"Hà Duyệt, gần đây em đang làm cái gì thế hả? Dư luận trên mạng đã nháo tung lên rồi, em có biết hay không!"
Người này vừa vào cửa, liền liên tiếp chất vấn Hà Duyệt, trên mặt đều là thần sắc lo âu, sứt đầu mẻ trán.
Vèo một cái quăng túi xách lên sô pha, còn mình lại gấp đến mức không ngồi xuống, đứng ở trong phòng khách trong lòng nóng như lửa đốt mà đi qua đi lại, không biết giải quyết việc này thế nào mới tốt. Cô đang gấp đến độ lửa sém lông mày, vừa quay đầu, lại nhìn thấy trên mặt Hà Duyệt không chút dao động.
Hà Duyệt mang theo ý cười nhàn nhạt, chỉ vào kệ bếp trong phòng bếp hỏi, "Cái này dùng kiểu gì?"
Từ Ngọc Thúy không nhịn được, buồn bực thở dài một tiếng: "Đúng là Hoàng đế không vội thái giám gấp, ta đúng là mệnh vất vả mà!"
Cô đối diện với con ngươi trầm tĩnh của Hà Duyệt một lát, một chút biện pháp cũng không có, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhận thua, bước chân vội vàng mà đi ra phía trước, nói: "Ấn xuống, bật lửa, chuyện đơn giản như vậy sao còn phải hỏi chứ?"
Tuy rằng ngữ khí không được tốt, ngoài miệng bực tức oán giận một hồi, động tác dưới tay lại rất lưu loát, cho dầu vào nồi, rửa sạch rau rồi cho vào, lập tức liền vang lên "Xèo" một tiếng.
"Đi ra ngoài đi ra ngoài, phòng bếp nhiều khói dầu như vậy, em không sợ bị hun thành bà thím già à? Nếu không có cái túi da tốt này nữa, em xem Bạc gia có càn em nữa không!"
Hà Duyệt dựa ở cạnh cửa, cẩn thận ghi nhớ động tác của chị vào trong lòng, thuận miệng đáp: "Không cần, vừa lúc."
"Ai ui!" Đột nhiên nghe thấy câu nói như vậy, Từ Ngọc Thúy cả kinh tay run lên, bị một giọt dầu bắn vào tay, nóng bỏng lên. Lúc này lại hoàn toàn không rảnh lo, nhíu mày quay đầu lại nhìn Hà Duyệt: "Em điên à! Sao lại nói ra lời này, em tuổi trẻ thành danh, hơn mười tuổi đã lấy được danh hiệu ảnh hậu, bị không ít người trong giới đố kỵ trong lòng, chờ nhìn em bị chê cười kia kìa! Mấy năm nay, nhìn xem em vì trả nợ đánh cược cho anh trai, diễn kịch đóng phim, nhận toàn những vai được trả nhiều tiền nhưng chất lượng phim lại kém, rất nhiều người cười nhạo sau lưng em, gọi em là nữ hoàng phim rác. Nếu không có Bạc gia chống ở sau lưng, em cho rằng hiện tại em còn có thể sống được dễ chịu như vậy sao? Nhất định đã sớm bị người dẫm dưới lòng bàn chân, thành một bãi bùn lầy!"
Từ Ngọc Thúy giống như pháo đốt, bùm bùm mà quở trách một trận, một chút thể diện cũng chừa lại cho cô.
Sắc mặt Hà Duyệt lại không chút thay đổi. Người này tuy rằng thẳng miệng, ngoài miệng độc ác, nhưng xem biểu tình cử chỉ, hình như rất thân cận với mình, lời nói cũng đều là xoay xung quanh mình.
Cô khẽ nhướn đuôi lông mày: "Diễn kịch, trước kia em lại làm loại việc này?"
Từ Ngọc Thúy hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô một cái: "Không diễn kịch thì em ăn cái gì? Còn phải nuôi thứ anh trai tốt tham ăn biếng làm, đánh cuộc nợ nhiều đến mức trả không xuể nữa!"
"Đúng rồi, chị nghe nói trên mạng có người đăng tin nóng nói hôm đó ở trên đường gặp em cùng anh trai em, em ngay tại chỗ nói thẳng hắn bị bệnh tâm thần?" Từ Ngọc Thúy bỗng nhiên nghĩ vậy một chuyện, không tin tưởng lắm mà nghi vấn nói: "Thật là em, hay là người qua đường nhận sai người?"
Dựa theo tính tình mềm yếu trước giờ của cô, Từ Ngọc Thúy thành thật không tin Hà Duyệt sẽ ở trước mặt mọi người nói ra lời nói như vậy.
Ai ngờ, Hà Duyệt trực tiếp gật đầu thừa nhận: "Là em nói, anh ta cũng đang ở đây."
"Cái gì?" Vừa nghe lời này, Từ Ngọc Thúy chấn động, giật mình cảm thấy là vừa rồi mình nghe nhầm. Mãi đến lúc đi theo Hà Duyệt, nhìn thấy Hà Thành bị trói chặt ở trong góc phòng, trong lòng mới thật sự khiếp sợ đến không nói nên lời.
Hà Thành nghe thấy tiếng mở cửa, một đôi mắt âm trầm dày đặc tơ máu nâng lên, ánh mắt âm hiểm như con thú ngủ đông, chỉ chờ vừa thoát khỏi nhà giam, liền lập tức triển khai trả thù hai người.
Nhìn thấy tình cảnh, trái tim Từ Ngọc Thúy bỗng nhiên trầm xuống một chút.
Trái lại Hà Duyệt sắc mặt thản nhiên, cười khẽ nói: "Chị xem hắn, đầu óc hồ đồ, toàn làm mấy chuyện hồ đồ. Em nghĩ, cần phải tìm được một chỗ ăn ngon ở tốt, chông chừng cần thẩn cho hắn mới được, chị có biết chỗ nào không?"
Nghe được lời này, Từ Ngọc Thuý bất giác hơi mím môi lại, cô quay đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt Hà Duyệt cẩn thận đánh giá, chỉ thấy trong đó không còn có một chút thương hại Hà Thành, rốt cuộc chần chờ mà mở miệng hỏi: "Em thật sự quyết định rồi? Một bước này bước ra là không còn đường đổi ý nữa đâu."
Tự tay đưa anh trai mình vào bệnh viện tâm thần, việc này nếu như bị truyền thông cho hấp thụ ánh sáng, nhất định sẽ bị toàn xã hội mắng chửi chết.
Người ngoài sẽ không quản trước đây Hà Duyệt gặp phải cái gì, bị anh ruột ức hiếp đến mức nào, mà chỉ biết nhìn thấy một mặt cô máu lạnh vô tình, làm hại người nhà. Về sau, đừng nói là tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí, chỉ sợ cô vừa mang gương mặt này đi lên phố, cũng sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, hung hăng phun nước miếng!
Dù cho Từ Ngọc Thúy đã sớm nhìn không thuận mắt Hà Thành, nhưng lúc này cũng chậm chạp không dám ủng hộ cô đi trên con đường này. Vừa bước ra một bước, là chỉ có thể bước đi đến cùng!
Trên mặt Hà Duyệt mang theo nụ cười nhạt, ánh mắt nhu hòa lại kiên định: "Đương nhiên."
Nhìn ánh mắt trầm tĩnh kiên định của cô, lúc này Từ Ngọc Thúy mới hít sâu một hơi, thả lỏng chân mày, lại khôi phục thành người đại diện thông minh tháo vát, dứt khoát lưu loát.
"Được, ở ngoại ô thành phố có một bệnh viện chuyên môn chữa trị loại hình người bệnh đặc thù này, tuy rằng thu phí hơi cao chút, nhưng lại bảo an cực tốt, kín miện, đồn đãi thật nhiều chuyện trong nhà quyền quý, đều là xử lý ở kia. Chị sẽ giúp em liên hệ một chút, tranh thủ trong hôm nay liền đưa người qua đó, đỡ cho đêm dài lắm mộng."
"Được, giao cho chị." Hà Duyệt đáp ứng.
Từ Ngọc Thúy lắc lắc đầu, ra cửa liên hệ người, lúc đi ngang qua bên người Hà Duyệt, thấp giọng nói với cô: "Tốt xấu gì cũng là anh em, nói với hắn mấy câu cuối cùng đi, về sau chỉ sợ cũng không còn cơ hội."
Nói xong, liền đi ra ngoài cửa, đem không gian để lại cho hai bọn họ.
Hà Duyệt dựa ở cạnh cửa, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng, bình tĩnh mà nói: "Anh trai, hy vọng về sau chúng ta không bao giờ gặp lại."
***
Sau khi Từ Ngọc Thúy tìm người của bệnh viện kia mang Hà Thành đi, vừa quay đầu, bỗng nhiên phát hiện cô phải đối mặt không chỉ một mình Hà Thành.
Cô đau đầu mà nhìn đứa bé đang bê chén nhỏ ăn đến vẻ mặt vui sướng, nhíu mày hỏi: "Hà Duyệt em nói một chút, đây lại là ai?"
Hà Duyệt cười liếc mắt nhìn Tiểu Hòa một cái, ý niệm ở trong lòng vừa chuyển: "Em trai em."
Tiểu Hòa: "Đại nhân!" Nó nước mắt lưng tròng, cảm động không thôi, không nghĩ tới mình ở trong lòng quốc sư đại nhân lại quan trọng như vậy.
Nhưng mà, những lời này Từ Ngọc Thúy lại là căn bản nửa chữ cũng không tin: "Em lấy đâu ra em trai, sao mấy năm nay một chút cũng chưa nhắc qua? Có một cái anh trai cũng đủ lăn lộn rồi, này lại là một em trải nhảy từ đâu ra nữa?"
Quả thực, cho là cô là ngốc chắc!
Hà Duyệt nhìn cô, cười: "Mới vừa nhận, chị thấy thế nào?"
Lúc này, Từ Ngọc Thúy hoàn toàn tổn thương não, ngã xuống sô pha, vô lực mà xua xua tay: "Em thích nói như thế nào, thì nói như thế đấy đi. Chuyện em cùng Bạc tổng tình cảm lạnh nhạt mọi người đều biết, nếu là quay đầu lại nhảy ra cái đồn đãi em có con riêng, chị cũng thật sự buông tay mặc kệ!"
Hà Duyệt thản nhiên cười, căn bản là không lo lắng chuyện này, từ trong lời nói của cô lại là âm thầm có được một tia manh mối. Bạc gia là hào môn thế gia, thế nhưng không màng thể diện, công khai chuyện hai vợ chồng bằng mặt không bằng lòng ra ngoài, rốt cuộc cố ý đồ gì?
Tốn ba ngàn vạn, làm cô đóng kịch ba năm, rốt cuộc là muốn cho ai xem?
Cô tâm tư khẽ nhúc nhích, tạm thời trước đem việc này đặt ở sau đầu. Theo cô thấy, Bạc gia tính kế thực khôn khéo, đã sớm ở ba năm trước đây chuẩn bị tốt một vở kịch hợp đồng kết hôn, lại tỉ mỉ chuẩn bị hợp đồng, ba năm không để cô cùng chính chủ gặp mặt, chỉ sợ là đánh chủ ý vừa đến thời gian, lợi dụng xong liền vứt sang một bên.
Nhưng như vậy cũng hợp ý cô, chỉ cần an an ổn ổn mà vượt qua mấy tháng cuối cùng của ba năm này, là có thể được tự do.
Cho nên, chuyện của Bạc gia? Cô căn bản không cần suy nghĩ đến làm gì.
"Chị yên tâm." Hà Duyệt an ủi Từ Ngọc Thúy một câu, quay đầu lấy tới một cái đồ vật hình vuông của Hà Thành đặt ở trước mặt cô, hỏi: "Chị nói cho em xem, thứ này dùng như thế nào?"
Từ Ngọc Thúy: "...... Di động?"
Cô không hiểu Hà Duyệt là có ý gì, vầm lấy đùa nghịch vài cái, chỉ thấy di động vẫn luôn đen thui, vỏ ngoài cũng loang lổ vết nứt: "Hỏng rồi? Chị đi mua cái mới mới cho em, đúng rồi, phương thức liên hệ lưu ở bên trong còn cần không?"
Hà Duyệt híp mắt lại, không biết là thứ gì, nghe lại là đồ cũ: "Không cần."
"Được, chị đi ra ngoài, em đợi ở nhà cũng đừng đi lung tung." Từ Ngọc Thúy đứng dậy, cầm lấy túi xách, dặn dò.
"Được." Hà Duyệt đáp ứng:"Đúng rồi, thuận tiện chị mua mấy quyển sách nữa nhá."
Ánh mắt của cô đặt trên người Tiểu Hoà: "Sách thích hợp cho hài tử tầm như vậy đọc, giới thiệu thời đại này cùng tất cả đồ vật dùng hằng ngày."
Tiểu Hoà lại lần nữa hứng nồi, đành phải cực lực nuốt xuống một miếng rau xanh, trên mặt lộ ra tươi cười ấm áp: "Cảm ơn thím."
Nghe xong lời này, Từ Ngọc Thúy chỉ một thoáng mặt đen như đáy nồi. Thím? Cô có già như vậy sao!
"Hài tử lớn như vậy, cho hắn xem TV là được rồi." Cô giúp hai người mở TV, sau đó đi ra cửa.
***
Chờ sau khi thương trường cùng siêu thị quét sạch một lượt, đặc biệt còn mua không ít sách bồi dưỡng trí tuệ, sách xem tranh nhận chữ, Từ Ngọc Thúy bao lớn bao nhỏ, mồ hôi đầy đầu xách theo đồ vật, một lần nữa quay trở về nhà Hà Duyệt.
Vừa vào cửa, kinh ngạc mà nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi xổm trước TV không nhúc nhích, hai khuôn mặt hoàn toàn là biểu tình kinh ngạc như mở ra cánh cửa thế giới mới.
Trong lúc nhất thời, Từ Ngọc Thúy không nhịn được cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, phát hiện Hà Duyệt tuy rằng không mềm như bánh bao nữa, nhưng là sau đổi tính lại càng thêm kỳ quái, đây chẳng lẽ là do chịu kích thích quá lớn sao?
Trong lòng cô nghi ngờ, đem từng thứ vừa mua được cho vào tủ lạnh. Vừa quay đầu lại, liền nhìn đến một người lùn đứng đến đùi cô, ánh mắt trông mong nhìn theo cô, đưa cao di động mới, hỏi: "Thím, thứ này dùng như thế nào?"
Từ Ngọc Thúy bị đè nén một hơi, không tiện phát giận với tiểu hài tử, nhẫn tính tình lại tỉ mỉ giới thiệu kỹ càng cho nó. Mới vừa tống cổ đi, chỉ chốc lát lại thấy nó ôm một cái ấm điện chạy tới: "Thím, vậy còn cái này?"
Sau khi nói xon, Tiểu Hòa lại ôm điều khiển TV, điều hòa, quạt,... liên tiếp chạy lại: "Vậy mấy thứ này, thím?"
Bị liên tiếp gọi là thím, chỉ một thoáng Từ Ngọc Thúy liền có chút không khống chế được ngữ khí của chính mình: "Ngươi gọi ta là cái gì?"
"Thím." Tiểu Hòa ngoan ngoãn đáp.
Từ Ngọc Thúy ôm nó đến đối diện Hà Duyệt đang lật sách xem: "Vậy gọi nàng là gì?"
Lúc này, Tiểu Hoà nhanh chóng đáp, thanh âm cũng lớn hơn rất nhiều, như sợ người khác không nghe thấy: "Tỷ tỷ!"
Vừa thấy đối lập rõ ràng như vậy, Từ Ngọc Thúy lập tức thấy có chút chán nản: "Dựa vào cái gì ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, lại gọi ta là thím?"
Tiểu Hòa khó hiểu nhìn cô chằm chằm, ảnh ngược của Từ Ngọc Thúy trong đôi mắt to sáng ngời, làm người không nhịn được trong lòng mềm mại thành một nắm. Chỉ nghe, hắn nhỏ giọng giải thích: "Các ngươi không giống nhau."
"Có cái gì không giống nhau?" Từ Ngọc Thúy thiếu chút nữa bị nó chọc tức đến cười. Mình tuy tuổi hơi lớn một chút, nhưng cũng không lớn hơn Hà Duyệt mấy tuổi, như thế nào lại bị kéo khỏi đồng lứa rồi?
Nhưng mà, lúc này Tiểu Hòa lại không trả lời được, nó nghẹn nửa ngày nói không nên lời, quay đầu lạch bạch lạch bạch dẫm dép lê nhỏ chạy, không thấy bóng người.
Nhìn thấy tình cảnh này, chỉ một thoáng Từ Ngọc Thuý từ tức giận đến nói không nên lời tới cảm thấy tan nát cõi lòng thành từng mảnh, dứt khoát quyết định nửa tháng này không đến chỗ này của Hà Duyệt nữa.
Cô căn bản không biết, Hà Duyệt cùng Tiểu Hòa sớm đã tò mò mà ra cửa, bắt đầu hành trình đi thăm dò thế giới này.
***
Một tháng sau.
Tiểu Hoà đang ăn một cây kẹo que, thuần thục mà đi thang máy, phát hiện nam nhân bên cạnh vẫn luôn nhìn mình.
"Có việc sao gì sao, thúc thúc?" Tiểu Hòa tò mò hỏi: "Cần ta giúp ngươi ấn tầng lầu thang máy sao?"
Bạc Ngôn: "...... Ngươi gọi ta thúc thúc?"
Vừa nghe đến giọng nam lạnh lẽo này, Tiểu Hòa bỗng nhiên có một ít quen thuộc, ngửa đầu nhìn mặt nghiêng của hắn, bỗng nhiên "A" một tiếng nhận ra: "Là ngươi à!"
Bạc Ngôn nhướn cao đuôi lông mày, dù bận vẫn ung dung mà chờ nó không diễn kịch ở trước mặt mình nữa.
"... Ta biết ngươi, ngươi là thúc thúc hôm đó đưa ta đi siêu thị nha!" Tiểu Hòa vui vẻ nói.
Lập tức, áng mắt Bạc Ngôn trầm xuống. Hắn bỗng nhiên hỏi: "Vui vẻ như vậy, ngươi ở chỗ này tốt không?"
Tiểu Hòa dùng sức gật gật đầu: "Vui vẻ! Nơi này tốt nhất, tốt nhất!" Hắn nói rất chân tình thực lòng, trên mặt đều là tươi cười mỹ mãn, một chút giả bộ cũng không có.
Bạc Ngôn trầm ngâm trong chốc lát, thanh âm bỗng nhiên lạnh xuống, nói: "Mấy ngày nay, ngươi chơi cũng chơi đủ rồi, đừng tùy hứng, hôm nay liền cùng ta trở về."
Nói xong, liền trực tiếp vươn tay ra phía nó.
Tiểu Hòa hoảng sợ, ngồi xổm xuống thét to: "Đừng bắt ta, ngươi, ngươi ngươi có phải là bọn buôn người hay không?"
Sắc mặt Bạc Ngôn hoàn toàn lạnh xuống, không nói hai lời, liền duỗi hai tay ra, muốn cứng rắn mang nó đi.
Lại không nghĩ rằng, đúng lúc vào lúc này "Đinh, tầng chín."
Cửa thang máy đột nhiên mở ra, Hà Duyệt xuất hiện ở cửa.
Tiểu Hòa tức khắc nước mắt lưng tròng, như là tìm được người tâm phúc, "Vèo" một cái liền nhảy tới phía sau Hà Duyệt: "A a a a ——, hắn là bọn buôn người!"
Nghe được lời này, Hà Duyệt đôi mắt lạnh lùng, cô khinh thường nhất là bọn trộm hài tử. Cho dù lớn lên có một bộ túi da tốt thì thế nào, chỉ cần đến liền đánh!
Cô đang muốn ra tay giáo huấn người này một trận, lại không nghĩ rằng người nọ khuôn mặt lạnh lùng, nhăn mày, cực kỳ giống như nhìn thấy rắn rết.
"Bang!" Cửa thang máy đột nhiên bị nhanh chóng đóng lại, lập tức đi xuống phía dưới.
Hà Duyệt không đuổi kịp, nổi giận quát một câu: "Có tật giật mình!"