Nhưng có lẽ không đơn giản mà nàng cứ trở thành được như vậy, khả năng cần phải có cách khai phá nàng mới trở nên hoàn toàn dâm đãng được. Thiên Nhật lại bắt đầu suy tính, với khả năng của một bác sĩ như anh, có một số những loại thuốc kích thích hoocmon nhẹ mà không ảnh hưởng đến sức khỏe, hay là thỉnh thoảng phải cho một chút vào đồ ăn của nàng mới được, thứ hai là tinh dịch cũng khiến cho Khánh Linh trở nên nhạy cảm hơn, cái đó thì phải dựa vào sức của Thiên Nhật rồi. Tất cả sẽ xuất trong hết, rồi cho nàng dùng thuốc tránh thai vậy.
Buổi tối hôm sau, khi cơm nước xong xuôi Thiên Nhật đưa Khánh Linh đi tản bộ. Vừa đi Nhật vừa kể cho nàng nghe mấy cái chuyện sex khiến nàng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Chuyện sex thực tế cũng có khả năng kích thích dục vọng giống như uống thuốc vậy. Sau đó nghe nàng nói chuyện thì Nhật được biết mấy hôm nữa mẹ nàng phải đi ra nước ngoài công tác, lúc này trong nhà cũng sẽ chỉ có một mình nàng.
Hai tháng này Thiên Nhật với Khánh Linh có thể coi như là ở chung với nhau, Thiên Nhật lén đem về một chút thuốc kích thích sinh dục nữ, mỗi ngày đều bỏ vào đồ uống cho nàng uống. Mỗi buổi đêm cả hai ân ái, Thiên Nhật đều trực tiếp xuất vào trong, như vậy cho nàng hấp thụ được hoocmon đàn ông. Nhưng mà anh cũng không phải người làm bằng sắt, tinh dịch cũng chỉ có hạn. Sau một tháng Nhật cũng đã cảm thấy chân tay rã rời, nhưng nhiêu đây cũng lại đem đến hiệu quả thật bất ngờ.
Hiện tại thân thể nàng ngày càng nhạy cảm, mỗi lần khi cả hai ân ái đều khiến ga giường ướt một mảng lớn. Rồi thỉnh thoảng Thiên Nhật cũng cho nàng nhìn mấy cái trang web tình dục, ban đầu thì nàng cũng rất ngượng ngùng, nhưng rồi sau đó cũng dần dần tiếp nhận.
Nhưng cho dù là càng ngày bạn gái Thiên Nhật càng mở hơn với chuyện tình dục, nhưng vẫn có một ít hành động nàng vẫn chưa tiếp nhận được, ví dụ như bú liếm chẳng hạn, nàng cảm thấy chỗ đó không sạch sẽ, nên nhất định không bao giờ bú liếm cho Thiên Nhật. Nhật cũng không miễn cưỡng được nàng, thôi thì từ từ rồi đâu sẽ có đó vậy.
Cuối tuần này Thiên Nhật quyết định đưa Khánh Linh đi leo núi. Lái xe mất một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đến chân núi. Bởi vì nay là cuối tuần nên ở đây có rất nhiều người đi du lịch, lúc nào đến cửa mua vé thì chật ních người, không có một cái trật tự nào cả.
“Nhiều người quá chồng ạ, mà trời lại nóng thế này, hay là thôi mình về nghỉ đi chồng.” Khánh Linh lẩm bẩm nói với Thiên Nhật.
“Nơi anh đã đưa vợ đi chắc chắn là nơi hay ho rồi, chỉ là ở đây đông người chút thôi, nhưng bên trong là rừng rậm rộng lớn, hơn nữa cây lại nhiều nên mát lắm, lát nữa đi vào kiểu gì vợ cũng thích cho mà xem.” Thiên Nhật nhanh chóng giải thích với nàng.
“Vâng, em tin chồng lần này đấy nhé.” Khánh Linh lấy lại tinh thần nói với Thiên Nhật.
Thiên Nhật cầm lấy tay Khánh Linh, sợ nhiều người chen chúc quá khiến hai đứa bị tách nhau ra, rồi chen về phía cửa mua vé. Hôm nay đúng thật là nhiều người quá, hai người vất vả mãi mới nhích được một chút vào bên trong.
“Chồng ơi, chồng.” Khánh Linh tiến đến bên cạnh Thiên Nhật nói nhỏ.
“Có chuyện gì thế?” Nhật hỏi.
“Hai cái người kia cứ chen vào người em, khó chịu lắm.” Thiên Nhật thuận theo ánh mắt nàng nhìn sang, là hai kẻ du khách dáng không phải người địa phương đang cố gắng chen sát vào người nàng.
Trong lòng Thiên Nhật lúc này lại nghĩ, chắc hẳn là mấy người này nhân cơ hội đụng chạm nàng đây mà, nàng đẹp như vậy, nếu như nàng không phải bạn gái của anh thì anh cũng không kìm được mà phải đụng chạm một chút.
Nhưng là tất nhiên Nhật không thể nói với nàng như thế, chỉ nhanh chóng khuyên nàng: “Không sao đâu vợ, nhiều người thế này, kiểu gì chả có người đụng vào mình, vợ nhớ giữ điện thoại cẩn thận là được mà.”
“Vâng, em biết rồi.” Khánh Linh nhanh chóng lấy một tay giữ lấy túi đựng điện thoại, vì tay kia thì Thiên Nhật đang cầm nên khi hai người kia đụng chạm, nàng cũng không còn tay để ngăn cản. Mà Thiên Nhật thì lại thỏa mãn được một chút kích thích biến thái của mình.
Hai tên du khách này chiều cao cũng xêm xêm nhau, đâu đó khoảng một mét bảy, một kẻ thì gầy gầy, một kẻ thì béo béo, hai người họ người trước người sau kẹp lấy Khánh Linh. Tên mập ở đằng trước lách sang nghiêng người một chút, cánh tay tì vào giữa cặp vú cọ tới cọ lui.
Mà cái tên gầy kia thì đứng ở đằng sau áp chặt vào nàng, dưới hông còn vặn vẹo đưa đẩy, vừa nhìn cũng biết là đang cọ côn thịt vào mông của Khánh Linh. Thiên Nhật thì cứ giả vờ hướng về cổng vé hô to, nhưng mắt thì luôn để ý đến từng hành động của hai thằng kia.
Người gầy cọ được một lúc thì lại đưa tay lên quàng vào em Khánh Linh. Bởi vì quá đông đúc người chen lấn nên chẳng ai có thể để ý đến chuyện này được cả, Khánh Linh bị kẹp ở giữa, không thể nhúc nhích được, cũng không biết làm sao, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Lúc này Thiên Nhật lại thấy thì ra là tên gầy kia muốn đưa tay ra phía trước với vào trong quần của Khánh Linh, nàng lúc này cũng hốt hoảng xoay người được một chút, với lại chiếc quần nàng mặc là chiếc quần bò bó, cho nên tân gầy kia cũng không có làm gì được.
Chỉ là do uốn éo tới lui, đai quần của Khánh Linh lúc này cũng đã tụt xuống một đoạn, khiến cho chiếc quần quần lót đen của nàng lộ ra. Tên gầy kia thừa dịp chộp lấy dây quần mà kéo lên.
“Aaa…” Thiên Nhật nghe được hình như Khánh Linh đang khẽ rên lên.
Nhất định là do chiếc quần lọt khe sáng nay Thiên Nhật mặc cho nàng lúc này đang thít vào bím, hẳn là dâm thủy lúc này lại chảy ra rồi. Tên gầy nghe được tiếng rên liền nhẹ kéo chiếc quần, rồi day day để nó càng cọ thêm vào âm hộ nàng.
“Aaa… ư… ư…” Khánh Linh lại cúi đầu rên rỉ. Còn tên mập kia cứ ở đằng trước cọ xát lấy cặp vú của nàng. Mặc dù đang được nhìn thấy cảnh kích thích nhưng sợ bị người bên cạnh phát hiện sẽ không tốt, Thiên Nhật vội kéo Khánh Linh lên mua phiến rồi lách qua đám người mà rời đi.
Lúc ra khỏi Khánh Linh liền cúi đầu xấu hổ, nhanh tay kéo quần lại vị trí cũ, trên mặt vẫn còn đỏ ửng. Thiên Nhật giả vờ cái gì cũng không biết, kéo nàng đi vào cổng chính.
Thiên Nhật không có đưa Khánh Linh đi theo đường chính bởi vì đường đấy đông quá, mà vòng qua phía sau núi mà leo lên. Cung đường này cũng không được đẹp cho lắm, tất cả đều là những cây đại thụ che kín mít, có cả những tảng đá lớn, cũng hiểm trở hơn một chút, cho nên lối này cũng rất ít người đi.
Trước khi bắt đầu leo, Thiên Nhật với nàng ngồi ở một tảng đá lớn uống nước, anh hỏi: “Vợ thấy thế nào? Lối này ít người đi, thoáng đãng quá phải không?”
“Vâng, chỗ này yên tĩnh thật.” Nàng đáp.
“Vợ uống chút nước đi, đừng uống Khánh Linhều quá tý buồn đi tiểu đấy nhé.”
“Vâng chồng.” Nàng ngoan ngoãn đáp.
Lúc hai người đang uống nước, Thiên Nhật đột nhiên phát hiện ở phía sau cũng có hai người du khách đang lén lút gì đó. Hai cái tên này, lúc nãy vẫn còn chưa hài lòng lại đi theo họ, đến lúc nữa lạc đường thì đừng có trách.
“Mình theo thôi vợ ơi.” Nói xong Thiên Nhật cầm tay nàng bắt đầu leo núi. Hai cái tên kia quả nhiên là từ xa xa đi theo họ, Thiên Nhật cũng không để ý đến bọn nó nữa, chỉ cầm tay Khánh Linh leo lên trên.