Tươi cười sáng lạn hiện lên trên mặt Đoạn Thiên, làm cho Lưu Quang bất giác mỉm cười theo. Nhìn cậu thần tình mê say cầm ly sữa có thêm một chút ‘gia vị’ uống hết xuống bụng, loại mỉm cười mang theo một chút hương vị giảo trá của ‘tên nào đó’ càng thêm sáng lạn hơn.
« Uống ngon không ? »
Đoạn Thiên một bên liếm liếm khoé miệng, một bên gật đầu : « Uống ngon ! » Hơn nữa còn hướng Lưu Quang nói lời cảm kích, kèm thêm một nụ hôn nhẹ : « Cám ơn em, Lưu Quang thân yêu, tâm can bảo bối của lòng anh. »
« A a …. » Cậu như thế làm cho Lưu Quang không nhịn được mà bật cười lên.
Không thể phủ nhận, tuy tiểu lão hổ ngốc nghếch, nhưng mỗi lần ở cùng nhau với cậu đều làm cho hắn thật sự rất cao hứng.
« Ăn thêm một chút thức ăn đi. » Ngồi ở bên giường, Lưu Quang cầm lấy miếng bánh sandwich uy Đoạn Thiên ăn.
Cho dù không muốn ăn, cũng không thể lãng phí thức ăn Lưu Quang đã bỏ sức ra chuẩn bị. Đoạn Thiên vui vẻ cười ra tiếng, há miệng cắn một miếng bánh Lưu Quang đưa tới.
Cổ tay Đoạn Thiên bị còng tay ma xát thành những vết xanh tím, Lưu Quang chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng, vừa nhìn thấy những vết thương do chính một tay mình tạo nên, nhiệt huyết trong người Lưu Quang bắt đầu sôi trào, hạ thân dần dần ngẩng cao đầu.
Cổ tay Đoạn Thiên bởi vì thường lộ ra ngoài nên có một màu nâu nhạt rất khoẻ mạnh cùng với màu sắc trắng nõn trong bắp đùi hoàn toàn bất đồng.
Yếu hầu có điểm khô khốc, Lưu Quang nheo lại ánh mắt, tựa như một con báo đang rình bắt mồi, chống quỳ hai tay hai chân lên giường, nguy hiểm, chậm rãi tới gần Đoạn Thiên đang một lòng hưởng thụ bữa ăn ngon.
« Đau không ? » Vươn chiếc lưỡi nóng ướt xẹt qua vết thương trên cổ tay Đoạn Thiên, Lưu Quang dùng thanh âm trầm thấp gợi cảm nhất của hắn hỏi.
Tựa như bị điện giật mà nảy mình một cái, Đoạn Thiên đã bị người tình trong mộng đang tới gần hoàn toàn hấp dẫn. Lưu Quang tuấn mỹ tựa như những vị thần cổ Hy Lạp, phát ra lực hấp dẫn không thể tưởng tượng.
Miếng sandwich trong miệng lập tức rớt xuống, tim cũng bắt đầu gia tốc đập ‘bùm bùm’.
Mặt của Đoạn Thiên, cũng như vô số lần trước đây khi nhìn thấy trạng thái gợi cảm của Lưu Quang, nháy mắt đỏ bừng đến muốn xuất huyết.
Nhìn tiểu lão hổ bị chình mình mê hoặc đến phát ngốc, một cảm giác tự hào từ đáy lòng dâng lên. Lưu Quang thoáng lui về phía sau một chút, chậm rãi cởi bỏ từng nút áo trên chiếc áo của mình.
Một nút, hai nút ….
Khuôn ngực rắn chắc nhờ siêng năng tập luyện dần dần lộ ra, đường cong phập phồng kiện mỹ hấp dẫn Đoạn Thiên.
« Nhìn tôi hấp dẫn không? »
Nhìn động tác của người nọ, Đoạn Thiên cơ hồ ngay cả hô hấp đều quên, ánh mắt trừng to hết cỡ, sợ bỏ qua một tia cảnh đẹp.
Lưu Quang đem chiếc áo thả xuống giường, thoải mái hỏi : « Có muốn sờ một cái không ? » (=))))
Đoạn Thiên cuối cùng cũng có phản ứng, đầu tiên là hoài nghi nhìn sắc mặt tươi cười của Lưu Quang. Thấy Lưu Quang không có dấu hiệu gì khác thường, cậu mừng rỡ vội vàng khuynh người tới trước.
Thật cẩn thận đưa tay đụng vào làn da thịt mềm dẻo trước mắt, Đoạn Thiên nhìn lén một chút phản ứng của Lưu Quang, liền bắt đầu sờ sờ nhiệt tình lên.
[ Rất thoải mái a! Rất hạnh phúc a! ]
[Trước kia tuy đã có nhiều lần tiếp xúc như vậy, nhưng hầu hết đều bị Lưu Quang giam cầm. Trên người mình mỗi một chỗ đều bị Lưu Quang theo lần thượng đầu tiên kia sờ đến sạch sẽ từ trong ra ngoài, chính mình chỉ có thể ngẫu nhiên trộm sờ sờ Lưu Quang một hai cái, nhưng nếu bị Lưu Quang phát hiện còn phải trả giá đại giới a.]
Khó có được cơ hội quang minh chính đại sờ mó khắp người Lưu Quang, Đoạn Thiên một bên tham lam hưởng thụ quyền lợi này, một bên nghĩ phải tranh thủ cơ hội ngàn năm có một này ‘trả thù’ những gì Lưu Quang đã làm với cậu trước đây.
Vuốt ve đơn thuần đã không còn đủ thoả mãn, Đoạn Thiên vươn người tới hôn lên đôi môi đỏ hồng của Lưu Quang.
Trên mặt Lưu Quang mang theo tươi cười sủng nịch, rốt cuộc lần đầu tiên để cho Đoạn Thiên đảm đương vai diễn chủ động. Làm cho Đoạn Thiên vô cùng phấn khởi phát huy tận tình kỹ thuật hôn đã có chút tiến bộ.
Đoạn Thiên hưng phấn hưởng thụ Lưu Quang ôn thuần, tựa như đang ở trong mộng vậy.
[Thật sự có thể nói là ‘khổ tận cam lai’* a ….] (*đắng cay đã hết giờ đến ngọt ngào)
Cảm giác được tiểu lão hổ dán người lên trên người mình, Lưu Quang nghiêng đầu tránh đi nụ hôn sâu vẫn chưa dừng của Đoạn Thiên, trào phúng nói : « Lại muốn thượng tôi ? »
Không một chút che dấu, Đoạn Thiên gật mạnh đầu lộ ra ánh mắt đầy chờ mong.
« Thật sự muốn ? »
« Đương nhiên muốn a ! Một lần, chỉ một lần thôi, được không ? Lưu Quang yêu quý, bảo bối tâm can …. » Đoạn Thiên biết luận về khí lực chính mình không thể vượt qua nổi Lưu Quang, đành dùng kế ai binh : « Cầu cầu em a, Lưu Quang là tốt nhất. Lưu Quang đối xử Đoạn Thiên tốt nhất. »
Sách lược này là học từ anh trai Đoạn Địa đáng yêu, nhưng Đoạn Thiên so với Đoạn Địa to lớn cường tráng hơn rất nhiều, tưởng rằng sẽ rất khó xem nhưng hiển nhiên lại hoàn toàn trái ngược, Đoạn Thiên như thế này lại tạo nên sức hấp dẫn đến kinh người.
Lưu Quang có thể nhìn thấy cái đuôi phía sau lưng tiểu lão hổ đang vẫy vẫy, khuôn mặt hắn trào phúng nhìn màn kịch diễn của Đoạn Thiên rồi ác liệt châm chọc : «Bộ dáng cậu làm nũng như vậy, sao có thể làm chủ động ? »
Thấy ngữ khí của ý trung nhân có hơi dao động, Đoạn Thiên lập tức bật người lên, ánh mắt trong sáng vì hưng phấn càng thêm sáng ngời : « Đương nhiên có thể, anh làm nũng hồi nào ? Có sao ? » Quay đầu trái nhìn phải nhìn, hoàn toàn cho rằng người vừa học bộ dáng của anh trai cậu là một người khác.
« Có thể a. » Một câu nói nhẹ nhàng thản nhiên, ngữ khí vô cùng thoải mái tựa như đang bàn luận thời tiết vậy.
« Ách ? » Nhất thời không kịp phản ứng, cậu ngơ ngác nhìn Lưu Quang.
« Tôi nói ‘có thể a’. » Lưu Quang kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
« A a a !!!! » Đoạn Thiên rốt cuộc nghe hiểu, phát cuồng hét lên một tiếng, đem Lưu Quang vật ngã xuống giường, cậu lúc này quả thật có vài phần khí thế của lão hổ.
« Lưu Quang Lưu Quang, em là tâm can bảo bối của lòng anh, so với anh trai của anh còn đáng yêu hơn vạn lần ! » Lung tung khích lệ, Đoạn Thiên nằm ở trên người Lưu Quang kích động đến tay chân có điểm luống cuống.
Vội vàng cởi áo ngủ vừa mới mặc vào ra, tiếp đến đem toàn bộ chướng ngại vật trên người Lưu Quang kéo xuống, một tay liền cầm lấy phân thân nóng rực đã ngẩng cao đầu của Lưu Quang.
« Lưu Quang đẹp quá, ngay cả nơi này cũng đẹp đến … đẹp đến … » Tìm không ra từ ngữ thích hợp, Đoạn Thiên cứ ‘a a’ rồi cười gượng hai tiếng. (=)))
Lưu Quang đem hai tay gối ra sau đầu, thú vị nhìn Đoạn Thiên dùng tay hầu hạ ‘bảo bối’ của mình.
[Được tiểu lão hổ phục vụ như thế này, cảm giác thật sự rất tốt a.]
« Anh bắt đầu nha … » Thanh âm đầy hưng phấn không thể che dấu ở bên tai Lưu Quang nhẹ nói, Đoạn Thiên đem hai chân của Lưu Quang nâng lên trên vai mình.
Nghĩ đến rốt cuộc có thể cùng Lưu Quang kết hợp làm một – tuy trước kia cũng miễn cưỡng xem như kết hợp làm một, nhưng tuyệt đối không hoàn mỹ như lần này, Đoạn Thiên hạnh phúc đến cơ hồ muốn ngất xỉu.
« Uy ! » Hạ phúc của Lưu Quang cũng đang tràn đầy dục hoả, phân phó Đoạn Thiên : « Bắt đầu đi, làm cái gì chậm vậy. »
« Được ! Lập tức bắt đầu ! » Đoạn Thiên tinh thần dâng cao, lớn tiếng trả lời.
Cúi đầu chuẩn bị an ủi ‘tiểu đệ đệ’ sắp ‘xong pha trận mạc’ của chính mình, lại đột nhiên trừng lớn mắt.
[Không … Sẽ không …. Như vậy chứ ….]
Phân thân bất cứ khi nào tới gần Lưu Quang liền ngẩng cao cao, hiện tại tự nhiên không hề có tinh thần, nằm rũ xuống trông thật thảm hại.
Mồ hôi lạnh theo vầng trán xinh đẹp của Đoạn Thiên từng giọt từng giọt toát ra.
[Đứng lên a! Đứng lên a!] (=))))
Liều mạng lấy tay cổ vũ ‘tiểu đệ đệ’ của chính mình.
[ Uy! Đệ đệ chết tiệt! Dưỡng binh ngàn ngày dùng ở nhất thời ngươi có hiểu không a? Lúc nào ngủ không ngủ lại cố tình vào thời điểm ngàn năm có một này …..]
Đoạn Thiên cúi đầu nhìn phân thân không một chút ‘sức sống’ mà không thể tin vào sự thật phủ phàng này.
[ Vô lý a? Chẳng lẽ quá cao hứng cũng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái? ]
Một lượng lớn mồ hôi lạnh lại theo vầng trán xinh đẹp của Đoạn Thiên tiếp tục toát ra.
« Nhanh lên a. » Lưu Quang không kiên nhẫn thúc giục, trong bụng thì cười đến muốn vỡ tung.
« A ? » Đoạn Thiên vẫn còn đang khiêng hai chân của Lưu Quang, mờ mịt ngẩng đầu.
« Tôi nói cậu nhanh lên ! » Lưu Quang dùng ngữ khí nghi hoặc đặt câu hỏi : « Uy, tiểu lão hổ, cậu đừng nói với tôi là cậu không làm được chứ ? »
Đoạn thiên vẻ mặt đau khổ, chán nản đến độ muốn khóc.
[Cơ hội ngàn năm có một a!!!]
Tuy bộ dáng rầu rĩ này của tiểu lão hổ thực đáng yêu, nhưng cũng không cần tiếp tục đả kích cậu.
Lưu Quang rút hai chân đặt trên vai Đoạn Thiên xuống, dương dương tự đắc nói : « Sớm nói cậu không thể làm chủ động, cậu cứ cố tình không nghe. » Trong âm thanh tràn đầy sủng nịch, Lưu Quang ngồi dậy, đem Đoạn Thiên đang chịu đả kích ôm vào trong ngực nhẹ nhàng hôn cậu.
Đoạn Thiên tâm linh bị tổn thương tựa vào trong lòng ngực Lưu Quang, biểu tình buồn buồn của cậu làm cho Lưu Quang xém bật cười ra tiếng.
« Không cần thương tâm. Không cương được cũng không sao a. » Lưu Quang ‘hảo tâm’ an ủi : « Chúng ta còn có phương pháp này a. »
‘Phương pháp này’ đương nhiên là loại vẫn thường dùng từ trước tới nay – hắn công, cậu thụ.
Đoạn Thiên hơi hơi lấy lại tinh thần, lại bị Lưu Quang xoay người một cái đặt dưới thân.
Phát hiện tình cảnh không thích hợp, Đoạn Thiên kêu lên : « Không muốn ! » nhưng tiếng kêu lần này rõ ràng không có tinh thần phản kháng như các lần trước.
Dù sao vừa mới chịu đả kích làm sao có được tự tin như trước.
Lưu Quang mất hứng hỏi lại : « Cái gì không muốn ? Cho cậu chủ động cậu lại không làm được, vừa nãy tôi có nói không muốn sao ? »
Ngay cả Đoạn Thiên cũng thấy bản thân mình quả thật quá vô dụng.
Ngón tay thon dài lại bắt đầu xoay quanh ở động khẩu mẫn cảm, cảm giác tê dại ngứa ngáy mơ hồ truyền đến từng tế bào não của cậu.
« Không muốn … » Thanh âm lần này so với vừa rồi còn suy yếu hơn nữa, không đem lổ tai để sát vào miệng Đoạn Thiên khẳng định không thể nghe được.
« Không cần ồn ! Ngoan ngoãn chút đi ! » Lưu Quang một bên hống, một bên đem đôi chân phản kháng vô cùng yếu ớt tách ra hai bên.
Vừa lòng nhìn Đoạn Thiên ngoan ngoãn nằm yên, hắn lại bắt đầu không kiêng nể gì mà hưởng thụ bộ nhũ nho nhỏ đáng yêu trước ngực cậu ….
Chỉ trong chốc lát, cả phòng tràn đầy những hơi thở dồn dập và cảnh xuân bắt đầu …