Quỳnh mang bộ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống ông xã, hậm hực trèo lên cái xe máy khủng bố ngầu lòi, làu bàu làu bàu với người cầm lái.
- Ê, hứa rồi đấy, nhất quyết không học chung lớp.
Cô vợ trẻ có biết là chồng mình đang run bần bật đâu, vì là Duy đã xem danh sách xếp lớp khối 10 rồi, lúc đầu rõ ràng Quỳnh học lớp 10A1, lớp chuyên Toán, Duy học 10C11, lớp thường của thường, vậy mà, qua tay ba Duy, thì cả hai đứa đều bay một phát sang 10A5 học.
Để con béo này biết, nó đè nát cậu mất.
Quãng đường mang Duy tới địa ngục sao mà nó ngắn tí.
Khổ, có mỗi 3 cây số, bảo sao chả không ngắn!
Vừa tới cổng trường, tia thấy bóng con Nga bạn thân đang bị đám nam sinh vây quanh xin số, Duy định lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì Quỳnh lùn đã xông đến từ lúc nào, nhảy bổ vào đám con trai, hua tay múa chân loạn xạ, nhìn cụt lủn thế kia mà cũng gấu ra phết, loắng ngoắng mấy cái là bọn kia đã chạy không kịp xách dép rồi.....Lợn nái, đúng là sức mạnh lợn nái!!!!
Duy tiu nghỉu thở dài, con lợn nái xấu xí, dám phá hoại sự nghiệp anh hùng của ta!!
Quỳnh vui vẻ tung tăng bước vào lớp 10A1, ngồi xuống như không.
Trống vào học rồi mà nàng vẫn ngây thơ ngồi giữa ánh mắt ngạc nhiên của cô giáo chủ nhiệm, lại còn ngâm nga hát nữa chớ.
- Em là thủ khoa Nguyễn Nhật Quỳnh...đúng không?
- Dạ vâng.
- Em nhầm lớp rồi, lớp em là 10A5.
- Em đã xem danh sách lớp rồi mà cô, em học lớp này ạ.
Cô chủ nhiệm mang danh sách lớp xuống tận chỗ Quỳnh, cười bảo Quỳnh xem. Quỳnh cau mày lật đi lật lại cái danh sách lớp, nhìn đâu cũng không thấy tên mình. Cô hốt hoảng đứng dậy, lao ra khỏi lớp với tốc độ kinh hồn.
Phanh trước của lớp 10A5, vợ Duy lầy thở dài, cuộc đời nàng y như một con chó thui, đen từ cọng tóc xuống đến mông.
Quỳnh Lùn thở dài bước vào lớp, khoanh tay xin lỗi giáo viên chủ nhiệm.
- Thưa thầy, em tới muộn.
Quỳnh đảo mắt một vòng, nhìn thấy ông chồng đang rúm ró một xó thì tức xùi bọt mép.
A! Cái loại ăn cháo đái bát, cái loại bỉ ổi, tiểu nhân, độc ác, không giữ lời, đáng ghét!!!
Quỳnh hằm hằm tiến đến chỗ Duy, đặt cặp cái phịch xuống bàn bên trên, cạnh con bạn thân Nga. Hai con mắt Quỳnh lườm nguýt, người thì ngồi ngay ngắn bên trên mà cổ thì quay một trăm tám mươi độ, trông như bị vẹo ấy.
Duy lầy cứ phải gọi là ướt hết cả quần, lấm lét nhìn Quỳnh, cầu mong cho khi về đến nhà, không bị oánh đến mức nhập viện.
Sau khi Quỳnh lùn ngồi vào chỗ, thầy lại tiếp tục làm công việc giang dở, là bầu ban cán sự lớp.
Thầy bảo rằng Quỳnh là người có học lực tốt nhất khối, nên cho nàng ấy làm lớp phó học tập, Nga làm lớp phó văn nghệ.
Tới lượt bầu lớp trưởng, thầy hỏi có bạn nào tự ứng cử không để thầy xem xét, thì một cánh tay ngồi bên cạnh Duy lầy dơ lên.
- Thầy thầy, em không tự ứng cử, nhưng em bầu bạn Minh Duy ạ!
Quỳnh đang viết những dòng nhật kí chửi bới ông xã cho hả giận, nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay xuống nhìn.
Ôi mai gót, là cờ rút thân yêu đây mà!
Là Huy!!! Ôi Huy!!! Chính là Huy!!! Là người mà Nhật Quỳnh thiếp đây ngày đêm mong nhớ, là người khiến thiếp quên ăn quên ngủ, là người khiến thiếp mong đợi đến hao mòn con tim! Huy chàng ơi......
Huy nhìn Quỳnh đang trưng ra một bộ mặt thốn hết sức có thể, huơ huơ tay mấy chục lần con bé cũng không có dấu hiệu di chuyển, đang không biết làm sao thì thằng ngồi cạnh giơ tay tát vào mặt con bé cái bốp, làm cho con bé tỉnh hẳn ra.
- Thằng kia sao tát bà?? Đồ chết dẫm!!!
Duy lè lưỡi, quên béng nó luôn cái việc mình đang được thằng bạn thân kiêm cờ rút ợp lợn nái bầu làm lớp trưởng, cứ thế nhơn nhơn trêu Quỳnh lùn.
- Duy, thầy nhìn kìa.
Bây giờ anh chàng mới liếc thầy, vội khoanh tay lên bàn làm bộ nghiêm túc.
Thầy chau mày nhìn Huy, hỏi.
- Sao em lại bầu bạn ấy làm lớp trưởng?