-Thế nào? Ở trong hậu cung làm mưa làm gió lâu quá nên quên cả cách hành lễ với hoàng hậu là ta đây rồi?
Hắn cũng chẳng nói gì. Dù sao người là do nàng mời vào,nàng muốn thế nào là chuyện của nàng. Đức phi này rất thức thời,biết giờ đang ở trước mặt hắn liền tỏ vẻ ngoan hiền,nhún người xuống.
-Tham kiến hoàng thượng. Tham kiến hoàng hậu.
Nàng nhìn nàng ta,những kí ức trước kia chợt ập đến. 2 tháng trước nàng ta đến tìm nguyên chủ, đánh nàng trước kia bằng roi da vô cùng dã man,hại nàng không thể rời giường trong vòng một tháng. Nàng ta còn cho người sát muối vào vết thương của nàng nữa. Nhiễm Nhiễm khi đó còn bị nàng ta bắt ăn đồ ăn của chó. Nàng thề,nếu nàng không xoá được nỗi nhục đó của nguyên chủ và Nhiễm Nhiễm,nàng không làm người nữa. Hắn cũng biết chuyện kia nhưng khi đó hắn vốn không quan tâm. Giờ nghĩ lại thực sự rất muốn giết vị Đức phi kia. Tưởng mấy trò đó có thể qua mặt được hắn ư? Không đơn giản thế đâu. Nàng và hắn chưa nói gì thì nàng ta đã tự ý đi đến gần. Nàng mở to mắt nhìn nàng ta,ánh mắt chán ghét.
-Đức phi không biết lấy quyền gì mà tự cho phép mình đi lại gần đây trong khi chưa có ý của hoàng thượng? A...bổn cung quên mất,Đức phi vốn là con gái tri phủ Mãn Châu,vốn không biết phép tắc trong cung. Cũng phải thôi,Mãn Châu là nơi hẻo lánh thì ai quan tâm lễ nghĩa gì đó. Dù gì Đức phi cũng là vũng bùn mà.
Nàng ta nghe xong nghiến răng ken két. Hoàng hậu này có lẽ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Chẳng qua bây giờ được hoàng thượng chú ý một chút liền kiêu ngạo. Chẳng phải cũng chỉ là một bình hoa để làm ấm giường thôi à? Hoàng thượng mấy hôm nữa mà chán thì xem hoàng hậu như nàng còn kiêu ngạo được không. Nếu không phải trước mặt hoàng thượng thì còn lâu nàng ta mới nhịn. Nàng ta vội vàng đi về chỗ cũ,nhún người.
-Thần thiếp thất lễ,xin hoàng thượng hoàng hậu thứ tội.
Nàng làm vẻ mặt nhân từ,phất phất tay:
-Thôi bỏ đi. Sao bổn cung lại đi chấp với một tiện nhân thấp hèn được. Muội muội nói phải không? Đứng lên đi.
Nàng nói xong chợt cười lạnh. Hắn vẫn giữ im lặng. Miệng lưỡi nàng sắc bén lắm. Bắt bẻ kẻ khác cũng vô cùng tốt. Đức phi nhíu chặt mày nhưng lại nhanh chóng giãn ra,nói tạ ơn rồi đi về phía nàng và hắn.
-Hoàng thượng,đây là canh táo đỏ hầm thiếp tự tay làm, vô cùng tốt,mời hoàng thượng dùng.
Hắn nhíu mày. Hắn ghét nhất là táo đỏ. Vậy mà nàng ta lại dâng lên cho hắn,chán sống rồi à? Hắn không thích nói chuyện với đám phi tần này,phiền phức vô cùng. Nàng thấy hắn không có ý định lên tiếng thì nói:
-Để sang một bên đi.
Nói rồi nàng chỉ tay về hướng cái bàn nhỏ cách giường không xa. Nàng ta nắm chặt chén canh,đi về hướng đó đặt xuống. Lúc nàng ta đứng trước mặt nàng,nàng dùng ánh mắt dò xét nhìn một lượt rồi cất giọng mỉa mai:
-Đức phi là mua lại y phục của kỹ nữ để mặc à?
Nàng ta nghe nàng nói xong trừng mắt với nàng,ánh mắt vô cùng căm hận. Sau đó nàng ta chợt nhẹ giọng.
-Thần thiếp...
Nàng ta chưa nói hết câu thì nàng bỗng a khẽ một tiếng. Nàng ta ngạc nhiên không thôi. Nàng quay lại nhìn hắn. Hắn khẽ nhếch môi. Khi nãy tự nhiên hắn lại véo vào lưng nàng,nàng theo bản năng kêu lên thôi. Nhìn mặt nàng ta chắc chắn là nghĩ nàng và hắn đang... Chắc ai trong trường hợp này cũng nghĩ vậy. Vì khi không tự nhiên nàng ngồi trên đùi hắn đắp mền che nửa thân dưới làm gì? Nhưng nếu hắn đã có ý này,sao nàng lại không phối hợp?
-Đau a~
Giọng nàng nghe vô cùng nhẹ nhàng. Ai mà biết để nói ra câu đó nàng phải đấu tranh tư tưởng mãnh liệt thế nào. Đức phi nghe thế mặt liền biến sắc. Hắn cắn nhẹ lên cổ nàng,nói với giọng cưng chiều.
-Một chút nữa sẽ không đau. Nàng thả lỏng người một chút.
Mặt nàng chảy đầy hắc tuyết. Hắn biết cách làm người khác hiểu lầm thật đấy. Mặt nàng thoáng đỏ lên,sau đó lại nhìn Đức phi khiêu khích nói.
-Đức phi còn muốn ở đây đến bao giờ? Cũng khuya rồi,bổn cung và hoàng thượng muốn nghỉ ngơi. A,đem canh táo đỏ về luôn đi. Bổn cung không muốn hoàng thượng ăn đồ của tiện nhân mang tới. Còn nữa, y phục trong cung không thiếu,đồ rẻ tiền của đám kỹ nữ ngươi đang mặc trên người chỉ làm xấu mặt hoàng thất thôi.
Nàng ta làm ra vẻ bình thản lại bưng chén canh lên rồi ra ngoài. Vừa ra khỏi Long Ngâm cung nàng ta đã đổ hết chén canh đi,đập luôn cái chén. Nàng ta cắn môi,gằn giọng:
-Diệp Trầm Ngư,chuyện hôm này ta nhất định không bỏ qua.
Nói xong nàng ta lê từng bước trở về tẩm cung của mình. Chờ nàng ta đi xa rồi,nàng đẩy hắn ra rồi nhàn nhạt nói.
-Không gặp nàng ta thì thôi,gặp nàng ta bổn cung lại càng hận ngươi. Nếu không phải tại ngươi quá dung túng cho đám phi tần trong cung thì tại sao trước kia ta lại bị ức hiếp quá đáng như vậy? Hừ,trong hậu cung này,ai ai cũng từng ức hiếp ta. Là do ngươi cả. Ta nhất định trả thù từng kẻ một.
Nàng nói xong lại kéo cái mền trải xuống đất. Nàng khi nãy có thể chấp nhận cho hắn nằm cạnh,bây giờ thì không. Nam nhân như hắn là loại nàng ghét nhất. Hắn thấy nàng định nằm dưới đất thì cũng đứng lên giữ nàng lại. Nàng gạt tay hắn ra,tiếp tục trải mền. Hắn cau mày:
-Trời lạnh,nằm dưới đất dễ bị cảm. Hơn nữa nàng đã hứa sẽ ngủ cùng ta.
Nàng vừa trải xong liền đứng lên nhìn hắn,lạnh nhạt nói.
-Vậy ngươi nằm dưới đất đi. Ngươi nói là ở Phượng Y cung,không phải ở tẩm cung cửa ngươi.
Hắn cau mày. Nàng lại bắt bẻ hắn nữa.
-Ta không ngại nuốt lời đâu. Giờ ta nói một câu,Nhiễm Nhiễm đó không sống qua đêm nay được. Nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.
Nói xong hắn cúi người xuống cầm mền ném lên giường. Nàng nghiến răng ken két. Loại nam nhân vô sỉ,nói không giữ lời này nàng hận nhất. Hắn đi đến bên cạnh,bồng nàng lên. Nàng giãy giụa.
-Bỏ ta ra. Bỏ ra...
Hắn không nói gì,ném nàng lên giường rồi nằm xuống ôm chặt lấy nàng,không cho nàng cơ hội thoát ra khỏi vòng tay hắn. Nữ nhân này,hắn muốn. Thứ hắn muốn nhất định phải đoạt được dù dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng vậy. Nàng hận hắn cũng được,chán ghét hắn cũng được,nhưng nàng cuối cùng vẫn phải ở bên hắn thôi.