Vị công tử trẻ nhận hộp trang sức từ hầu bàn, định quay người rời khỏi thì bất chợt nhìn thấy Cửu Châu đang soi gương, "Cái món tục..."
Hả?!
Ơ...!
Hình như không tục lắm nhỉ.
"Đẹp đấy." Cửu Châu sờ sờ cây trâm trên đầu, "Ta rất thích."
Nàng vừa dứt lời thì thấy vị công tử vừa chê cây trâm này tầm thường đang nhìn mình chằm chằm, Cửu Châu mở to đôi mắt.
Sao, mình thấy tầm thường rồi không cho người khác mua ư?
"Cô nương có mắt chọn quá, cây trâm này cài lên tóc trông như cành quế trên cung trăng, như hoa quỳnh bên Dao trì." Công tử trẻ tuổi hồi hồn, khẽ ho một tiếng, thi lễ với Cửu Châu.
Cửu Châu, "..."
Nói cứ như thể vừa nãy nàng không nghe hắn ta đã nói gì vậy.
Hèn gì trước khi đến kinh thành, hai vị sư phụ cứ luôn miệng dặn nàng rằng trong kinh có vài người lòng dạ thâm sâu, không được tỏ ra thân thiết với những người mới quen.
"Tại hạ là thế tử Bình Viễn Hầu phủ, Trịnh Vọng Nam, chẳng hay cô nương là thiên kim nhà nào?" Chàng trai thấy Cửu Châu không có phản ứng gì thì tiến lên thêm một bước.
Bình Viễn Hầu phủ, Trịnh...!
Chẳng phải là người nhà của thằng nhóc mắng Quý phi nương nương là yêu phi đó sao?
Cửu Châu đứng dậy, "Tại hạ là người thích những thứ tầm thường, xin lỗi vì đã làm phiền, cáo từ."
Ngay cả con nít còn không dạy dỗ đàng hoàng, vậy chắc chắn đầu óc người nhà cũng nhiều ít có vấn đề.
Nàng phải tránh xa ra, ai biết bệnh não có bị lây không chứ.
Nhìn bóng dáng thiếu nữ vội vàng rời đi, Trịnh Vọng Nam lại nhận ra dáng vẻ chạy trối c.h.ế.t của nàng.
Hắn ta quay lại nhìn người hầu bên cạnh mình, "Bổn thế tử xấu lắm ư?"
"Thế tử ngài phong thái đường đường, mặt như quan ngọc."
Trịnh Vọng Nam nhìn hầu bàn trước mặt, "Lấy cho ta cây trâm mà vị cô nương vừa nãy đã thử, ta cũng muốn mua một cái."
"Công tử." Người hầu đi theo nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Không phải người chê nó tầm thường ư?"
"Người chưa từng nghe câu này à?" Trịnh Vọng Nam nhíu mày, sắc mặt thêm khó đoán.
"Câu gì?"
"Đàn ông đều giỏi thay đổi."
"Thật sao?" Một giọng nói lười nhác vang lên, "Thay đổi thử ta xem nào."
Trịnh Vọng Nam nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, bàn tay cầm hộp trang sức suýt nữa đã xụi lơ, bất giác nhìn sang phòng kín bên cạnh.
Vì sao không có ai nói với hắn là vị này trốn trong phòng?
"Vừa nãy ta nghe ngươi có ý phê bình sở thích của quý nhân trong cung." Công tử mặc áo bào tím vuốt ve roi ngựa trong tay, nhàn nhã ngồi xuống ghế, "Chẳng hay sở thích của vị quý nhân nào lại khiến Trịnh thế tử bất mãn đến thế?"
"Không biết điện hạ ở đây, vi thần thất lễ." Trịnh Vọng Nam hành lễ.
"Ừ." Chàng trai áo tím gật đầu, "Không trách được ngươi, chỉ trách ta không nên ở đây.
Đáng tiếc hôm nay tâm trạng ta không tốt, không chịu nổi người khác nói tầm thường gì gì đó."
Chàng trai mặc áo tím quăng roi ngựa lên bàn, "Nhà ngươi tên đầy đủ là gì nhỉ?"
Trịnh Vọng Nam cắn chặt răng, hắn ta là biểu đệ của Tề vương, là trưởng tử của Bình Viễn Hầu, Thần vương sao lại không biết tên của hắn ta, hỏi tên chẳng qua là muốn nhục nhã hắn ta mà thôi.
"Thôi." Chàng trai mặc áo tím đứng dậy, "Dù ngươi có nói tên ra thì bổn vương cũng không nhớ nổi."
Nói xong, hắn nhìn bả vai Trịnh Vọng Nam đang run nhè nhẹ, bỗng bật cười thành tiếng, "Đừng sợ, từ trước đến nay bổn vương luôn rất khoan dung với những người tầm thường."
Trịnh Vọng Nam càng run mạnh hơn.
Những người "được" ngươi "khoan dung" lúc trước, bây giờ đang vác đá ở ngoại ô kia kìa.
Ngươi tưởng ta sẽ tin mấy chuyện ma quỷ của ngươi à?.
Dù rằng gặp phải người nhà họ Trịnh não bị hỏng nhưng Cửu Châu vẫn vui vẻ mua quần áo trang sức, chỉ có điều, đến khi Lục ca thanh toán, bàn tay huynh ấy cứ run run.
"Muội muội nè." Minh Tồn Phủ sờ túi tiền đã vơi đi một nửa, nói với Cửu Châu, "Muội lên xe ngựa trước đợi huynh nhé, huynh đến cửa hàng sách đối diện mua vài cuốn sách đã."
"Vâng." Cửu Châu vuốt ve cây trâm cài bên tóc mai mà mình vừa mua, vui vẻ gật đầu.
Nhìn nụ cười hiện trên gương mặt muội muội, Minh Tồn Phủ bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, có phải hắn quá keo kiệt rồi không, muội muội vui vẻ là tốt, cớ gì hắn phải xót bạc.
"Huynh sẽ trở lại nhanh thôi." Minh Tồn Phủ dặn dò Xuân Phân, "Chăm sóc tiểu thư cho tốt."
"Ca ca yên tâm, muội sẽ ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ huynh." Cửu Châu vẫy tay, "Huynh cứ yên tâm mà lựa sách."
"Thế huynh đi một lát rồi về ngay."
Xe ngựa dừng ở bên ngoài tiệm may, Cửu Châu vừa đi đến cạnh xe, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng con gái thét lên.
"Trùng, có trùng."
"Nó rơi lên quần áo của ta, mau bắt nó đi!"
Cửu Châu thấy cô gái kia sợ đến mặt mày trắng bệch, tay vung loạn xạ, nàng bèn bước nhanh về phía trước, bắt lấy con côn trùng trên ống tay áo của cô gái kia.
"Cô nương đừng sợ, chỉ là một con dế thôi." Cửu Châu giấu con dế ra sau lưng, không để cô gái nhìn thấy, tránh nàng ấy lại sợ thêm.
"Cám ơn cô." Vẻ mặt hoảng sợ của cô gái kia dần biến mất, sau khi cám ơn Cửu Châu, nàng ta vội vàng bước lên xe ngựa của mình.
"Tiểu nha đầu, đó là Thường Thắng tướng quân của ta đấy."
Cửu Châu quay đầu nhìn về cửa tiệm may, công tử mặc áo tím mà nàng vừa thấy ban nãy cầm lồng dế trong tay, cười híp mắt nhìn nàng.
"Của huynh à?"
"Đúng vậy." Công tử áo tím xòe bàn tay ra, "Hừ, cái thứ phản chủ này thì phải giao cho chủ nhân ta đây xử lý."
"À." Cửu Châu chạy bước nhỏ đến trước mặt hắn, đặt con dế lên lòng bàn tay trắng trẻo của người này.
Nhưng nàng lại thấy "Thường Thắng tướng quân" cục cựa vài cái đầy khó khăn trong lòng bàn tay của vị công tử áo tím, sau đó nằm đơ ra.
"Ơ..." Cửu Châu yên lặng lùi về sau vài bước, len lén quan sát vẻ mặt của công tử mặc áo tím kia, rồi lại lùi về sau một bước nữa, "Có lẽ vừa nãy ta không để ý, nên lỡ dùng lực hơi mạnh xíu."
Vì để nhấn mạnh tính chân thực cho lời nói của mình, nàng giơ ngón cái và ngón trỏ lên tạo ra một khoảng cách nhỏ bằng móng tay, "Chỉ có một chút xíu như này thôi.".
ngôn tình hoàn
Công tử áo tím khẽ nhíu mày, đặt xác của "Thường Thắng tướng quân" vào lồng dế, người hầu đi sau hắn vội vàng nhận lấy chiếc lồng, một người khác đưa khăn gấm sạch cho hắn.
Cửu Châu thấy đối phương ung dung lau tay, nàng bèn mò túi tiền, móc ra một nén bạc vụn.
Ngẫm nghĩ thấy nén bạc này hơi lớn, thế là nàng bỏ lại vào túi rồi tiếp tục lục tìm, cuối cùng nàng cũng tìm được một nén bạc nhỏ hơn.
Cửu Châu vội bước nhanh đến nhét bạc vào lòng bàn tay của công tử áo tím, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cách xa hắn mấy bước.
"Nén bạc to đấy." Hai ngón tay vân vê nén bạc còn nhỏ hơn cả móng tay, công tử áo tím cảm thán, "Cô nương thật hào phóng."
Cửu Châu cũng tiếc bạc lắm, nhưng ai bảo nàng đi ra ngoài lại không mang theo tiền xu.
"Chỉ là chút lòng thành thôi." Cố nén cơn xót, Cửu Châu quay đầu không nhìn nén bạc trên đầu ngón tay của đối phương nữa, "Đây là phí mai táng cho con dế này."
Bàn tay cầm lồng dế của người hầu đi cạnh công tử áo tím khẽ run lên, nhưng hắn ta là người hầu tận tâm của vương phủ, tuyệt đối không thể để lộ biểu cảm trước khi chủ tử mở miệng.
"Được rồi." Công tử áo tím tiện tay nhét bạc vụn vào bên hông, "Theo ý của cô nương, ta nhất định sẽ tổ chức một lễ tang thật long trọng cho Thường Thắng tướng quân."
"Chuyện đó..." Cửu Châu nhún gối hành lễ tạ lỗi với công tử áo tím, "Xin lỗi huynh."
Tuy không cố ý, nhưng con dế này quả thật đã bị nàng bất cẩn bóp chết.
Chỉ trách nàng ít trải đời, không biết người ở kinh thành nuôi dế làm thú cưng.
"Thôi." Công tử áo tím quay người nhảy lên ngựa, nhận lấy roi ngựa từ tay người hầu, "Dẫu gì cũng là món đồ chơi dễ chết."
Hắn vung roi ngựa toan rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cây trâm Kim chi triền hoa bên tóc mai của Cửu Châu, "Ngươi là cô nương nhà nào? Sao trước đây ta chưa từng gặp?"
Cửu Châu hấp háy đôi mắt nhìn công tử áo tím, di di bàn chân, lùi đến cạnh xe ngựa nhà mình.