đang lưỡng lự giữa hai chủ ý – đi du lịch hay là nằm ở nhà cùng Lưu Quang khanh khanh ta ta.
Bản thân là một tiểu công đầy phẩm chất tốt đẹp (cậu vẫn kiên quyết tin rằng trong tương lai không xa mình nhất định có thể làm một tiểu công), Đoạn Thiên liền chạy tới hỏi thăm ý kiến của Lưu Quang, nhưng câu trả lời của Lưu Quang hoàn toàn khác xa câu hỏi của cậu, hắn ung dung cho cậu một đáp án: “ Chúng ta về nhà.”
“Về nhà? Về nhà của ai?”
“Cậu cũng phải ra mặt cha chồng, mẹ chồng một lần.”
“Cái gì cha chồng mẹ chồng, phải là cha vợ mẹ vợ!”
Lưu Quang nhìn cậu nhếch môi cười nhẹ, làm cho cả người Đoạn Thiên phát run một trận.
“Tùy cậu thôi, cậu muốn gọi như thế nào thì cứ gọi như thế đó.” Lưu Quang ôn nhu nói.
[Dù sao, mặc kệ ngươi gọi như thế nào thì ở trên giường vẫn luôn là người bị áp.]
Lần đầu tiên ra mắt cha mẹ vợ, tất nhiên không thể qua loa. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Đoạn Thiên hưng trí bừng bừng đem toàn bộ tiền đã tiết kiệm lâu nay lấy ra mua một bộ tây trang hàng hiệu, còn thêm một cái cà vạt và dây nịt mới, kế tiếp cắn răng đem hết số tiền còn lại mua một cái tẩu thuốc sang trọng để chuẩn bị tặng cho cha vợ, một sợi dây chuyền quý giá chuẩn bị tặng cho mẹ vợ.
Khi cậu đem hết thảy chuẩn bị thỏa đáng thì mới nhớ đến một vấn đề quang trọng, đó là – [Nhà Lưu Quang ở đâu?Không ổn rồi, mình đã quên mất lộ phí.]
Cậu cầm theo lễ vật để tặng cha mẹ vợ, ủ rủ tìm đến Lưu Quang – kẻ vẫn luôn một bộ nhàn nhã, bị Lưu Quang không chút để ý đáp cho một câu làm cho cậu muốn té xỉu.
“Cái gì?” Đoạn Thiên kêu lên sợ hãi: “Em lặp lại lần nữa, nhà em ở đâu?”
“ Italy.”
“ I …… Italy? ”
“Không thì cậu cho là ở đây?”
“Nhiều nhất là ở ngoại ô hay thành phố lân cận gì đó thôi.” Đoạn Thiên rút ví da ra, lụt tung mọi ngỏ ngách trong ví, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại một cách ưu sầu: “Chết tiệt, lộ phí nhất định không đủ. Anh của anh keo kiệt như quỷ nhất định sẽ không cho anh mượn tiền.”
“Không cần lộ phí.” Lưu Quang kéo tiểu lão hổ đang mang đầy nét ưu sầu trên mặt đến bên người mình, để cho cậu ngồi xuống bên giường thoải mái dựa vào hắn: “Tôi đã gọi điện thoại báo cho bọn họ lại đây đón chúng ta.”
“Từ Italy đến đây sao?”
“Ừ.”
“Vé máy bay chắc mắc lắm nhỉ?”
“Không cần vé máy bay.”
“Sao?”
“Phi cơ tư nhân của nhà tôi.”
Bùm! (lọt giường =)))))
Lưu Quang nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất: “Nga, đúng rồi, vẫn chưa nói cho cậu biết về tình huống nhà của tôi nhỉ ….”
—-
Khi bắt đầu kỳ nghỉ, Đoạn Thiên nôn nóng mong chờ trải qua một hành trình nghỉ ngơi đầy vui vẻ cùng cha mẹ vợ, nào ngờ cuối cùng lại biến thành một hành trình siêu cấp xa hoa đến độ cậu không thể tưởng tượng.
Khi bước lên chiếc phi cơ tư nhân, nhìn đến bài trí vô cùng xa hoa bên trong làm cho Đoạn Thiên nhảy dựng lên sợ hãi.
Vì để bảo trì tôn nghiêm của một tiểu công, Đoạn Thiên tận lực dấu đi biểu tình khiếp sợ, hơn nữa cố gắng thong dong nói ra một câu đùa giỡn: “ Anh còn tưởng đang bước vào phi cơ hạng nhất dành riêng cho tổng thống nước Mỹ được chiếu trên TV chứ, hahahaha.”
“Là cùng một kiểu.”
“A a…… Phải không……” Khuôn mặt đang ngây ngô cười bắt đầu run rẩy.
Lưu Quang lạnh nhạt ngồi xuống ghế, tự mình rót cho mình một ly rượu, ngẩng đầu ra hiệu cho tiểu lão hổ đang ngây ngẩn bước lại đây: “Của tôi so với tổng thống nước Mỹ còn tân tiến hơn.” Đem nhiệt khí đầy ái muội phun vào trong tai của Đoạn Thiên, thừa dịp cậu đang mơ mơ màng màng vì quá khiếp sợ, Lưu Quang đem bàn tay tiến vào phía trước ngực cậu thông qua khe hở giữa hai nút áo của áo sơmi.
“Ân……”
“Thích không?”
“Ngô ngô … thích cái … cái gì … phi cơ hả?” Tiểu lão hổ híp lại nữa mắt, lộ ra biểu tình vừa muốn trốn chạy vừa lại quyến luyến muốn được an ủi nhiều hơn.
Lưu Quang đầy một bụng xấu xa, ngắt một cái thật mạnh lên đầu v* của cậu: “Phi cơ cái gì? Tôi đang hỏi cậu có thích được tôi sờ như vậy không?”
“Thích.”
“Vậy có thích bị tôi thượng không?”
“ Không thích.”
Lưu Quang tà khí liếc nhìn cậu một cái, dễ dàng đem tiểu lão hổ kéo lên chiếc ghế ngồi rộng rãi. ‘Ba!’ Vươn tay đánh lên chiếc mông căn tròn của cậu một cái thật mạnh.
“Nào, chúng ta liền làm đến khi cậu thích mới thôi.”
—-
Không cần phải nói, tất cả mọi người hẳn là có thể cảm nhận được nỗi buồn bực của Đoạn Thiên đi.
Tâm tình luôn nghĩ rằng sẽ có một ngày trở thành tiểu công, bỗng nhiên phát hiện gia cảnh của mình cùng với người tình trong mộng cách xa nhau mười vạn tám ngàn dậm, chỉ ngẫm thôi đã không biết tư vị gì rồi. Càng chưa nói tới việc phải mang cái mông đau đau cùng với hai chân mềm nhũn để đi gặp cha mẹ chồng, không, không, cha mẹ vợ.
Phi cơ hạ cánh, từ khi Đoạn Thiên bị Lưu Quang dẫn xuống phi cơ ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng màu đen đợi sẵn ở trên đường, cho đến khi bị Lưu Quang đưa đến trước cổng to lớn xa hoa thì tráng chí hùng tâm bừng bừng của tiểu lão hổ đã bị đả kích không còn một mảnh, thậm chí bảy hồn tám vía cũng đã bay đi mất.
Xuyên qua hoa viên rộng lớn, nhìn phía xa xa là một toà lâu đài nguy nga chót vót, với bờ tường thành vững chắc kiên cố. Từ trên xe bước xuống, quay đầu nhìn lại, liền thấy chiếc cổng vừa mới đi qua sao mà xa tít mù khơi.
“Đây là nhà của tôi.” Lưu Quang ở phía sau mở miệng.
“Tam thiếu gia! Tam thiếu gia đã quay về!”
“Mau đi thông tri cho lão gia và đại thiếu gia, nhị thiếu gia cùng biểu tiểu thư biểu thiếu gia ……”
Hơn hai mươi thanh niên mặc đồ tây trang màu đen theo trong cửa tòa lâu đài chạy ra, một bộ cúi đầu cung kính hoan nghênh, hướng hai người vừa từ trên xe bước xuống khom người cúi chào: “Hoan nghênh tam thiếu gia trở về, hoan nghênh bạn của tam thiếu gia!” Giọng nói như chuông đồng, động tác chỉnh tề nhất trí đến cực điểm.
“Thân hình lực lưỡng, mặc tây trang đen, kính râm, động tác nghiêm chỉnh, lễ phép ….” Mặt Đoạn Thiên không ngừng run rẩy, thật sự không thể tiếp tục duy trì hình tượng tiểu công thong dong trấn định: “Lưu Quang, nhà em sẽ không phải là ….”
“Chúng ta là một gia tộc Italy vui vẻ hòa ái, luôn giúp xã hội duy trì yên ổn, và bắt mọi người ở khắp nơi phải tuân thủ theo quy tắc.”
“Chính là ….”
“Chính là …” Lưu Quang nhìn Đoạn Thiên lộ ra nụ cười cực kỳ ôn nhu: “Mafia.”
“Mafia?” Đoạn Thiên thân thân cổ, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Lưu Quang tươi cười mềm nhẹ như ánh trăng: “Như thế nào? Có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề …. nhưng thật ra cũng có một vài cái … “
[Nếu ba ba của em biết anh nghĩ muốn áp em ở trên giường, ông ấy có cầm súng bắn chết anh hay không a?
Còn gì nữa nhỉ?
Phi cơ tư nhân, cái mông bị sáp đến phát đau, hai chân hiện tại như muốn nhũn ra, tòa lâu đài nguy nga, vệ sĩ mặc đồ đen ….
Mafia!
Còn gì nữa?]
Tuy nói Đoạn Thiên là một thanh niên tốt, có chí khí nhưng đứng trước khí thế phú quý bức người như vậy cũng không thể không nhục chí, bộ tây trang cùng áo sơmi mới mua ở trên người thoạt nhìn so với những vệ sĩ này còn kém hơn rất nhiều, càng không cần phải nói đến tẩu thuốc cùng vòng đeo cổ vừa mua làm lễ vật ra mắt cha mẹ vợ.
Lễ vật ban đầu là phi thường tự hào, đến hiện tại là phi thường tự ti, Đoạn Thiên bị Lưu Quang kéo về phía cửa tòa lâu đài.
Vừa tiến vào cửa, liền bị ánh sáng của chùm đèn thủy tinh hoa lệ thật lớn treo rũ xuống ở trên trần nhà tỏa ra làm cho mắt người không thể mở ra. Đoạn Thiên một bên dặn dò chính mình phải chú ý phong thái, ngàn vạn lần không cần gây mất mặt khi ra mắt gia tộc Mafia Italy này, một bên bị hoa mắt bởi các bài trì vô cùng xa hoa kỳ lạ chưa từng thấy qua bao giờ ở xung quanh.
Cái gáy bỗng nhiên bị người vỗ vỗ, cậu quay đầu nhìn lại.
Lưu Quang thoải mái hướng ngón tay chỉ lên trên lầu: “Tới chào hỏi ba mẹ của tôi đi.”
Đoạn Thiên vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền thiếu chút nữa bước lui ra sau hai bước.
Trời a, từ khi nào thì trên lầu hai đứng đầy người như thế, cao thấp mập lùn đều có, hơn nữa là ánh mắt đều nhất tề hướng về Đoạn Thiên ở phía dưới này nhìn chăm chú. Ở giữa đám người ấy có một cặp vợ chồng làm cho Đoạn Thiên lưu ý nhất.
Người đàn ông tuy bộ dáng đã lớn tuổi nhưng trông rất khỏe mạnh cùng sắc mặt âm trầm lạnh lùng; Hàng lông mày của người phụ nữ cùng Lưu Quang giống như đúc.
Không cần hỏi cũng biết đây chính là cha mẹ của Lưu Quang.
Đoạn Thiên cố gắng giữ vững tinh thần, cố nhẫn nhịn cảm giác bất an khi bị những tầm mắt ấy chíu hạ, cất lên một tiếng chào vô cùng lễ phép: “Con chào bác trai, bác gái.”
“Hừ.”
[Không ổn, ba ba của Lưu Quang hình như có gì đó bất mãn.]
Đoạn Thiên liền trở nên vô cùng khẩn trương.
[Bác ấy phản đối Lưu Quang thích nam nhân sao?
Bác ấy không thích mình?
Bác ấy có thể hay không kêu người kéo mình quăng ra khỏi đây?
Bác ấy …]
“Con trai, nó như thế nào lại gọi bọn ta là bác trai bác gái?” Người đàn ông tràn ngập uy nghiêm rốt cục lên tiếng.
Lưu Quang ‘phốc’ một tiếng cười rộ lên, đánh nhẹ lên trên cái ót của Đoạn Thiên: “Lão hổ ngốc, gọi là ba ba mụ mụ.”
“Ba … ba ba mụ mụ?”
[Người ngoại quốc thật phóng khóang a ….]
“Uh, tuy ngốc một chút, nhưng rất biết nghe lời. Phải luôn luôn nghe lời của Lưu Quang nói, hiểu chưa?”
“Này……”
“Hử?” Lông mày của người đàn ông hơi nhíu nhíu lại.
[Thật đáng sợ, không hổ là Mafia a.]
Đoạn Thiên lại ‘ùng ục’ nuốt xuống một ngụm nước miếng, cúi đầu trả lời: “Dạ hiểu.”
“Phải luôn luôn đối xử tốt với Lưu Quang, biết chưa?”
“Dạ biết …”
“Ta cũng sẽ bảo Lưu Quang luôn đối xử tốt với cậu.”
[Thật cảm động a, tuy là Mafia, nhưng lại có thể nói ra một câu ôn nhu như thế, không hổ là ba ba của Lưu Quang a.]
“Được rồi, ta còn có việc bận, mọi người chậm rãi tán gẫu đi.” Ba ba của Lưu Quang tựa hồ vừa lòng quay người bước đi.