-cô cố gắng học để quên đi cậu,học điên cuồng nhưng cũng không thể quên,cô bước lên lớp cậu tìm bóng hình còn sót lại
-Y Y,đừng buồn nữa mà-ns1
-em không sao-cô
-mấy bài toán của em tụi chị chịu thua-mấy nàng
-không ai giải được sao-cô
-ừm,ngay cả mấy anh chị của tụi chị cũng bó tay-ns2
-haizz-cô thở dài
-thôi em về-cô bước đi
-cô thững thờ đi về nhưng đôi chân không tự kiểm soát được lại đi đến cánh đồng hoa
-aisss,sao lại tới nơi này chứ-cô vò đầu mình
-ủa,ai kia-cô nhìn thấy một bóng hình nhưng nhìn không rõ
-ai lại tới nơi đây chứ,không lẽ là anh Khang-cô tự nói với bản thân mình
-anh...-nhưng chưa nói ra chữ Khang thì đành ngậm miệng vì người kia lại là con gái
-người này bằng tủi cô hoặc nhỏ hơn một tuổi,mặt quần đùi áo thun búi tóc
-chào bạn-cô gái
-chào-cô lạnh lùng đáp
-bạn cũng biết nơi này sao?-cô gái hỏi
-ừm,-cô vẫn vậy
-ở đây thoải mái lắm-cô gái
-vậy bạn cứ ở đó đi,tui về-cô quay người bước đi
-bạn không ở lại sao?-cô gái hỏi
-tôi không thích có người lạ ở đây-cô
-vậy...-cô gái
-chưa kịp nói xong thì cô bỏ đi để lại cô gái ủ rủ
-tiểu thư chúng ta về thôi-người vệ sĩ
-ừm-cô gái vẫn nhìn theo bóng lưng cô
-từ trước tới nay tôi chưa từng thấy ai dám từ chối người-tài xế
-phải,tôi rất buồn,nhưng tôi phải chinh phục được người con trai này(lầm rồi cô ơi)-cô kiên quyết
-vậy thì tiểu thư cô gắng lên-tài xế
-cô chở về cô nhi viện nhưng trước mắt là
-khói bốc nghi ngút,cô nhi viện đang ngập trong biển lửa
-không thể nào-cô đứng nhìn biển lửa trước mắt
-mọi người ơi-cô gào lên
-cô nhớ tới sợi dây chuyền của Khang tặng vẫn còn trong liền lao vào
-mọi người,lính cứu hỏa ngăn không kịp cô
-dây chuyền-cô
-khụ khụ
-ngộp quá-cô cố gắng tìm phòng mình
-cô cầm chiếc hộp và chạy ra ngoài
-xơ trưởng-cô
-Y Y hãy ôm em ấy thoát ra-xô trưởng
-còn xơ-cô ôm lấy đứa bé 5 tuổi
-nhanh đi đi,nơi này sắp trụ không nổi nữa rồi.khụ..khụ-xơ trưởng
-nhưng xơ-cô
-yên tâm,ta sẽ ra được-xơ trưởng đẩy cô đi
-cô bước chạy đi ôm theo đứa nhỏ chạy ra ngoài thì ngôi nhà sập đổ trước mắt
-xơ trưởng-cô gọi
-đừng mà,sao người lừa con-cô khụy gối xuống
-đừng mà,tại sao vậy-cô không còn giọt nước mắt nào để mà khóc
-khụ..khụ-cô
-cô bước đi nhưng bị một cánh tay rắn chắc giữ lại
-thả ra,buông cháu ra,còn người trong đó mà-cô vùng vẫy
-cậu bé,nơi này không thể cứu được nữa-người lính cứu hỏa
-không,chắc chắn vẫn còn sống-cô vùng mạnh hơn
-KHÔNG THỂ CỨU NỮA,NẾU CON CÓ CHUYỆN THÌ NGƯỜI TRONG ĐÓ SẼ THẤT VỌNG-người lính cứu hỏa quát lên
-nhưng..nhưng-cô ngất đi
-ngôi nhà của bao đứa trẻ bây giờ chỉ còn lại đống tro tàn,mất nhà,ngôi nhà hạnh phúc biến mất rồi
-cô được đưa vào viện vì sốc và ngộp khói
-cô tỉnh giấc thì cũng tối rồi,cô không thể quên cảnh tượng đó,ngọn lửa bao trùm tất cả
-xơ..trưởng-cô gọi tên
-mọi người ai cũng bình an,chỉ có vài người bị phỏng,còn lũ trẻ thì không bị gì
-bây giờ thì biết đi đâu đây-xơ 1
-tôi cũng không biết-xơ 2
-chúng ta thì không sao,nhưng còn bọn trẻ thì sao đây-xơ 3
-tôi cũng bó tay,bây giờ nếu có ai viện trợ thì tốt biết bao-xơ 1
-à,có rồi-xơ 2
-còn nhớ ông Trần Huy không?-xơ 2
-là ông khách mấy ngày trước sao-xơ 1
-ừm,ông ta sẽ giúp chúng ta-xơ 2
-gọi đi-xơ 3
-sao đó tất cả được nhà nước chuyển tới nơi khác,chờ khi xây xong thì sẽ trở về
không ngờ ông ấy lại tốt đến thế-xơ 1
-ông ấy bỏ ra tất cả tiền xây dựng-xơ 2
-tội Y Y,nó lại ra cánh đồng ngồi rồi-xơ 3
-mỗi lần nó buồn thì đều ra đó-xơ 1
-chào,lại gặp nhau-cô gái hôm nọ
-chào-vẫn như xưa
-cho mình làm quen nhé-cô gái
-tùy-cô
-mình tên Ngọc Như-cô gái
-vậy thôi-cô bước đi để lại Như sượng mặt
-sao bạn không nói tên,mình nói tên mình rồi mà-Như hơi tức nói
-tôi không rảnh-cô bước đi
-sao lúc nào cũng bị cô ta quấy rầy thế-cô tức tồi vì không gian yên tĩnh bị phá
-cứ chờ đó,hoàng tử của em-Như mỉm cười
-3 tháng sau
-cô nhi viện đã được xây xong,ai nấy cũng đều vui mừng,nghe nói là bị chập điện nên mới cháy
-