Diệp Lãng một thân quần áo nửa kín nửa hở chống một tay nằm trên giường nhìn chằm chằm cậu, “Hôm nay đến lượt em.”
Trong chớp mắt Trang Tiểu Chi nhớ lại giấc mơ đêm qua của mình, không muốn chút nào.
Nhưng mà vụ ‘thay phiên’ cũng là từ mồm cậu nói, cũng ngủ với nhau rồi, giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Cậu ủ rũ nhào qua dụi dụi, “Được rồi.”
Diệp Lãng cong cong hai mắt, trên mặt mang theo ý cười nhìn cậu.
Lúc đầu Trang Tiểu Chi còn không tự nguyện, nhưng rất nhanh cậu đã đắm chìm trong sắc đẹp của Diệp Lãng. Coi như đổi một góc nhìn khác ngắm nhan sắc của Diệp Lãng vậy, cũng có ý nghĩa phết chứ bộ.
Nhưng dường như chỉ có Trang Tiểu Chi thấy có ý nghĩa, tay chân cậu nhỏ nhắn, động tác thì chậm rì lại còn nhẹ nhàng như lông hồng, chưa làm được đến nơi đến chốn đã phải nghỉ giải lao giữa giờ. Diệp Lãng nhịn không nổi cắn một ngụm ở gương mặt mềm mại của cậu, quay xe lật người cậu qua triền miên suốt một đêm.
……………
“Em có vẻ hài lòng quá ha?” Sau trận vận động của hai người, Diệp Lãng nhìn cái người không tim không phổi bên cạnh mình đang cười ngây ngô, không nhịn được véo mặt của cậu, nắn bóp tựa như đang nhào bột, “Thay phiên như đã nói đâu?”
Trang Tiểu Chi vội vàng tắt nắng, bày ra vẻ mặt chân thành tha thiết như đang kể tội, “Em muốn thay phiên mà, do anh đổi ý chứ bộ.”
“Anh?” Diệp Lãng bị cậu chọc cười, nụ cười ngày càng tươi, “Vậy ngày mai vẫn tới lượt em.”
“Em sai rồi.” Trang Tiểu Chi ôm chặt cánh tay của Diệp Lãng, “Diệp Lãng, Lãng Lãng, chồng yêu.”
Giọng nói của Trang Tiểu Chi vốn đã nhẹ nhàng ngọt ngào rồi giờ cậu lại cố tình ép giọng để làm nũng, càng khiến người ta ngứa ngáy cả người.
Diệp Lãng im lặng không nói, Trang Tiểu Chi lập tức mượn gió bẻ măng ngày càng làm tới, “Không thì tụi mình một tháng, à không một năm đi, một năm đổi một lần được hong?”
“Một năm đổi một lần? Vậy sao em không nói một kiếp đổi một lần luôn đi?” Diệp Lãng buồn cười nói.
“Nghe cũng hợp lí á.” Trang Tiểu Chi cười tủm tỉm nói “Kiếp này anh ở mặt trên, kiếp sau đến em.”
Kiếp sau ai thèm ở cùng tên quỷ con bất lương như em nữa đâu, Diệp Lãng nhéo gương mặt bầu bĩnh của Trang Tiểu Chi lại cười nói, “Cũng không phải là không được, phải xem biểu hiện của em đã.”
Vừa nghe xong câu nói của Diệp Lãng thì Trang Tiểu Chi hai mắt đã sáng như đèn pha, nhiệt tình nói, “Em nè em nè, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
“Tốt như thế nào?”
“Em, em sẽ mát xa vai cho anh.” Trang Tiểu Chi vỗ vỗ vai Diệp Lãng, ý bảo anh nằm sấp xuống. Cậu nhấc chân ngồi khóa lên lưng của Diệp Lãng, ra vẻ thợ lành nghề mà xoa bóp vai cho anh.
Vừa làm cậu vừa trầm ngâm suy nghĩ, “Mỗi ngày em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.”
“Em còn, em còn có thể thay đổi hình tượng mỗi ngày nữa.” Trang Tiểu Chi trong lúc ‘lag’ nhẹ thì đột nhiên nhanh trí nghĩ ra.
Diệp Lãng không nhịn được thấp giọng cười khẽ một tiếng, còn thay đổi hình tượng mỗi ngày nữa chứ, em thì có bao nhiêu hình tượng mà đổi chứ ?
Nhưng mà anh cũng khá là mong đợi, Diệp Lãng nâng cánh tay bên kia lên, ý bảo Trang Tiểu Chi đổi bên.
So với để Trang Tiểu Chi ở mặt trên thì bắt nạt “tiểu nô lệ” Trang Tiểu Chi vui hơn nhiều~