Nói thế chứ cô đã đi hơn gần 6 công ty rồi mà không xin được việc. Thế mà công ty cô xin chỉ là những công ty nhỏ thôi mà đã không xin được thì nói gì là công ty lớn.
Cô đi rất nhiều chỗ mà cũng không xin được cuối cùng, cô dừng lại ở một công ty- Hàn Thị Công ty ấy rất lớn tầm 60 tầng, trên cổng còn dán poster tuyển thư kí. Cô liều mạng bước vào. Thử một lần vậy nếu được chắc chắn sẽ có công việc, không được thì đâu có mất mát gì.
Cô bước vào quầy lễ tân hỏi một cô lễ tân xinh đẹp "Chào cô, có thể cho tôi hỏi là công ty này đang tuyển thư kí cho tổng giám đốc phải không?"
"Dạ vâng ạ. Cô muốn ghi danh sao? Vậy phiền cô nộp hồ sơ ở đây, giám đốc chúng tôi xem xong sẽ thông báo cho cô. Và cũng phiền cô để lại cách liên lạc để chúng tôi thông báo với cô ạ" cô lễ tân xinh đẹp dịu dàng nói với cô.
Bạch Vy Vy để lại cách liên lạc rồi nhanh chóng rời khỏi công ty kia về nhà. Đi cả ngày rồi, cô về ngã nhào xuống giương ngủ.
Khi màn đêm buông xuống cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Rất nhanh cô đã được nhận vào làm ở công ty Hàn Thị. Cuộc điện thoại thông báo cho cô sáng mai 8h cô phải có mặt ở công ty nhận việc. Cô mừng như điên ngồi trên giường hò hét một hồi rồi đi ngủ, Vui quá quên luôn cả đói bụng
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Bạch Vy Vy đã dậy. Cô chạy một vòng quanh khu nhà rồi đánh răng rửa mặt ăn sáng chuẩn bị cho công việc.
Cô đã cố tình đến công ty rất sớm thế mà giám đốc của cô còn đến sớm hơn.
Cô nhận việc, sau đó lễ tân chỉ chỗ cho cô, cô đi một mạch tới tầng 59- tầng cao nhất.
Bước ra khỏi thang máy, bước dọc theo hành lang là đến phòng giám đốc. Cô gõ cửa, đợi có tiếng vọng ra cô mới đi vào.
Căn phòng của giám đốc màu chủ đạo là trắng và đen, sạch sẽ thoáng mát. Đằng sau chiếc ghế giám đốc là một tấm kính thủy tinh có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.
Người ngồi trên chiếc ghế quay về phía tầm kính. Cô cung kính chào "Chào giám đốc, tôi là thư kí mới được tuyển vào làm. Tôi tên là Bạch Vy Vy"
Người kia chỉ "ừ" một tiếng rồi khoảng không chìm vào im lặng. Anh không lên tiếng, cô cũng vậy.
Một lát sau, khi cô chân đã rã rời anh mới xoay ghế lại. Cô nhìn gương mặt của anh, vô cùng ngạc nhiên.
"Là anh" cô kinh ngạc thốt lên. Cư nhiên lại là anh, lại là cái người nói đền ơn mà xin có xíu tiền cũng không cho