Diệp Lãng liếc cậu một cái, không hề khách sáo mà gật đầu đồng ý, “Được thôi.”
Trang Tiểu Chi: “…. Nhưng nhà tôi là phòng đơn á.”
Là một thanh niên của đảng đi làm, tuy lương không quá cao nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc, còn đủ để mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở thành phố tấc đất tấc vàng này thì đúng là đã vắt hết mồ hôi công sức của Trang Tiểu Chi rồi.
Từ sớm căn phòng ngủ số hai đã bị cậu cải tạo thành phòng giữ quần áo rồi. Trang Tiểu Chi có thể để bản thân chịu khổ chứ tuyệt đối không thể để những bộ quần áo đẹp đẽ của mình chịu khổ được. Hơn nữa quần áo của cậu cũng khá nhiều, chỉ một phòng thì không chưa đủ.
Nhà của cậu mà rộng như nhà Diệp Lãng thì tốt rồi, Trang Tiểu Chi thầm nghĩ. Còn ấm ức mà liếc nhìn Diệp Lãng một cái.
“Vậy thì cậu ngủ sopha đi.” Diệp Lãng lướt ngang qua đi thẳng vào phòng ngủ, vứt lại một câu nói chí mạng.
“Anh có biết xấu hổ không vậy?” Trang Tiểu Chi bật dậy bạch bạch bạch chạy vào phòng cướp chỗ, cậu nhanh chân đặt mông nằm xuống rồi giang rộng hai tay chiếm đóng chiếc giường, “Đây là nhà của tôi, anh để chủ nhà ngủ sopha mà không thấy ngại hả?”
“Vậy không lẽ chủ nhà để khách ngủ sopha thì đúng à?” Diệp Lãng lạnh mặt nhìn cậu nói.
Cả chủ lẫn khách đều không muốn ngủ sopha, cả hai đành phải chen chúc trên một chiếc giường vậy, dù sao thì đều là chị em với nhau cả mà, có chuyện gì lớn lao đâu.
Người “chị em” của cậu tắm rửa xong bước ra chỉ quấn hờ một cái áo ngủ, cơ bụng tám múi lộ ra cuồn cuộn, vai u thịt bắp lại còn chân dài. Trang Tiểu Chi nhìn một hồi cũng muốn chảy cạn nước miếng luôn rồi.
Thân hình đẹp như vậy mà chỉ ngắm không thì phí của trời quá đi mất. Trang Tiểu Chi cười thô bỉ xoa xoa tay, “Có thể cho tôi sờ tí không?”
“Không cho.” Diệp Lãng khinh bỉ trợn trắng mắt trông chả hợp với hình tượng lạnh lùng cao quý của anh chút nào, anh túm cổ cậu đẩy vào phòng tắm, “Cậu lo mà đi tắm đi.”
Trang Tiểu Chi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ xong xuôi nhưng trong lòng vẫn vương vấn tám múi cơ bụng kia. Cậu không màng sống chết mà sáp lại gần, “Đừng có ích kỉ như thế, sờ một cái thôi đâu có mất miếng thịt nào của anh đâu.”
Diệp Lãng bị cậu làm phiền đến không biết phải làm gì chỉ đành cho cậu sờ một chút. Tuy là một chút nhưng thật ra là sờ tận mấy lần.
“Sờ đã quá chừng.” Trang Tiểu Chi mang gương mặt u mê bị Diệp Lãng gạt tay qua một bên.
“Đi ngủ.”
Trang Tiểu Chi ấm ức kéo chăn đắp lên, chỉ chừa lại một đôi mắt to tròn đầy âm mưu. Thật là hẹp hòi mà. Đợi tí nữa anh ta ngủ say rồi thì mặc sức mà sờ.
Buồn là chưa qua mười mấy phút đồng hồ, Diệp Lãng ngủ hay chưa thì không biết nhưng Trang Tiểu Chi đã lăn ra ngủ ngáy khò khò như heo rồi.
Diệp Lãng không nhịn được cười khẽ, đưa tay chọt chọt gương mặt mềm mại vừa được đắp mặt nạ của cậu, đúng là sờ đã thật~