Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng thời gian này Trang Tiểu Chi đúng là vắt hết trí óc ra, nào là giả gái, áo len lộ lưng (*), đồ chơi, vân vân, chỉ cần cậu nghĩ ra cái gì là mỗi ngày lên giường đều thử một lần. Mỗi ngày đều khác nhau chưa lặp lại lần nào.

Nhưng mà mấy cái chiêu này thì cũng sẽ có ngày dùng hết, qua vài tháng nữa khéo Trang Tiểu Chi có muốn cũng không còn cái nào nữa.

Hay là trộm xài lại nhỉ, chắc là Diệp Lãng cũng không nhớ rõ đâu. Trang Tiểu Chi vừa trông nồi canh vừa âm thầm tính toán.

Sùng sục sùng cục, canh đắt bắt đầu sôi trào, vừa bốc ra hơi nóng vừa đội lên làm nắp nồi rung lên cành cạch. Tiếng động này thành công kéo tư tưởng đi chơi xa của Trang Tiểu Chi quay về.

Không biết là do hơi nóng bốc lên hay là do cậu đang nghĩ tới mấy hình ảnh cấm thiếu nhi mà hai vành tai của cậu đều nhàn nhạt ửng hồng.

……………

“Cẩu kỷ thịt dê?” Diệp Lãng nhìn thoáng qua nồi canh của Trang Tiểu Chi, cảm thấy hơi buồn cười, “Mỗi ngày đều bồi bổ như vậy là do biểu hiện của anh không đủ thỏa mãn em à?”

“Vừa lòng, rất vừa lòng luôn.” Trang Tiểu Chi vội vàng xua tay đòi lại trong sạch, “Không phải em sợ anh mệt hay sao.”

Trang Tiểu Cho vừa nói vừa múc một chén canh to cho Diệp Lãng, “Uống nhiều chút đi, em hầm lâu lắm đó.”

Diệp Lãng chậm rãi cầm muống lên, nể tình cậu mà uống hết sạch, anh kéo Trang Tiểu Chi qua ngồi lên đùi mình. Hai người trao nhau một nụ hôn dài, “Cứ uống như vậy thì cơ bụng của anh mất trắng luôn đó.”

“!” Trang Tiểu Chi hoảng hồn vói tay vào quần áo của Diệp Lãng sờ sờ, may quá, cơ bụng yêu quý của cậu vẫn còn

Nhìn cậu bị dọa Diệp Lãng không chịu được mà đưa tay véo mặt của Trang Tiểu Chi, “Nếu sau này về già anh không còn cơ bụng, mặt cũng xấu đi thì sao bây giờ?”

“Thì em sẽ…”

Tay Diệp Lãng còn đang để hờ trên mặt Trang Tiểu Chi, mặt anh như kiểu như nếu em dám nói mấy câu khùng điên như ’em sẽ đi tìm người khác’ thì sẽ véo sưng mặt cậu.

“Thì cũng cũng chịu thôi chứ sao giờ, lúc đó em cũng già rồi mà.” Trang Tiểu Chi vô cùng biết điều nói, dù sao thì mặt mình cũng đang nằm trên thớt đây này.

“Lúc đó tụi mình mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn chằm chằm gương mặt xấu xí của người kia.” Trang Tiểu Chi tưởng tượng ra hình ảnh đó cười không ngừng.

Cười vui vẻ một hồi cậu nhịn không được còn nghĩ đến vài chuyện khác, đến lúc đó cậu và Diệp Lãng sẽ còn ở bên nhau sao?

Trang Tiểu Chi trộm liếc mắt nhìn Diệp Lãng một cái.

Đến lúc đó cậu sẽ trở thành một ông lão da nhăn nheo, khỏi nói đến cosplay, nội việc thay quần áo thôi e là cũng phải nửa ngày mới xong. Liệu khi đó Diệp Lãng sẽ vẫn còn thích cậu như bây giờ không?

Từ trước đến giờ Trang Tiểu Chi là kiểu người mà sống ngày nào thì hay ngày đó, rất ít tính đến chuyện xa xôi. Nhưng giờ nghĩ đến thì cũng nhịn không được mà có hơi chờ mong.

“Diệp Lãng.” Trang Tiểu Chi mở miệng rồi lại không biết tiếp theo muốn nói gì, đầu óc trống rỗng tay nghịch cổ áo của Diệp Lãng, “Hôm nay em không cosplay đâu.”

Diệp Lãng đã chuẩn bị nghe Trang Tiểu Chi thổ lộ với anh, thế mà đợi nửa ngày trời chỉ nhân được một câu như vậy, uổng công anh hồi hộp chờ đợi. Anh không chịu được hung hăng véo mặt của cậu, “Vậy hôm nay đến lượt em ở trên.”

“Ò.” Trang Tiểu Chi thế mà không lý do lý trấu như mọi ngày, cậu đồng ý một cách sảng khoái.

Cậu quyết tâm phải làm Diệp Lãng hoàn toàn mê đắm cậu từ trong ra ngoài, vì vậy dù cho phải rưng rưng làm công một lần cậu cũng không hối hận, Trang Tiểu Chi trong lòng thầm giơ nắm tay nói.

——–

(*) Đây là áo len lộ lưng.. Click em nè

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK