-Nàng trộm Hoàn Cốt đan làm gì?
Nàng cũng không cau có khó chịu như khi nãy nữa,lạnh giọng:
-Theo ngươi thì trộm làm gì? Bổn cung không thiếu tiền,không cần tiền, không cần bán viên đan này.
Hắn khẽ cau mày. Nàng cư nhiên lại xưng bổn cung với hắn. Nàng có biết hắn là ai không vậy? Bỏ qua chuyện này,hỏi chuyện kia trước.
-Nàng muốn tăng nội lực?
Tuy là hỏi nhưng hắn đã chắc chắn rồi. Nàng lạnh nhạt nói.
-Thế thì đã sao? Ta không tự bảo vệ được mình thì ai có thể bảo vệ được ta. Ta ghét con người ngu ngốc trước kia,quá yếu đuối nhu nhược. Ngay đến cả một tài nhân cũng có thể bắt nạt được. Giờ ta muốn thay đổi,ta muốn có năng lực bảo vệ mình thì có gì là sai?
Hắn nhíu chặt mày. Nàng nói không sai. Chẳng ai có thể bảo vệ nàng mãi được. Có năng lực thì sống,không có năng lực thì chết là đạo lý hiển nhiên. Hắn thích những người như nàng. Mạnh mẽ,quyết đoán thực sự rất hợp với hắn. Hắn không thích đám phi tần trong hậu cung vì suốt ngày chỉ biết ăn xong rồi tìm cách hãm hại nhau,chẳng làm nên chuyện gì tốt đẹp,không làm cho hắn thấy hứng thú. Hắn chán ghét hoàng hậu trước kia vì quá yếu đuối nhu nhược. Nhưng so với bây giờ thì đúng là tính cách một trời một vực. Nếu bây giờ nàng bằng lòng ở bên cạnh hắn,hắn nhất định chuyện gì cũng có thể làm vì nàng. Hắn bỗng đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Nàng giật tay ra,đứng lên. Hắn cười khổ.
-Hoàn Cốt đan cũng được. Nhưng ta có điều kiện này...
Nàng nghe vậy cau mày lại. Điều kiện? Hắn muốn gì ở nàng chứ?
-Ta không đồng ý.
Hắn nghe xong cũng chẳng có vẻ mặt gì. Mặc dù vậy trong lòng vẫn gợn sóng. Lần đầu tiên có người dám từ chối thẳng thừng với hắn như vậy. Xem ra nói nhẹ không được rồi. Hắn bỗng đổi giọng lãnh đạm.
-Nàng có thể thoát tội nhưng nô tì theo bên cạnh nàng thì chưa biết được sẽ thế nào. Trẫm không có lòng nhân từ đến thế đâu. Ta bỏ qua cho nàng tự có lý của ta,còn nô tì đó không liên quan đến ta,tại sao ta lại phải quan tâm nàng ta sống chết thế nào?
Nàng khẽ khép mi mắt thở dài. Hắn muốn kết tội Nhiễm Nhiễm vô cùng dễ dàng,nàng lại không thể chống lại ý của hắn được,đành phải thuận theo.
-Nói đi.
Hắn nhẽ nhếch môi. Nhiễm Nhiễm đó quả nhiên vô cùng quan trọng đối với nàng.
-Đơn giản thôi. Sau này mỗi ngày ta đều đến Phượng Y cung,muốn nàng ngủ cùng ta.
Nàng nắm chặt tay lại. Đây có thể gọi là bán thân không? Hắn bị điên à? Không gần nữ sắc là thế nào? Thấy nàng do dự hắn lại nói thêm:
-Ta chỉ muốn điều kiện này thôi. Nếu không...
Mặc dù hắn không nói hết câu nhưng nàng biết hắn định nói gì. Hắn uy hiếp nàng.Còn nàng lại không có cách nào mà chống đối được. Nàng cắn nhẹ môi:
-Được. Ta đồng ý.
-Vậy được. Hôm nay ở lại tẩm cung của trẫm.
Nói xong hắn cởi áo khoác ngoài ra ném về một phía. Nàng vẫn mặc hắc y định leo lên giường ngủ thì hắn mở miệng:
-Không muốn bị người khác phát hiện thì ngoan ngoãn nuốt Hoàn Cốt đan rồi cởi bỏ bộ hắc y đó đi.
Nàng nhíu mày. Cởi hắc y ra thì bên trong nàng chỉ mặc một cái áo mỏng,phần cổ lại bị hở rộng làm sao dám gặp ai. Lại còn để cho một nam nhân nhìn thấy thì biết làm thế nào? Lại nhìn về phía hắn. Hắn cũng chỉ mặc y phục mỏng manh. Nàng thất thần đến mức hắn ở phía sau nàng lúc nào nàng cũng không hay. Hắn vòng tay qua ôm eo nàng. Nàng giật mình giãy ra mà không được. Hắn cúi đầu xuống nhẹ cắn vào cổ nàng,tay di chuyển xuống thắt lưng nàng. Nàng dùng chân định đá về phía sau thì hắn chặn lại. Nàng nhíu chặt mày,gắt lên với hắn:
-Ngươi làm gì vậy?
-Giúp nàng thoát y!
Hắn vẫn không nhả cổ nàng ra. Hắc y nhanh chóng rơi xuống đất. Cả người nàng bây giờ chỉ còn y phục mỏng manh. Nàng gắt lên:
-Bỏ ra.
Hắn từ từ bỏ tay ra,cả người nóng lên. Nữ nhân muốn nhận được ân sủng hắn nhiều vô kể,vậy mà nàng lại như vậy. Không biết do nàng ngu ngốc hay quá kiêu ngạo,hay chỉ đơn giản là chán ghét hắn. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi leo lên giường ngủ. Hắn ra ngoài dặn dò cung nữ sáng mai chuẩn bị y phục cho nàng rồi cũng vào trong. Lúc hắn vừa định nằm xuống giường thì nàng để một cái gối ôm vào giữa. Hắn không do dự mà ném xuống đất. Nàng bực bội ngồi dậy:
-Ngươi làm gì vậy?
Hắn cũng cau mày.
-Ta phải hỏi nàng làm gì mới đúng. Phu thê ngủ cùng nhau là lẽ hiển nhiên,nàng lại chia khoảng cách gì đó. Chẳng phải trước kia là nàng tự nguyện vào cung,nói muốn ở bên cạnh ta,muốn ta yêu thương nàng à? Giờ nàng đạt được mục đích rồi,nàng phải vui mới đúng chứ.
Nàng trợn mắt nhìn hắn. Hắn lại cảm thấy vẻ mặt nàng bây giờ thực đáng yêu a~ Ánh mắt nàng bây giờ xuất hiện tia giễu cợt cùng căm hận.
-Phu thê? Ngươi không biết có bao nhiêu thê kia kìa. Ngươi có nghĩ vì sao ta lại bị Liễu Nhan ép uống canh độc không? Vì ngươi quá dung túng nàng ta. Ngươi không trực tiếp hại ta nhưng lại gián tiếp giúp nàng ta hại ta. Nếu không phải ta mạng lớn thì giờ sợ là không ngồi đây nghe ngươi nói mấy câu này được nữa. Ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai từng làm ta tổn thương. Ta nói những câu như muốn ở bên ngươi chỉ là muốn thái hậu vui thôi. Ta mệt rồi,để yên ta ngủ.
Nàng nói xong nằm xuống,xoay mặt vào trong. Hắn ngạc nhiên. Nàng lại dám lớn tiếng với hắn. Nàng nói hắn dung túng Liễu Nhan,hắn vốn không có. Nhưng có lẽ đúng là hắn gián tiếp gây phiền phức cho nàng thật. Nghĩ đến đây,hắn khẽ thở dài. Thực sự là con người sau khi chết một lần thì đều thay đổi nhiều đến thế ư? Hắn nằm xuống cạnh nàng,vòng tay qua ôm nàng,nhẹ nhàng nói:
-Nếu nàng thích thì muốn làm gì nàng ta cũng được. Ta không quản chuyện này.
-Bỏ tay ra.
Nàng không quan tâm câu hắn nói,cái nàng quan tâm là tay hắn đang ôm nàng. Nàng không thích để người khác chạm vào người mình. Hắn vẫn không bỏ ra,tay lại di chuyển tìm cách luồn vào áo nàng. Nàng nhíu chặt mày,bỗng ngồi dậy cắn mạnh vào tay hắn. Hắn vẫn không nói gì. Cho đến khi miệng nàng xuất hiện vị tanh,nàng mới buông ra.
-Ta không mạnh bằng ngươi,không có nghĩa là ngươi muốn làm gì thì làm.
Nàng không thấy xót xa hay có lỗi gì đó,lại nằm xuống tiếp. Nàng khi nãy đang suy nghĩ không biết Tích Cốt đan ở đâu,nàng còn phải tìm cả nó nữa. Hắn khẽ cười,vòng tay qua ôm nàng rồi xoay mặt nàng lại áp vào ngực hắn. Nàng nhíu mày. Nam nhân này còn mặt dày hơn nữa được không? Nhưng nếu hắn đã thích,nàng...có thể nhân cơ hội này hỏi ra tung tích của Tích Cốt đan mà. Mặc dù nàng thấy cách này vô cùng...nói chung là nàng không thích,cũng chưa thử bao giờ nhưng vì Nhiễm Nhiễm một lần vậy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn,giọng nói bỗng đổi sang dịu dàng:
-Hoàng thượng!
-Chuyện gì
Hắn nghe giọng nàng bây giờ bỗng thấy thoải mái. Nhưng nàng dùng chiêu này,chắc chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
-Ta muốn hỏi...
Nàng chưa nói dứt câu thì bên ngoài lại vang lên tiếng thái giám.
-Hoàng thượng,Đức phi nương nương cầu kiến.
Nàng muốn giết người a~ Lại có kẻ phá hoại kế hoạch của nàng. Nàng nghe giọng mình khi nãy còn thấy ớn lạnh, lát mà hỏi lại lần nữa thì nàng sống thế nào được? Hắn cũng chẳng vui vẻ gì,lạnh nhạt nói vọng ra ngoài.
-Không gặp.
Bên ngoài lại vang lên tiếng nữ nhân nghe vô cùng ẻo lả.
-Hoàng thượng,thiếp có chuyện quan trọng muốn nói với người.
Hắn định nói tiếp thì nàng lại nói trước.
-Cho Đức phi vào.
Hắn nhìn nàng đang ngồi cạnh hắn trên giường khẽ cau mày. Nàng định làm gì vậy? Hắn không muốn gặp mà. Nàng cũng không muốn gặp,nhưng thấy hắn như vậy nàng liền muốn chống đối. Hơn nữa theo trí nhớ thì Đức phi này là người khẩu phật tâm xà,trước mặt người khác thì tỏ ra ngoan hiền không tranh đua với ai,sau lưng thì làm đủ chuyện xấu. Nàng ta cũng từng làm hại nguyên chủ không ít lần. Nàng vốn chưa có thời gian tính sổ với nàng ta,hôm nay mồi đưa đến tận miệng,không ăn thực có lỗi. Từ phía cửa,một nữ nhân mặc một bộ hồng y mỏng manh bước vào,trên tay còn cầm một cái khay để một chén nhỏ. Nhìn chẳng khác gì y phục của kỹ nữ. Nàng cười nhạt. Chẳng qua cũng chỉ có chiêu này thôi. So với kỹ nữ dùng trò này câu dẫn khách chẳng khác gì. Nhân lúc nữ nhân đó chưa nhìn thấy trong giường,hắn kéo nàng vào trong lòng ngồi để che cho hắn. Hắn không muốn đám phi tần đó nhìn thấy thân thể hắn. Còn nàng thì khác,dù sao nàng và nàng ta đều là nữ nhân. Nàng không nói gì,kéo cái mền mỏng ở bên cạnh ra đắp lên phần chân mình. Nếu không phải trước mặt người khác,nàng còn lâu mới để yên.