• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bối Nhi

Một đêm này, lễ trao giải Cây Chổi Vàng hoàn toàn bùng nổ.

Lần đầu tiên, có minh tinh đến hiện trường lễ trao giải! Lại còn là hai người!

Tin tức này lập tức như mọc cánh truyền ra, trên trang wep phát sóng trực tiếp hấp dẫn rất nhiều rất nhiều cư dân mạng vây xem.

"Mẹ nó, ai lá gan lớn như vậy? Ta kính hắn là hán tử!"

"Hà Duyệt, Hà Duyệt! Nghe nói là Hà Duyệt!"

"Nữ vương phim flop? Ôi mẹ ơi!"

"Vậy còn người khác?"

"Cọ tới cọ lui mười phút, còn chưa chịu xuống xe! Đúng là muốn ép chết chứng cưỡng bách mà!"

Không nói các võng hữu kêu gào nhiệt liệt, ngay cả các phóng viên truyền thông ở hiện trường thảm đỏ cũng thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp duỗi tay kéo cửa xe ra.

Thật ra Hà Duyệt cũng không để ý lắm, ở trước ống kính camera đông đảo lưu loát tiến lên, gõ gõ cửa xe đối phương.

Chỉ thấy cửa kính chậm rãi hạ xuống, ngồi trên ghế điều khiển là một lão tiên sịnh đầu tóc hoa râm, tinh thần cứng rắn: "Xin ngài chờ một lát một lát, lập tức liền xong."

Một câu này càng gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người. Không ít phóng viên càng giơ camera lên, hướng ống kính tới đó, định chụp trộm, không nghĩ tới vừa giơ lên đã bị lão tiên sinh đoán được, giành trước một bước kéo kính pha lê lên.

Mọi người không khỏi thở dài một tiếng vì không đạt được mục đích.

"Ô tô hãng B, kiểu mới nhất mùa hè 2018, tam lu tua bin tăng áp động cơ, giá bán......"

"Lầu trên đủ rồi! Không phải là người của xưởng ô tô nào tới mảketing đấy chứ? Ui da, hai ngàn vạn người chúng ta đã nhìn cái xe mười phút rồi, có ai thấy Hà Duyệt đứng ở bên cạnh giống tài xế không?"

"Ai, tài xế nhà ai mặc thành như vậy? Đây rõ ràng là bảo tiêu mà!"

Trên trang web nổ tung lên với những lời trêu ghẹo, đề tài đồng thời tụ tập ở trên người Hà Duyệt, trong lúc nhất thời lại làm nóng không khí.

Chờ đến lúc các võng hữu khẩu chiến xong, liền bắt đầu giớ thiệu bộ 《 Trăng non nữ hiệp 》 đoạt giải năm nay, rồi quở trách một lần những bộ phim flop bao năm qua của nàng, lúc này cửa xe xe rốt cuộc mới chậm chạp mở ra.

Ở dưới sự vạn chúng chú mục của mọi người, lại thấy một nam nhân béo lùn đi ra. Hắn vừa cầm khăn tay liên tục chà lau cái trán đầy mồ không nói, vừa cố gắng tươi cười, nói với màn ảnh: "Nha, chậm trễ thời gian của mọi người, ta tới trễ!"

Mọi người: "......"

"Trợn mắt há hốc mồm! Là Trương Nhất Nguyên a a a a! Đạo diễn ta thích nhất!!!"

"Cay đôi mắt! Nút áo sơmi của hắn sắp đứt rồi, ai nhanh nhanh giúp giúp hắn cài lại đi!"

"A? Sao hắn lại đến, Trương đạo không đến mức nhận cái giải thưởng này chứ? Hắn chính là đạo diễn thành công thanh danh truyền xa nha!"

"Ta muốn đi xem lại danh sách đoạt giải một chút!"

Các võng hữu cãi nhau ngất trời, kinh ngạc trong nháy mắt liền nổ tung, đủ loại Trương Nhất Nguyên miệng cọp gan thỏ, suy đoán hắn đoạt giải. Ngay cả truyền thông tại hiện trường cũng vắt hết óc nghĩ không rõ được tình huống.

"Trương đạo, vì sao ngài tham dự lễ trao giải lần này?"

"Chẳng lẽ ngài có tác phẩm đề cử sao?"

Trong lúc nhất thời, microphone đều chen chúc xuống dưới mũi Trương Nhất Nguyên, ánh đèn nóng bức càng là làm cho hắn chảy mồ hôi ròng ròng.

Trương Nhất Nguyên cười ha hả, dùng khăn lau cái trán, thuận tay lau luôn cả đầu, làm hình ảnh ở trên màn ảnh camera nhìn giống như là một cái bóng đèn tỏa ánh sáng.

Hắn cười đáp: "Ta tới để trao giải thôi! Vừa rồi giám khảo Cây Chổi Vàng đột nhiên liên hệ với ta, nói là năm nay có người đoạt giải tiến đến lãnh thưởng, bảo ta lập tức lại đây trao thưởng. Cho nên ta mới ra roi thúc ngựa chạy đến, bộ âu phục trên người này là thay ở trên xe đấy."

Hắn vừa giải thích như vậy, lập tức di dời được ánh mắt nghi hoặc của mọi người chuyển sang Hà Duyệt.

Chính là bởi vì cô, Trương đạo mới bị khẩn cấp gọi tới.

Chỉ một thoáng, trong lòng mọi người không khỏi nổi lên một ít ý nghĩ khác nhau.

Chỉ thấy Hà Duyệt trầm tĩnh mà đạm nhiên cười, trực tiếp giơ tay nói: "Trương đạo, mời ngài."

Trương đạo cười ha hả vui vẻ nói: "Cũng chỉ có hai người chúng ta thôi, cũng đừng phân biệt cái gì, cùng nhau đi đi." Nói, liền đi đầu dẫn Hà Duyệt đi đến đài chủ thịch lễ trao giải.

Bên cạnh, một hàng camera gắt gao mà đi theo bọn họ, không chịu chậm nửa bước.

Mà lập trường của các võng cũng thay đổi.

"Ta sao lại bỗng nhiên phát hiện Hà Duyệt cũng khá tốt nha, ít nhất nàng có dũng khí tới lĩnh thưởng này."

"Đúng vậy, cố ấy chính là người đầu tiên trong lịch sử Cây Chổi Vàng dám đến hiện trường tới lãnh thưởng. Nhưng nhìn những người khác xem, tới cũng không dám tới, toàn trốn ở trong nhà làm rùa đen rút đầu, một chút can đảm cũng không có, hừ!"

"Hà Duyệt trang điểm tuy hơi nhạt chút, nhưng là giá trị nhan đúng là cũng không tồi, vẫn luôn lọt top, rất khó có được!"

"Nàng trang điểm? Ta đọc ít sách đừng gạt ta, rõ ràng là mặt mộc mà!"

"Trên lầu trăm phần trăm là thẳng nam! Nàng tuy rằng không vẽ mắt, nhưng ít nhất vẫn đánh phấn nền, tô son môi chứ? Sao có thể gọi là không! trang! điểm!"

"Loại trình độ này, ở giới giải trí xem như mặt mộc mà!"

"Không tính không được, nhìn màu son môi xem, rõ ràng chính là trang điểm đậm mà!"

Trong lúc nhất thời, đề tài của các võng hữu lại không biết lệch đi tận đâu rồi. Mà ở hiện trường lễ trao giải, lại là ngắn gọn mà long trọng. Ở dưới sự chứng kiến của truyền thông cùng quảng đại các võng hữu, Trương Nhất Nguyên trịnh trọng đưa chiếc cúp hình dạng cái chổi mạ vàng cho Hà Duyệt, không có nói chúc mừng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứ ý bảo cố gắng.

Trương đạo cười nói: "Hà Duyệt, ngươi cũng coi như là ta nhìn lớn lên. Làm nữ diễn viên đầu tiên đến hiện trường lĩnh thưởng Cây Chổi Vàng, lúc này có cảm tưởng gì không ngại nói với màn ảnh một chút."

Nói xong, liền chủ động bước sang bên cạng một bước, đem không gian nhường lại cho nàng.

Hà Duyệt ôm cúp, ngước mắt nhìn chăm chú vào ống kính đen nhánh cô không quen thuộc, trong lòng lại bình tĩnh như thường, không có sốt ruột mở miệng. Ở trong vòng hai phút cô trầm mặc, camera lại trung thực quay lại gương mặt của cô, phát ra làm số người xem phát sóng sắp phá trăm triệu người.

Tất cả mọi người lặng im ngắm nhìn gương mặt này hai phút.

"...... Thật đẹp."

"+1!"

"+1!"

"Nếu như ta có giá trị nhan như vậy, kiếp này cũng thấy không uổng phí ( si hán)!"

"Trên lầu, đừng phá hư đội hình chứ! +10086"

Lần đầu tiên, mọi người từ sâu trong nội tâm phát hiện, gương mặt này của Hà Duyệt thật sự là trăm xem không chán. Nói không nên lời là tốt ở chỗ nào, nhưng chính là làm người cảm thấy thoải mái tự nhiên, làm người không nỡ dời ánh mắt đi.

Ai cũng không biết, trong túi âu phục của cô có một tấm bùa may mắn lặng lẽ nằm ở đó.

Hà Duyệt mở miệng cười khẽ, mặt mày sóng mắt lưu chuyển, nói không nên lời linh khí động lòng người. Cô bình thản ung dung nói: "Tiii biết, rất nhiều người khẳng định nghĩ thầm là tôi bị điên rồi mới có thể tới đây."

Cô mới vừa mở miệng nói một câu, liền hoàn toàn gây nên sóng to gió lớn.

Mọi người đồng thời phun tào nói: "Ngươi cũng biết?"

Lại nghe cô tiếp tục nói tiếp: "Nhưng người đại diện của tôi nói cho tôi, không chỉ là tới, mà còn phải tỉ mỉ trang điểm, trang phục lộng lẫy, ngẩng đầu ưỡn ngực xinh xinh đẹp đẹp mà đi thảm đỏ."

Lời này làm trong lòng mọi người có chút cảm khái, bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc "Dù cho đối mặt với ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới".

Nhiều minh tinh như vậy, nhưng chỉ có cô tới.

Chỉ có cô.

Đây chính là một loại dũng khí vượt qua người thường.

Trong lòng mọi người ẩn ẩn dâng lên vài phần kính nể, lại không nghĩ đến câu nói tiếp theo của Hà Duyệt hoàn toàn mà đánh gãy cảm xúc của bọn họ.

"Nhưng tôi lại không."

Cô nói rất bình tĩnh cùng kiên định: "Tôi không trang điểm, từ bỏ váy dài cùng trang sức, mặc một thân tây trang đi tới đây. Toàn thân trên dưới, chỉ dùng mỗi son môi, mà còn là người đại diện cưỡng bức bôi lên. Chính là bởi vì ——"

"Tôi không để ý!"

Một câu này, chỉ một thoáng liêgn khiến cho ồ lên một mảnh.

"Cô ấy có ý tứ gì? Không để ý đến giải thưởng này, vậy vì cái gì lại tới?"

"Cố ý loè thiên hạ đi, ghét nhất loại người này!"

"Ha ha, nữ minh tinh chẳng qua cũng chỉ như thế."

Trước màn ảnh, Hà Duyệt không dừng lời, không nhanh không chậm mà nói tiếp: "Không phải là tôi không để ý cái giải thưởng này. Tôi xem 《 Trăng non nữ hiệp 》, bộ phim này quả thật quá tệ, kỹ thuật diễn cũng không phát huy tốt, thậm chí nhận bộ điện ảnh này tôi cũng không vừa ý, những cái này tôi đều nhận. Diễn không tốt, chính là không tốt."

Cô phân tích rõ ràng lại tỉ mỉ, như là một con dao nhọn mạnh mẽ vạch trần lớp da nữ minh tinh hào nhoáng bên ngoài của mình: "Kỹ thuật diễn không tốt, tôi cũng sẽ không lấy giá trị nhan tới thay thế, để nhận được sự đồng tình cùng ủng hộ của mọi người nhờ vẻ bề ngoài."

"Cho nên ——"

Hà Duyệt hơi dừng, bỗng nhiên vươn ngón cái tay trái, vừa nhanh vừa đưt khoát quệt qua miệng mình, mạnh mẽ lau đi son môi đỏ chót.

"Váy đỏ, lần sau tôi sẽ trang điểm cho mọi người xem, ở trên lễ trao giải vinh quang chân chính."

Nàng trầm tĩnh dừng lại một chút, giống như là một lời thề kiên định lại hữu lực, lập tức diễn ra ở trước mắt mọi người, mời bọn họ tận mắt chứng kiến con đường quay trở về với vinh quanh của chính mình.

Khoé môi cô khẽ dương lên, mặt mày khí phách, trên má trắng nõn bị kéo ra một vết son môi đỏ rực, lại càng làm lòng người chấn động.

"Tôi là Hà Duyệt, lần sau gặp lại."

Giọng nói của cô bừa dừng lại, phòng phát sóng trực tiếp lâm vào trong một mảnh trầm mặc, mấy phút đồng hồ đều không có người nào bình luận. Mà truyền thông chứng kiến một màn nay trong lòng cũng ngạc nhiên, đột nhiên, toàn bộ internet đột nhiên nhấc lên một làn sóng mãnh liệt.

"A a a a a —— Hà Duyệt gả cho ta đi!"

"Hà Duyệt thật soái! Muội tử soái lên, dù không có nam nhân cũng chẳng sao!"

"Thiếu chút nữa thì bị bẻ cong!!! Khí tràng thật cường đại, Hà Duyệt, về sau ta chính là fangirl của ngươi!"

"Đây là Hà Duyệt? Ngọa tào, có kỹ thuật diễn như vừa rồi, còn quay phim rác làm cái gì? Tùy tiện phát huy một chút liền vượt qua thật nhiều người rồi đúng chưa?"

"Ha ha, chỉ có ta chú ý tới em gái này rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan, nhưng lại một hai phải dựa vào kỹ thuật diễn sao?"

Trên mạng, sôi nổi không thôi. Mà Hà Duyệt đi xuống khỏi lễ đài trao giải, lại nhanh chóng bước tới bên người Trương đạo: "Trương đạo, xin dừng bước."

Vừa rồi chỉ một lát kia thôi mà Trương đạo đã đổ mồ hôi đầm đìa cả người, ướt đẫm cả bộ âu phục, lúc này đang cởi cúc áo khoác ra. Hắn vừa bận rộn, vừa ngẩng đầu cười tán thưởng: "Ồ, Hà Duyệt, vừa rồi mấy lời nói kia qua thật không tồi."

Lại không nghĩ đến sau khi Hà Duyệt gật đầu cảm tạ, trực tiếp mở miệng hỏi: "Trương đạo, gần đây ngài đang quay chụp một bộ phim mới, có mấy cái nhân vật còn đang tìm người thử kính, có thể cho tôi một cơ hội thử kính hay không?"

Cái kiểu tự đề cử mình đơn giản, trắng trợn, lại thô bạo này, nhìn như có chút đột ngột, nhưng cố tình Trương Nhất Nguyên đối diện với hai mắt của cô, nhìn thấy bên trong hoàn toàn là vẻ thản nhiên cùng tự tin.

Hắn trầm ngâm một lát, "Phim của tôi yêu cầu kỹ thuật diễn khá cao."

"Ngài yên tâm, được hay không được thì còn xem biểu hiện của tôi, cùng với quyết định của ngài." Hà Duyệt nói, lập tức quyết đoán biểu lộ thái độ với hắn.

Lúc này, Trương Nhất Nguyên cũng không có lên tiếng cự tuyệt. Hắn liếc mắt nhìn Hà Duyệt một cái, cười nói: "Vậy được, ngày mai tới phim trường."

***

Năm mới vui vẻ nha cả nhà!!!

新年快樂 🎉🎉🎉

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK