–Hắn lảm nhảm trong lúc đang tắm.
Cả cuộc đời của hắn, chẳng bao giờ thiếu đi sự tồn tại của những điều kỳ lạ. Nên dần lâu hắn cũng đã thành quen.
Có lần tỉnh dậy sau cơn mơ. Hắn còn có cả suy nghĩ mình đã sống hơn ba bốn trăm năm, trãi qua hàng trăm kiếp người, với nhiều lần chết đi, rồi hồi sinh sống lại. Điều đó để lại trong đầu hắn cả một kho kí ức hỗn tạp, lắm lúc hắn dở khùng, dở điên chỉ biết tự thoại với chính mình. Còn tên gọi của hắn thì có nhiều đến nổi bản thân hắn cũng chẳng nhớ nổi tên thật của mình nữa.
Thứ hắn nhớ rõ nhất chính là kí ức trong những giấc mơ, của nhiều lần bị giết, theo những cách khác nhau. Điều đã hình thành cho hắn một kỹ năng ẩn mình, và che giấu bản thân hết mực tài tình. Và hắn cũng hiểu rằng con đường hắn đang lựa chọn, chắc chắn sẽ chẳng thể làm bạn với ai khác, ngoài Sự Cô Độc. Những người từng thân quen, quý mến, yêu thương của hắn tất cả đều đã không còn. Hắn không muốn kết bạn, vì một lẽ đơn giãn: không muốn liên lụy thêm bất cứ một người nào khác.
Sau nữa giờ đồng hồ mất dạng trong phòng tắm hơi, hắn sảng khoái trở ra. Đầu tóc gọn gàng, gương mặt sáng sủa, mặc một bộ trang phục hiện đại, với cái áo khoác da thường thấy của những tay ca sĩ dòng nhạc Rock & Roll.
Lần này, hắn cẩn thận hơn mở ngăn kéo bí mật đằng sau tủ đồ. Lấy ra một khẩu súng ngắn, thứ bắn ra tia Laze có sức công phá trong nháy mắt, có thể làm một người trưởng thành mất tích khỏi mặt đất như chưa từng tồn tại.
“Hờ..ờ..Lại phải chuyển nhà,” Hắn thở dài lắc đầu chán chường nhìn vào đống máy móc đổ nát. Sau đó bới tung nó lên, lấy một xấp thẻ ID(Một loại thẻ điện tử dùng để nhận dạng danh tính), chọn ra một cái, chỉ nhìn ngắm sơ qua rồi gật gù:
“Tên mới của mình sẽ là: Erik.” Hắn chống cằm di chuyển vài bước chân suy nghĩ thêm một tích tắc, lại nói: “Chà, vùng Sa Mạc Tarkan, chưa từng đến lần nào. Mà thôi, chẳng ăn nhập cứ phải đi. Ở đâu có một thành phố, thì thể nào chẳng có một bãi rác cho ta lưu trú.”
“Hy vọng tài sản giá trị nhất của ta vẫn chưa bị hủy,” vẻ mặt hắn tỏ ra lo lắng.
“Ngươi sẽ đến Sa mạc sao?” Nàng nghe lõm thấy hắn nhắc đến Sa mạc thì đôi mắt sáng lên một tia hy vọng. Lại nói: “Ngươi có thể dẫn ta đến sa mạc không?”
“Ái..đù má,” hắn sửng sốt ngó lên trần nhà, nơi vừa nghe tiếng nàng nói. “Lần này, không phải ngủ mớ mà là thật à! Sư cha nó,” nói xong hắn lấy tay tán liền mấy cái trên mặt mình.
“Ngươi vừa hoang đường điều gì vậy?” nàng hỏi, rồi đáp xuống.
“Đứng im, không tao bắn chết bà mày bây giờ.” Hắn rút súng, tay run run đe dọa.
“Cổ máy giết người kia, để tao đi nếu không đừng trách tao ra tay tàn độc.” Hắn quát lên.
“Chuyện vừa rồi, ta…hoàn toàn không cố ý, là ngươi dọa dẫm ta trước.” Nàng nói. “Nếu ngươi đồng ý đưa ta đến vùng sa mạc, ta sẽ đền đáp ngươi xứng đáng.” Nàng tiến tới, vẻ mặt thân thiện.
“Đừng hòng, đi chết đi,” Hắn nhắm mắt bóp cò.
“Chéo,”
“Oành,”
Căn hộ bị thổi bay cả một vách lớn, tạo ra cái lổ hổng hình tròn chu vi hơn một mét. Một khoảng cách gần đến thế, mà hắn cũng bắn trược. Nhưng nàng cũng không khỏi hãi hùng, bởi tia sáng vừa phát ra trong nháy mắt.
“Phựt,”
Toàn thân nàng rực sáng, chỉ một tíc tắc liền kề đã áp sát vào người, đoạt lấy vũ khí trên tay hắn. Từ phía sau nàng gắt lên:
“Tên xảo trá. Ngươi dám dùng ma thuật tấn công ta!”
“Thấy bà nội rồi! lần này không phải mơ, thì là bỏ mạng.” Hắn thầm nghĩ. Rồi ánh mắt chợt lanh lẹ, liếc qua cái lổ hổng trước mặt. “Thôi đằng nào cũng chết, nhảy xuống còn chết được nhẹ nhàng hơn.”
“Hí Ya…a” Hắn la lớn rồi nhắm mắt lao đi.
“Yah, yah, yah…Đệch mợ sao lâu xống đất thế?”
“Ngươi điên rồi à,” nàng nói. “Ta chỉ cần ngươi đưa ta đến sa mạc, làm gì ngươi phải hoảng hốt quyên sinh.” Nàng ở sau, tóm lấy thắt lưng hắn bằng một tay.
“Á…” hắn hoảng hốt la lên, mặt mày tái nhợt, nhìn xuống bên dưới đống phế liệu từ độ cao hơn ngàn mét. Gió vù vù thổi qua làm hắn run lẩy bẩy, mồm nói liên hồi:
“Sa mạc, được được, sa mạc, kéo ta vào, kéo ta vào. Ta đưa cô đi”
“Bạch,”
Nàng ném hắn lăn lóc trên sàn nhà. Hắn rụt rè nhìn nàng từ dưới lên, đầu lại nghĩ: “Quái lạ, lần nào đến đoạn này mình cũng bị dần cho ra bã, chứ đâu có đơn giãn như vậy. Đúng rồi! chắc chắn là bọn chó đổi chiến thuật, cài gián điệp, rồi vơ một mẻ tóm gọi đây mà.”
“Đã thế thì tương kế, tựu kế. Ta thất bại biết bao nhiêu lần rồi, có một tia hy vọng sao không thử được.” Nghĩ xong, hắn cố lấy lại bình tĩnh. Gương mặt nở một nụ cười giả tạo:
“Cô gái, cô là thế hệ nào, mã hiệu bao nhiêu? Có phải là sản phẩm mới của WixBot không?” Hắn hỏi.
“Ngươi càng nói, càng không thể hiểu được. Đến cùng, ngươi là giống loài gì?” Giọng nàng bực tức.
“Má, đúng thiệt là sản phẩm lỗi rồi,” hắn nghĩ. “Mà không đúng! Nó chỉ hơi khác thường trong cách ăn mặc, nói chuyện, hành hộng, còn lại năng lực chiến đấu là hoàn hảo. Một cổ máy giết người lấy ý tưởng từ nhân vật sử thi. Wao! Nể khối óc của Lão Murad(Chủ tịch tập đoàn Wix) rồi đó nha, vậy mà hắn cũng nghĩ ra thì thật đúng là thiên tài công nghệ.”
“Để xem xem,” hắn lại tay chống cằm suy nghĩ, nhìn nàng rồi dò xét. “Ta cùng nàng có thể bắt đầu lại chứ. Xin tự giới thiệu, ta là Erik, con trai của Eren, hoàng tử lưu lạc của Vương Triều Erabon.” Hắn to mắt bốc phét những lời vớ vẫn phỏng theo tiểu thuyết phương tây cổ đại, với một cái địa danh ngẩu nhiên thuộc vùng Địa Trung Hải.
“Hỡi Erik, con trai của Eren,” nàng nhún người chào hắn dịu dàng đáp. “Ta là Alia, trưởng công chúa tộc tiên Eren. Ta, trong một trận chiến, đã bị hư không vũ trụ cuốn vào thế giới này. Sa mạc là manh mối duy nhất ta có, thỉnh cầu ngươi trợ giúp ta một hành trình đến đó.”
“Đựu má, anh biết ngay mà.” Hắn thốt lên trong đầu. “Anh bắt mạch phát, là trúng phóc hệ điều hành ngôn ngữ con nhỏ này liền. Lần này thì xem, bố có tẩy nào mày không, bitch!”
“Ôi! Alia, nàng có thể tin tưởng nơi ta,” hắn nói. “Hơn bất cứ một ai hết, ta thấu hiểu nỗi mong nhớ quê nhà của nàng. Vì chính bản thân ta cũng quốc gia lưu lạc, bọn gian ác đã giết cha mẹ ta, hiếp dâm em gái con bà dì của ta, rồi đốt lâu đài của ta thành tro bụi.” Hắn ngẫng mặt lên bầu trời diễn một bộ mặt đau đớn cùng cực, với đôi tay đặt lên trái tim mình. Lại nói:
“Chính chúng, nàng ơi! chính những kẻ độc ác ấy đã đẩy ta ra khỏi vương quốc của chính mình. Bọn gian ác, ta cho dù có thí cái mạng què…” Hắn khựng lại, thấy lố quá lại điều chỉnh lời nói: “Ta cho dù có thịt nát, xương tan, một thân chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Vì sứ mệnh giải cứu thế giới, hòa bình nhân loại. Ta xin tuyên thệ với ánh mặt trời, sẽ kiên trì với sứ mệnh đời ta.” Nói xong hắn quay lưng lại với nàng, nhìn về hướng xa xăm. Nhưng lộ rõ trên vẻ mặt thì hắn không thể khỏi nhịn cười.
“Thật bạo tàn, ngang ngược!” nàng nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt chất chứa đầy sự căm phẩn. “Ta, Alia đại diện cho ánh sáng công lý, sẽ thay ngươi Erik, trả mối thù này đòi lại công bằng cho ngươi.”
“Thật không?” hắn rực rỡ đôi mắt. Lại nghĩ: “Còn chưa cắm USB tải virus vào mà nó lú CMNR! Ha ha ha. Bởi ta nói, kẻ thông minh nhất cũng chính là kẻ ngu ngốc nhất, ai đời Lão Murad lại tạo ra một sản phẩm, dễ Crack nhất trong lịch sử công ty hắn thế này, ka ka ka.”
“Ta, sao lại…” Nàng còn chưa kịp dứt lời, thì từ hướng cách xa cả dặm đường. Một tiểu đội phi thuyền bay của Quân Đoàn Novia, nhắm thẳng hướng tiếng súng của tòa nhà đổ nát mà oanh tạc.
“Tành,”
“Tành,”
“Chạy, chạy mau!” Hắn lao tới, chộp lấy tay nàng, phóng thẳng xuống tầng dưới. Nơi hắn cất giấu món đồ giá trị nhất của mình – Chiếc Phi Cơ Chiến Đấu GTX1808.
“Lên,” hắn liền miệng gọi.
“Đây là gì?” Nàng ngơ ngác.
“Không có thời gian giải thích cho cô,” hắn hớt hải. “Lên, nhanh, đi Sa mạc, nhanh!!!” Dứt lời hắn kéo cô vào trong ghế ngồi.
“Brừm…”
Chiếc phi thuyền một màu đen sáng bóng, từ từ chuyển động điều chỉnh hướng bay. Động cơ vừa được khởi động, toàn bộ hệ thống đẩy sau rực màu tia lửa đỏ viền xanh.
“Chéo,”
“Đoàng”
Vừa phá vỡ bức tường, hắn tối đa tốc độ tăng lên. Chiếc phi thuyền trong ánh chớp đã mất dạng, ẩn mình vào màn đêm tối đen không ánh đèn của vùng ngoại ô Xứ Vine.