• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bối Nhi

Sau khi gặp chuyện bắt cóc ở thang máy, lòng cảnh giác của Hà Duyệt bỗng nhiên tăng cao.

Lòng người hiểm ác.

Những lời này, cho dù là đặt ở cổ đại hay là hiện đại đều là chân lý.

Cô vừa về nhà, liền nhờ Từ Ngọc Thúy mua hộ chu sa với giấy vàng, phẩm chất tuy không được tốt lắm, nhưng là miễn cưỡng chắp vá, vẽ cho Tiểu Hòa một cái bùa may mắn, đeo ở trên cổ nó.

Tiểu Hòa cảm động mà nói không ra lời: "Đại nhân QAQ!"

Hà Duyệt xoa xoa đầu nhỏ ấm áp của nó: "Không cần gọi là đại nhân nữa, về sau gọi ta là tỷ tỷ đi."

"Vâng!" Tiểu Hòa dùng sức gật gật đầu.

Hai người cùng nhau đi tới thế giới xa lạ này, trong lúc nhất thời lại cảm giác được sự thân cận trước nay chưa từng có, Hà Duyệt cũng dung túng nó thêm vài phần.

Hôm nay, lúc Từ Ngọc Thúy mang theo Hà Duyệt ra ngoài làm việc, Tiểu Hòa lại nằng nặc đòi đi theo. Từ Ngọc Thúy lại tức lại gấp, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải vội vàng mang theo nó cùng đi.

Từ sau khi bộ điện ảnh《 Trăng non nữ hiệp 》của Hà Duyệt lên sóng, cô bị giải thưởng Cây Chổi Vàng bầu thành nữ diễn viên khiến người thất vọng nhất, hơn nữa cô còn là người ba năm liên tục được tuyển.

Loại giải thưởng này xưa nay không có bất cứ minh tinh hoặc đạo diễn nào nguyện ý đến lĩnh thưởng, toàn bộ trao giải lễ đều là lạnh lẽo.

Nhưng là ở trong lòng người mê điện ảnh, giải Cây Chổi Vàng lại là một bữa thịnh yến. Bởi vì, cái giải thưởng này là bọn họ cùng chuyên gia, nhân viên công tác ngành sản xuất điện ảnh, tự mình bình chọn ra, chuyên môn dùng để châm chọc phê bình những bộ phim cùng diễn viên tồi tệ nhất năm, cho nên có rất nhiều khán giả.

Theo thống kê giai đoạn trước, đêm trao giải Cây Chổi Vàng phát sóng trực tiếp trên internet số người xem đã vượt qua ngàn vạn (10 triệu).

Hai năm trước Hà Duyệt nhận được giải Cây Chổi Vàng, cũng giống những người khác đều không đến tham dự.

Nhưng lần này, cô không thể không đi.

Bởi vì sau khi 《 Trăng non nữ hiệp 》 phát sóng, danh tiếng cực kém, cô đã liên tục vài tháng không nhận được kịch bản cùng lời mời thử kính nào.

Vừa hết đợt tuyên truyền diện ảnh, ngay cả chương trình gameshow cũng không liên hệ với cô.

Chỉ một thoáng, tất cả sự nghiệp diễn nghệ đều bị dập tắt.

Nếu không phá vở loại khốn cảnh này, chỉ sợ sẽ là một đoạn thời gian rất dài. Mà thời gian dài biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng, kiếp sống diễn nghệ của Hà Duyệt cũng kết thúc, cho dù có một ngày có thể Đông Sơn tái khởi, cũng sẽ bị công chúng quen thói có mới nới cũ quên ra sau đầu.

Từ Ngọc Thúy ở giới giải trí nhiều năm, am hiểu sâu sắc đạo lý này, cô suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng đưa ra một quyết định lớn mật, để Hà Duyệt tham dự lễ trao giải Cây Chổi Vàng lần này.

Mặc kệ tốt hay xấu, làm minh tinh duy nhất trên trao lễ giải, Hà Duyệt chắc chắn sẽ được mấy ngàn vạn người xem phát sóng trực tiếp chú ý.

Chỉ cần có nhân khí cùng đề tài là được, tóm lại cũng tốt hơn ngồi chờ chết!

Quyết định này không thể nói không lớn gan.

Từ Ngọc Thúy đã từng lo lắng Bạc gia sẽ nhúng tay vào sự nghiệp diễn nghệ của Hà Duyệt, nhưng mấy năm nay, trên dưới Bạc gia bọn họ căn bản là không có để Hà Duyệt vào mắt.

Bất luận người Bạc gia nào tiếp thu phỏng vấn, đều chưa bao giờ nhắc đến Hà Duyệt, tựa như nhà bọn họ căn bản là không có người này.

Phim mới của Hà Duyệt công chiếu bọn họ không quan tâm.

Điện ảnh của cô bị flop, bị người trong vòng ngoài vòng mắng đến máu chó phun đầy đầu, người Bạc gia cũng không ra mặt bãi bình.

Hà Duyệt vì nợ đánh cuộc của Hà Thành, mấy lần bị sòng bạc đòi nợ uy hiếp, người Bạc gia càng không có động tĩnh gì, thờ ơ lạnh nhạt, trơ mắt mà nhìn Hà Duyệt gom tiền khắp nơi, rớt vào vũng bùn.

Hiện giờ chẳng qua là đi tham gia một cái giải thưởng Cây Chổi Vàng, người Bạc gia sao có thể quan tâm đến việc này chứ?

Đương nhiên, là không rảnh để đi quản.

Từ Ngọc Thúy thấy rõ, trào phúng một tiếng, dứt khoát liền buông tay buông chân, dựa theo ý tưởng của cô, kéo Hà Duyệt đến nhà tạo mẫu, chuẩn bị cho cô tạo hình trên thảm đỏ kinh diễm, xa hoa lộng lẫy, nhất minh kinh nhân [1].

[1] vừa nhìn thấy liền kinh diễm

Nhìn Hà Duyệt ở trước bàn trang điểm, Từ Ngọc Thúy cũng không khỏi tán thưởng một tiếng, thầm nghĩ cô có căn bản thật sự rất tốt quá. Có người trời sinh liền có một bộ túi da tốt, không cần trang điểm cũng thấy tiên khí mười phần.

Chỉ cần ngồi ở chỗ đó, cả người liền có một cổ khí chất khác với người thường.

Từ Ngọc Thuý lôi kéo nhà tạo mẫu, sau khi nói một chút ý kiến, tạo hình sư A Mỹ chuẩn bị tạo hình cho Hà Duyệt. Nhưng vào đúng lúc này cửa phòng trang điểm bị người đẩy ra, kêu lên "Bang" một tiếng, rất chói tai.

Hà Duyệt hơi chau mày nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân tươi đẹp kiều diễm kéo váy dài, sải bước đi tới, giày cao gót dẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề.

"Bịch ——". Nữ nhân kia tùy tay ném túi xách lên ghế bên cạnh, tự mình kéo một cái ghế dựa, ngồi xuống cạnh Hà Duyệt, cao giọng nói: "A Mỹ, qua đây trang điểm cho tôi!"

Nghe xong lời này, A Mỹ đứng ở bên cạnh Từ Ngọc Thúy trên mặt có chút xấu hổ. Cô áy náy nhìn Hà Duyệt đang ngồi ở đằng trước, lại liếc mắt nhìn An Kiều Kiều một cái, nhất thời liền cảm giác đầu đau muốn nổ tung.

Hai người đều là nữ minh tinh cô không thể trêu vào, cô nên làm cái gì bây giờ?

Cô đang do dự kéo dài, An Kiều Kiều lại bỗng nhiên nổi giận, lạnh giọng trách cứ: "Như thế nào? Tôi còn không sai được cô nữa à, có phải không?"

A Mỹ sợ nháo ra thị phi, vội vàng tiến lên đi đến bên cạnh cô ta, cúi người nhỏ giọng giải thích: "An tiểu thư, hôm nay Hà tiểu thư đến đây trước, đêm nay cô ấy muốn tham dự lễ trao giải. Cô xem, có thể để tôi phục vụ cho cô ấy trước không? Bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài, giúp cô tìm một vị chuyên viên trang điểm khác."

Cô nói rất đúng tình hợp lý, nhưng An Kiều Kiều lại không vội trả lời, mặt mày kiêu ngạo liếc về phía Hà Duyệt ở bên cạnh. Trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, cứ như là vừa mới nhìn thấy cô vậy.

"Ơ kìa, đây không phải là Hà tỷ tỷ sao? Đều do ta, vừa rồi sốt ruột không có nhìn thấy ngươi. Ngươi muốn tham dự lễ trao giải gì vậy, không phải là Cây Chổi Vàng đấy chứ? Tỷ tỷ, ngươi sao phải vậy chứ! Đêm nay ta cùng Trương Nhất Nguyên đạo diễn trao đổi về chuyện phim mới, Trương đạo bây giờ đang chờ ta, nên không kéo dài được. Tỷ tỷ, phiền toái ngươi nhường một chút đi!"

Cô ta nói rồi cười cười, ra vẻ áy náy, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ khinh thường, cùng tràn ngập đắc ý.

Nói xong cũng không đợi Hà Duyệt trả lời, liền giơ một cánh tay trắng nõn của mình lên, nghiêng mắt nhìn móng tay được sơn màu đỏ, nhẹ nhàng đặt một bên, nói: "A mỹ, thuận tiện làm móng tay cho tôi luôn đi. Tuy rằng tôi không được gả vào hào môn, nhưng cũng là nữ diễn viên đang hồng. Nếu móng tay khó coi, fan nhất định không buông tha cho tôi đâu."

Những lời này đều mang theo gai nhọn, cho dù không trực tiếp nhằm vào Hà Duyệt, nhưng lại có ý chỉ cây dâu mắng cây hòe, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ.

Trong nháy mắt, Từ Ngọc Thúy lập tức trầm mặt xuống.

Nhìn xem, chẳng qua chỉ là phượng hoàng phi hạ chi đầu [2], thế mà a miêu a cẩu nào cũng có thể đi lên dẫm một chân!

[2] na ná câu: hổ lạc đồng bằng bị chó khinh (m nghĩ vậy, ai biết nghĩa nó là gì thì báo m sửa nhé.)

Sao Hà Duyệt vẫn ngốc như vậy chứ, không biết nỗ lực một chút, thật đúng là để tất cả mọi người đều dẫm dưới chân rồi!

Không khí trong phòng hóa trang đông cứng lại, chỉ một thoáng ai cũng không dám lên tiếng nói chuyện. Chỉ nghe thấy An Kiều Kiều hát khẽ, lấy di động từ trong túi xách ra, giơ cao lên, chọn tốt góc độ, chụp mấy tấm tự sướng thật đẹp, tựa như căn bản không thèm để Hà Duyệt vào mắt.

Hà Duyệt cũng không giận, trong lòng chỉ cảm thấy người này thật là buồn cười. Trắng trợn táo bạo làm khó dễ cô như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự không sợ một ngày kia rơi vào trong tay mình, sẽ bị tra tấn càng thê thảm hơn sao?

Cô cười nhạt, trong lòng lại suy tính, cô vốn cũng không phải loại người hay nén giận gì đâu.

Vừa nghĩ liền mở miệng nói với Từ Ngọc Thúy: "Muội muội này nên xưng hô như thế nào vậy, sao em lại không thấy có một chút ấn tượng nào nhỉ?"

Một câu, liền hoàn toàn lagm An Kiều Kiều trầm mặt xuống, tý nữa thì bấm gãy móng tay của mình.

"Hà tỷ tỷ, ngươi đây là có ý gì? Tuy thời gian ta xuất đạo hơi ngắn, nhưng lại là tuổi còn nhỏ mà hồng nhanh. Ngươi không biết ta là ai, còn không phải là chuyện cười lớn sao? Ngươi đấy, có thời gian thì xem TV đi, bên trong mười cái kênh thì có đến một nửa là chiếu phim truyền hình của ta, nhưng còn phim của ngươi thì không biết chiếu ở đâu đâu?"

Cô ta vừa dứt lời, liền bỗng nhiên "A" một tiếng, làm như không cẩn thận chạm đến vết sẹo trong lòng Hà Duyệt, rất hối hận mà che miệng lại: "Ngươi xem, sao ta lại nói năng như vậy chứ! Ta sao lại quên, phim của Hà tỷ tỷ ngài đạt được giải thưởng Cây Chổi Vàng, sao có thể xuất hiện ở trên TV được chứ?"

Nếu Hà Duyệt vẫn là Hà Duyệt lúc trước, một câu này thế nào cũng phải đâm đến tận xương. Mặc cho ai nghe được thất bại của chính mình, không khỏi trong lòng thất thố.

Nhưng cô hiện tại đã thay đổi tim, sao có thể để ý đến chuyện này chứ?

Hà Duyệt thản nhiên liếc mắt nhìn An Kiều Kiều một cái, từ trong gương ngoái đầu nhìn lại nhìn phía Từ Ngọc Thúy, hỏi: "Phim truyền hình? Cái này cùng điện ảnh khác biệt lớn không?"

Lập tức, lời này giống như là một cái tát mạng, đánh lên trên mặt An Kiều Kiều.

An Kiều Kiều đỏ mắt, gấp giọng giận dữ nói: "Hà Duyệt, ngươi có quay điện ảnh thì thế nào? Mười bộ phim rác cũng không bằng một phim truyền hình của ta, không có một fans nào chấp nhận cả!"

Trái với cô ta đang giận tím mặt lại, Hà Duyệt lại rất bình tĩnh.

"Bộ điện ảnh này là không tốt. Nhưng mà Từ tỷ... " cô cười khanh khách hỏi Từ Ngọc Thuý: "... Hôn đó chị nói em hơn mười tuổi đã là ảnh hậu phải không?"

"18 tuổi. Tác phẩm của Tưởng đạo diễn, nữ một."

Từ Ngọc Thúy giương giọng trả lời, cùng cô kẻ xướng người hoạ, ăn ý mười phần.

Hà Duyệt sung sướng mà nhẹ nhàng gật đầu, một lần nữa nhìn về phía An Kiều Kiều: "Muội muội, năm nay ngươi bao lớn rồi?"

Tức khắc, An Kiều Kiều liền không khống chế được cơn giận, "Phanh" một tiếng, ném điện thoại lên trên bàn, làm đồ trên bàn trang điểm bị đổ nghiêng ngả.

Hà Duyệt cười nhạt nhìn cô ta một cái, chậm rãi đứng dậy, xoay người đi ra ngoài cửa, đến son cũng không đánh.

Chuyên viên trang điểm A Mỹ không nhịn được gọi cô một tiếng: "Hà tiểu thư, ta sẽ giúp ngươi sắp xếp một phòng trang điểm khác nhé?"

Lại không nghĩ, Hà Duyệt bỗng nhiên quay đầu lại cười nói: "Có một số người, nếu không hoá trang yêu hình sẽ bị lộ!"

Cô cười như không cười ánh mắt dạo một vòng trên người An Kiều Kiều: "Ta lại không phải yêu, sốt ruột ngụy trang cái vỏ bọc làm gì?"

Nói xong liền xoay người rời đi, bỏ lại An Kiều Kiều đang nổi giận đùng đùng trong phòng hóa trang.

Cuộc trò chuyện này Từ Ngọc Thúy cũng thấy hả giận, thống khoái cực kỳ, mãi đến lúc vào xe, biểu tình vui sướng trên mặt mới thu bớt lại.

Cô vội vã lướt di động, lấy mấy món đồ trang điểm luôn mang theo bên người ở trong túi xách ném cho Hà Duyệt, liên thanh nói: "Trận này em đánh thật thống khoái, nhưng lễ trao giải buổi tối phải làm sao bây giờ? Hiện tại lại tìm một chuyên viên trang điểm khác, không biết có tới kịp hay không đây?"

Thấy bộ dáng lòng nóng như lửa đốt của cô, Hà Duyệt trầm tĩnh mà cười nói: "Không vội, em tính là để mặt mộc xuất trận."

"Cái gì? Em điên rồi!"

*********

Happy new year 2019 🐷

Chúc mừng năm mới! Đa lộc, Đa tài, Đa phú quý! Đắc thời, đắc thắng, đắc nhân tâm! 🎉🎉🎉

Hallo cả nhà, mị đã trở lại và ăn hại hơn xưa 😆😆😆.

Và tất nhiên như mị đã hứa, m sẽ từ từ bù chương lại cho mn nha!

P/s: Mị vừa edit chương 6 xong là đăng luôn đấy 😭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK