Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Leo được hơn nửa tiếng đồng hồ, Khánh Linh nói với Thiên Nhật là nàng mệt, cả hai bèn ngồi xuống nghỉ ngơi, hai thằng kia cũng dừng lại theo. Khánh Linh nhỏ giọng nói với Thiên Nhật: “Chồng ơi, phía sau có hai người đang đi theo mình đấy chồng ạ.”

Vậy là nàng cũng đã phát hiện ra có người theo đi phía sau.

“Kệ chúng nó, việc mình leo mình cứ leo thôi.” Nhật đáp.

“Sao bọn họ lại đi theo mình nhỉ?”

“Thì đây cũng là một đường leo núi, có người đi phía sau cũng không hẳn là theo dõi mình mà, khả năng là bọn họ cũng là muốn leo lên đỉnh mà thôi.” Thấy Thiên Nhật nói như thế Khánh Linh cũng yên tâm, cả hai lại tiếp tục đi về phía trước.

Hai thằng kia cũng tiếp tục đi theo họ, có khả năng là lúc Nhật và Linh nói chuyện thỉnh thoảng lại quay sang phía bọn nó, nên bọn nó cũng biết bị phát hiện, nên cũng không dám lại gần mà là đi cách một quãng.

Con đường này có rất nhiều đoạn khó đi, có đoạn còn có cả một tảng đá to chắn đường, cũng đều là Thiên Nhật nhảy qua trước, sau đó đến Khánh Linh. Nàng sợ hãi nên chỉ hạ người xuống trèo qua, lúc này đai quần bò của nàng trễ xuống để lộ ra chiếc quần lọt khe, thậm chí có lúc còn lộ ra cả khe mông.

Hai tên kia cũng đi càng ngày càng gần, thỉnh thoảng lại giơ máy lên giả vờ chụp phong cảnh, nhưng Thiên Nhật biết, chúng nó là đang chụp cái mông gợi cảm của người yêu anh.

Cứ như vậy hai người vừa đi vừa nghỉ, sau hai giờ thì cũng đến một tảng đá xanh lớn. Nhật hỏi Linh: “Vợ có mệt không?”

“Em cũng không mệt lắm, chỗ này mát thật đấy.” Khánh Linh trả lời.

Thiên Nhật: “Lúc nãy khả năng nóng một chút, giờ chắc là vợ hết nóng rồi chứ hả? nhiệt độ ở đây thấp hơn chân núi mấy độ, nếu buổi tối ở đây còn phải đắp chăn đấy.”

“Chồng ơi chồng.” Khánh Linh kéo tay Thiên Nhật lại nói. “Hai người kia cứ đi theo mình suốt, em hơi sợ.”

Thiên Nhật đảo mắt qua, chắc là không sao, hai cái tên này trông có vẻ cũng không phải hung dữ gì, chỉ là có chút háo sắc mà thôi.

“Chồng ơi, ở đây vắng vẻ quá, ngoài chúng mình ra không có ai nữa cả ấy.” Thấy Khánh Linh nói vậy, trong lòng Thiên Nhật cũng có chút lo lắng. Nếu chúng nó có ác ý gì, thì cũng thực sự là khó đối phó.

“Không sao đâu vợ, ở đây có người trông rừng mà, chúng mình đi thôi.” Thiên Nhật đương nhiên là cũng không thể nói ra lo lắng trong lòng, nên chỉ nghĩ cách an ủi nàng một chút. Thực ra thì ở đây có người trông rừng thật, nhưng không phải muốn là gặp được họ, họ chỉ thỉnh thoảng xuất hiện mà thôi.

Thiên Nhật kéo Khánh Linh tiếp tục leo, cố ý tăng tốc một chút, vậy mà quả nhiên là hai tên kia cũng leo nhanh hơn. Sau mười phút, đường núi có một ngã rẽ, Thiên Nhật kéo nàng nấp sau một tảng đá lớn.

“Suỵt.” Thiên Nhật ra hiệu nàng im lặng.

“Mày có nhanh lên không nào, mất dấu chúng nó mẹ rồi đây này.”

“Bố biết rồi, đang cố đây, người ta đã béo cứ bắt leo nhanh đi thế đếch nào được.” Sau tảng đá truyền ra tiếng thở hồng học của tên béo.

Đoạn đường này bắt đầu chia nhánh nhiều, bọn nó cứ thế đi lên phía trước đuổi theo Nhật và Linh, nhưng là cả hai giờ phải đi xuống núi rồi. Nghe thấy tiếng bọn nó đi xa, Thiên Nhật với Khánh Linh bật cười thành tiếng: “Chồng em giỏi thật đấy, thế mà lại cắt đuôi được chúng nó mới tài.”

“Xời, anh là bản đồ sống mà lại, từ nhỏ anh lớn ở đây, làm gì có ai là anh không cắt đuôi được.” Anh đáp.

“Hừm, em đây liệu chồng cũng định cắt đuôi đúng không?” Nàng bĩu môi.

Thiên Nhật nghe thế biết là mình nói sai rồi, đành phải nhanh chóng dỗ dành nàng: “Chỉ có một người có thể bỏ rơi anh được thôi, còn anh thì không bỏ được người ta đâu.”

“Đúng là cái đồ chồng thối, chỉ nịnh là giỏi.” Cả hai lại cười nói quay trở xuống.

“Chồng ơi, em muốn đi tè.” Nàng nũng nịu.

Thiên Nhật: “Ui giời, leo núi ra mồ hôi như vậy mà vợ vẫn muốn đi tè.”

“Ghét, ở đây lạnh thế này, em có đổ giọt mồ hôi nào đâu.” Khánh Linh bĩu môi.

“Thế vợ đi đi.” Nhật đáp.

“Nhưng mà chồng ơi, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?” Khánh Linh ngó quanh rồi hỏi.

Nhật đáp: “Ở đây là nơi hoang vu, làm sao lại có nhà vệ sinh được. Vợ qua bên gốc cây bên kia không có người, lại tưới ít nước cho cây nữa kìa.”

Khánh Linh đi một vòng, có vẻ như là không muốn bị lộ liễu quá, nhưng không nhịn nổi nữa, đành phải tụt quần ngồi xuống vậy.

Nàng: “Chồng nhớ để ý người cho em đấy.”

Nhật: “Vợ cứ yên tâm anh trông cho.”

Nàng: “Chồng đừng có mà nhìn em đấy nhớ? Hihi”

“Dạ vâng ạ.” Thiên Nhật kéo dài chữ trêu nàng. Trong lòng thầm nghĩ, đã chịch Khánh Linh nhiều như thế rồi, chả nhẽ lại còn phải nhìn trộm đi tè hay sao. Trong lúc chờ đợi Thiên Nhật đành bỏ bao thuốc ra làm mấy hơi cho đỡ vã. Thuốc vừa châm xong còn chưa được hơi nào thì đột nhiên Nhật nghe được ở bên chỗ Khánh Linh có tiếng hô.

“Này làm gì đấy hả?” Tiếp theo là một tiếng hét “Aaa…” của Khánh Linh kêu lên sợ hãi. Thiên Nhật thấy có chuyện liền chạy đến thì thấy Khánh Linh đang cúi đầu mặt đỏ bừng, cách đó không xa có một ông bác trung niên đứng đó, ở trên tay mang một cái băng đỏ, hẳn là người trông rừng.

“Có chuyện gì thế?” Thiên Nhật vội hỏi.

Ông bác kia cất tiếng: “Này cái cô kia, cô làm gì ở đây thế? Chỗ này có phải chỗ đi vệ sinh của mấy người đâu.”

Khánh Linh cúi đầu không biết nói gì, lúc này chắc hẳn nàng đang xấu hổ chỉ hận là không có cái lỗ nào để chui vào. Thiên Nhật chạy nhanh đến chỗ ông bác vội vàng giải thích.

“Bác ơi cháu xin lỗi, rất xin lỗi bác, thực sự là bạn cháy không nhịn nổi, ở đây lại không có nhà vệ sinh, nên mới đành vệ sinh tạm ở đây thôi bác, bác thông cảm cho chúng cháu.”

Ông bác: “Không được đâu, như vậy là đang tàn phá cảnh quan đấy, đây là nơi công cộng, chả nhẽ ở đường cái các người không nhịn được cũng tùy tiện mà vệ sinh à?”

Nghe mấy lời này quả thực là Thiên Nhật đuối lý, anh đành đến gần cười cười hối lỗi: “Bác ạ, bác hút điếu thuốc, có gì bác thông cảm cho chúng cháu với.” Nói rồi Thiên Nhật chìa một điếu thuốc ra đưa cho lão.

Ông bác: “Cái cậu này khá thật, đây là trong rừng cấm khỏi lửa, vậy mà cậu lại dám hút thuốc.”

Lúc này đang loạn đầu, Thiên Nhật quên mất, công việc của người trông rừng chủ yếu lại là phòng cháy, đúng là mình bị ngơ mất rồi. Thiên Nhật vội vàng ném điếu thuốc xuống chân rồi dập đi.

“Bác à bác, chúng cháu lần đầu đến không biết, bác tha cho chúng cháu lần này đi bác.” Thiên Nhật giọng điệu năn nỉ.

“Không nói nhiều, cô cậu theo tôi đến gác bảo vệ nói chuyện.” Lão quả quyết.

Chuyện đến nước này cũng đành phải theo lời lão ấy vậy, trước mắt đến gác bảo vệ, Thiên Nhật tìm người gọi điện xin xỏ, chắc là cũng không sao đâu. Nghĩ vậy anh cũng thoáng yên tâm, vì nơi này là gần nhà anh, nên người quen biết với đội trông rừng chắc không thiếu.

Thiên Nhật cầm tay Khánh Linh đi theo bác kia. Vừa đi Thiên Nhật vừa nhìn đánh giá lão một chút, vóc dáng không cao, tầm trên dưới 1m6, khoảng chừng hơn 50 tuổi, đầu hói, lại còn có râu quai nón, ăn mặc không được sạch sẽ, nếu không nói là khá bẩn, trông có vẻ không được tử tế cho lắm.

Lão này hẳn là vừa nãy cũng nhìn thấy mông bạn gái Thiên Nhật rồi, anh lại nghĩ nếu như một cái lão trông hèn mọn thế này ôm ấp lấy bạn gái xinh đẹp của mình thì sao nhỉ? Hình ảnh vừa mới xuất hiện trong đầu, côn thịt của anh lại không kìm được mà dựng đứng lên.

Lúc này Khánh Linh cũng không nói một lời nào, chỉ cúi đầu đi theo, lúc này hẳn là nàng cũng rất bối rối không biết phải làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang