Đối mặt với thỉnh cầu trước khi chết của Thịnh Ý, Hề Khanh Trần im lặng hồi lâu mới nói: "Thịnh cô nương, cô sẽ không chết."
"Ta chỉ có một nguyện vọng này, ngài cũng không chịu đồng ý với ta sao..." Cũng không biết Thịnh Ý lấy đâu ra nhiều sức lực như thế, đã sắp chết rồi còn nói nhiều như vậy, vừa nói nước mắt vừa chảy xuống: "Nghe nói nếu chết mà vẫn xử nữ thì không vào vòng luân hồi được, đời đời oán khí quấn thân..."
Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác nóng nóng, chưa đợi cô cảm nhận đó là thứ gì, trái tim đang đập không ngừng dần dần ổn định lại, tứ chi đang tê dài đang khôi phục bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một phút sau, Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn Thịnh Ý, sắc mặt hơi tái nhợt: "Ta nói rồi, cô sẽ không chết."
Thịnh Ý: "..."
"Hơn nữa dù chết thế nào, nếu hồn phách không tiêu tán thì đều có thể vào vòng luân hồi, sau này luân hồi thành gì thì còn phải xem cơ duyên của bản thân." Hề Khanh Trần nghiêm túc giải thích.
Xấu hổ.
Là xấu hổ đấy.
Vốn tưởng mình sắp chết rồi, nên nói bừa vài câu xem có cứu vãn được không, ai ngờ chưa làm gì vẫn sống.
Thịnh Ý im lặng nhìn Hề Khanh Trần, cuối cùng thân tàn mạnh miệng nói: "Huynh chỉ cứu ta nhất thời chứ không cứu được cả đời, muốn chữa khỏi bệnh tim vẫn phải dựa vào song tu mới được."
"Không sao, đợi vết thương của ta lành sẽ đưa cô trở về Phùng Nguyên Tông, tìm cho cô mấy đệ tử có tư chất cao." Hề Khanh Trần trả lời.
Dẹp mẹ đi, Phùng Nguyên Tông cũng không phải nhà huynh, sao nói về là về được chứ. Chẳng phải một năm sau tông chủ Phùng Nguyên đại xá cho đệ tử phạm sai lầm, huynh mới có cơ hội trở về tông môn hay sao. Thịnh Ý vừa nghe đã biết hắn đang lừa mình, trong lòng không khỏi buồn bực, chỉ là không tức giận lâu đã thấy mẹ kế nằm ở gần cửa.
"Bà ta bị sao thế?" Thịnh Ý tò mò.
Hề Khanh Trần bình tĩnh như trước: "Chết rồi."
Thịnh Ý: "..."
"Ta giết." Hề Khanh Trần bổ sung một câu.
Khóe miệng Thịnh Ý giật giật: "Ta biết huynh giết... Bỏ đi, cứ mặc kệ bà ta đã."
Cô vừa đi qua ranh giới sống chết, cơ thể và tinh thần đã mệt mỏi đến cùng cực, không có thời gian để bận tâm chuyện khác. Hề Khanh Trần cũng nhìn ra sự mệt mỏi của cô, lập tức đưa tay đỡ cô dậy.
Khi Thịnh Ý đứng lên, chân vẫn hơi mềm nhũn, không đứng vững nên tựa vào Hề Khanh Trần, kết quả lại khiến hắn lùi lại hai bước.
"... Ta nặng đến vậy à?" Thịnh Ý nghi ngờ nhân sinh.
Hề Khanh Trần giải thích: "Không liên quan đến cô."
Thịnh Ý giật mình, lại nhìn sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn trước, đột nhiên hiểu ra: "Là vì dùng linh lực?"
Hề Khanh Trần không phủ nhận, vẻ mặt Thịnh Ý bỗng áy náy: "Đều là ta liên lụy đến huynh."
"Thịnh cô nương không cần để ý, thân thể ta đã khôi phục hai ba phần, dùng chút linh lực cũng không sao." Hề Khanh Trần giải thích, chỉ là đáy mắt mệt mỏi không lừa được người khác.
Hắn đã nói vậy rồi, nếu cảm ơn lần nữa thì xa lạ quá, vì vậy Thịnh Ý không nói gì nữa, chỉ vịn tay hắn đi ra khỏi phòng. Bên ngoài mặt trời đã đi ra khỏi đám mây từ bao giờ, ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây rọi xuống đất, mặt sân sáng hơn rất nhiều.
Trái tim Thịnh Ý vẫn hơi đau, nhưng trong phạm vi có thể chịu đựng được. Cô khẽ thở ra, xoay người đóng cửa phòng lại, khuôn mặt chết không nhắm mắt của mẹ kế càng ngày càng nhỏ theo cửa phòng đóng lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất trước mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết ngoài đời, nhưng có lẽ vì lúc làm việc thấy rất nhiều hình ảnh đẫm máu, cũng có thể bởi vì lúc này cô quá mệt rồi, vốn không có sức mà sợ hãi nữa. Hề Khanh Trần cũng nhìn ra sự mệt mỏi của cô, hai người dìu nhau đi vào phòng mình. Lúc sắp đi tới cửa, Thịnh Ý bỗng nở nụ cười, ánh mắt Hề Khanh Trần đầy khó hiểu.
"Tiên sĩ, bây giờ hai chúng ta đã chung cảnh ngộ rồi." Thịnh Ý cười giải thích.
Hề Khanh Trần dừng một chút: "Cô sẽ khỏe lại."
"Huynh cũng vậy." Thịnh Ý đáp.
Khóe môi Hề Khanh Trần hơi cong lên, cụp mắt.
Thịnh Ý vừa trở lại phòng đã ngã xuống đống rơm của mình, hai mắt nhắm lại không nhúc nhích, Hề Khanh Trần cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô, lúc này mới xoay người lên giường ngồi xuống.
"Tiên sĩ." Thịnh Ý nhắm mắt lại, đột nhiên gọi hắn.
"Hửm?"
"Đừng ngồi thiền nữa, nằm xuống ngủ một chút đi." Cơ thể Thịnh Ý nặng nề, ngay cả giọng nói cũng lộ ra sự mệt mỏi: "Mặc dù ngồi thiền điều khí rất tốt, nhưng đôi khi ngủ một giấc càng giúp khôi phục tinh lực nhanh hơn."
Hề Khanh Trần im lặng một lát, đáp: "Được."
Ánh mặt trời rọi vào ô cửa sổ nhỏ, chiếu sáng căn phòng, Thịnh Ý không thích ngủ khi trời sáng quá, lập tức vùi mặt vào trong xiêm y của Hề Khanh Trần, ngủ say trong mùi hương thoang thoảng ấy. Mà trên giường cách đó vài bước, Hề Khanh Trần cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi, mọi thứ bỗng bình yên đến lạ, tựa như chuyện kinh tâm động phách vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Hề Khanh Trần tỉnh lại Thịnh Ý vẫn còn đang ngủ, hắn nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, đáy lòng bỗng nảy sinh cảm giác kinh ngạc thoáng qua. Lúc trước hắn chưa bao giờ ngủ trưa, hoặc hầu như không ngủ. Vừa rồi nhắm mắt lại chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng không ngờ lại ngủ lâu thế.
Thịnh Ý trên đất cuộn lại một cục, ngủ không biết gì, bên cạnh là xiêm y đắp lúc trước. Hề Khanh Trần nhìn từng mấy vệt đỏ mà cọng rơm tạo thành trên mặt cô, trong đáy mắt xuất hiện ý cười. Hắn đi xuống giường, đi đến bên cô, nhặt xiêm y đắp lên cho cô.
Thịnh Ý trong giấc ngủ khẽ hừ một tiếng, một lúc lâu sau mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy sương mù của Hề Khanh Trần.
"Tiên sĩ..." Cô cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy bầu trời xám xịt bên ngoài thì kinh ngạc: "Đã trễ vậy rồi ư, ta đi nấu cháo."
"Không cần phiền thế, cô nghỉ ngơi thêm đi." Hề Khanh Trần ngăn lại.
Thịnh Ý dụi dụi mắt, cười: "Dù huynh không ăn thì ta cũng phải ăn."
Hề Khanh Trần khựng lại, lúc này mới nhớ ra cô là người phàm, một ngày ba bữa không thể thiếu.
"Tiên sĩ cứ đợi đó, ta sẽ quay lại nhanh thôi." Thịnh Ý nói xong lập tức đi ra ngoài.
Nắm gạo cuối cùng trong nhà đã hết rồi, cô chỉ có thể qua nhà hàng xóm mượn.
"Sáng mai ta đi chợ sẽ mua trả lại." Cô cười nói.
Thím hàng xóm vội vàng đưa nửa cân gạo: "Không cần trả lại gấp thế, thân thể của con ít ra ngoài thì tốt hơn, cần gì thì để cho mẹ con đi, bà ấy cầm nhiều tiền của hai con thế thì cũng phải làm chút chuyện chứ."
Mặc dù trong thôn có nhiều người ghen tị với vận may của Thịnh Ý, đằng sau vẫn bàn tán qua lại, nhưng thật ra ở nơi đâu cũng có người nhiệt tình hào phóng.
Thịnh Ý nghe vậy hơi chột dạ, ho một tiếng nói: "Bà ấy... Bà ấy vào thành rồi, có nói là đi chơi rồi về sau."
"Không phải lúc trưa bà ấy có về à? Lại đi nữa ư?" Thím ngạc nhiên hỏi.
Thịnh Ý cười gượng: "Vâng, đúng thế, bà ấy nói ở nhà cũng vô ích, lập tức rời đi rồi."
"Người này đúng là không có lương tâm, cầm tiền của các con đi ra ngoài tiêu xài, vứt bỏ hai người bị bệnh ở nhà. Con đừng chê thím nói chuyện khó nghe, bà ta nên xuống địa ngục, chết đi đầu thai vào đạo súc sinh..."
Thịnh Ý khôn khéo phụ họa, cô thở hổn hển vội vàng tìm lý do chuồn về nhà. Có lẽ là đi quá nhanh, trái tim cô lại bắt đầu kháng nghị, chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát, đi vài bước lại nghỉ ba phút.
Sau khi về đến nhà, trước tiên cô tìm ổ khóa để khóa cửa phòng mẹ kế lại. Sau đó mới nấu cơm, ăn cơm với Hề Khanh Trần. Từ nhỏ đến lớn cô đều ăn ngoài, đúng là không có tài nấu nướng. Mỗi lần cũng chỉ xào rau, sau đó lại chiên hai quả trứng gà, cũng may Hề Khanh Trần không chê, cho ăn gì thì ăn nấy.
Ăn cơm xong trời đã tối đen.
Thịnh Ý cho rằng mình ngủ cả buổi chiều, buổi tối chắc chắn sẽ không buồn ngủ, kết quả vừa mới rửa bát xong cơn buồn ngủ đã ập đến.
"Lúc trước cô xuýt mất mạng, cơ thể vô cùng suy yếu, buồn ngủ cũng bình thường." Hề Khanh Trần giải thích.
Thịnh Ý ngáp một cái, khóe mắt ngập nước: "Bảo sao bình thường nào có buồn ngủ như vậy."
Hề Khanh Trần lặng lẽ cười, lại nhớ tới một chuyện khác: "Vừa rồi cô khóa căn phòng kia lại à?"
Thịnh Ý gật đầu, vốn định nói khóa lại vì sợ người khác thấy, nhưng nhìn đôi mắt của hắn, suy nghĩ một lát, vẻ mặt bỗng trở nên đáng thương: "Ta sợ..."
Hề Khanh Trần khựng lại: "Sợ cái gì?"
"Sợ bà ấy..." Thịnh Ý cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Thím hàng xóm nói con người sau khi chết sẽ biến thành quỷ."
Đáy mắt Hề Khanh Trần thoáng hiện lên một tia khó hiểu: "Quỷ có cái gì đáng sợ?"
Thịnh Ý: "..."
Bị câu hỏi chân thành của hắn cắt ngang, Thịnh Ý khựng lại một lúc, không nhịn được mà ngáp thêm cái nữa.
"Thịnh cô nương, ngủ đi." Hề Khanh Trần không nhanh không chậm nói.
Thịnh Ý nằm xuống không nói gì, vừa nằm xuống đã đắp xiêm y của hắn lên.
"... Có ta ở đây, quỷ lệ nào cũng không dám tới gần, Thịnh cô nương không lo." Hắn lại nói thêm.
Thịnh Ý im lặng nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên lại cảm thấy hăng hái.
Mặt trăng di chuyển về phía tây, rọi vào ô cửa sổ nhỏ hẹp rách nát, trong phòng yên tĩnh, không ai nói chuyện. Thịnh Ý im lặng nằm một lát, đột nhiên trằn trọc, liên tục tạo ra tiếng động nhẹ.
Tuy nhiên, người đàn ông trên giường lại không phản ứng như thể đã ngủ.
Thịnh Ý lăn lộn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mà lén lút đứng dậy, nương theo ánh trăng mờ mờ, xách xiêm y đến gần giường. Lúc cô đến gần, Hề Khanh Trần bỗng mở mắt ra, chỉ nằm im lặng, muốn xem cô định làm gì.
Thịnh Ý lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, rón rén đi đến cạnh giường, cởi giày bò lên giường. Mặc dù giường không lớn nhưng Hề Khanh Trần ngủ cực kỳ gần bên ngoài, bên trong đủ chỗ cho một người nằm, cô dùng đầu gối chống giường dùng sức đi qua...
"Thịnh cô nương, cô muốn làm gì?" Cuối cùng Hề Khanh Trần không nhịn được mà nói.
Một chân đã bước qua eo của hắn, cơ thể cô cứng đờ, ngay lập tức nhỏ giọng nói: "Ta không ngủ một mình được."
Hề Khanh Trần không hề tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích lần nữa: "Ta nói có ta ở đây, lệ quỷ không dám đến gần..."
Thịnh Ý không thèm nghe hắn nói nhảm, lập tức lật qua nằm xuống bên cạnh anh, cô nhanh chóng chặn tay hắn lại, cô ôm thật chặt.
Cơ thể Hề Khanh Trần cứng đờ: "Thịnh cô nương..."
"Hu hu hu, ta sợ quá không ngủ được, nếu huynh bắt ta xuống thì chi bằng giết ta còn hơn." Thịnh Ý quyết tâm ôm chặt cánh tay hắn không buông tay, kiên quyết biến quan hệ cùng phòng thành cùng giường.
Hề Khanh Trần nhíu mày, tựa như không biết nên ứng phó tình huống trước mắt như thế nào: "Nhưng như vậy không ổn."
"Không ổn chỗ nào." Vẻ mặt Thịnh Ý vô tội ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sạch sẽ.
Hề Khanh Trần bình tĩnh: "Ta chưa bao giờ ở gần người khác như này."
"Huynh sợ không quen à?" Thịnh Ý chớp chớp mắt: "Yên tâm, ở chung lâu như vậy chắc hẳn huynh cũng biết ta ngủ rất ngoan, huynh sẽ quen ngay thôi."
"Không phải vì nguyên nhân này..."
"Tiên sĩ." Thịnh Ý bĩu môi, lại muốn khóc: "Xin huynh đấy..."
Diện mạo nữ chính giống cô như đúc, chỉ là tuổi nhỏ hơn một chút, từ nhỏ đến lớn, Thịnh Ý rất biết cách tận dụng lợi thế ngoại hình của mình.
Mặc dù thoạt nhìn Hề Khanh Trần không nhiễm bụi trần, nhưng sau khi nhìn thấy ánh nước mắt trong mắt cô, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Vậy cứ như thế đi."
Thịnh Ý vô cùng vui vẻ, ôm cánh tay hắn cọ cọ, Hề Khanh Trần chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, bất giác cứng đờ, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Cảm giác hoàn toàn xa lạ khiến hắn nhíu mày, nghiêm túc nói với Thịnh Ý: "Đừng lộn xộn, cũng không nên đến quá gần."
"Tại sao?" Đương nhiên Thịnh Ý nhìn ra sự khó chịu của hắn, nhưng biết rõ vẫn cố hỏi.
Vốn tưởng rằng Hề Khanh Trần sẽ úp úp mở mở cho qua, ai ngờ hắn trả lời thật: "Hình như đạo tâm của ta sắp loạn."
Thịnh Ý: "..." Sao lại thẳng thắn vậy chứ?
Cô im lặng nuốt nước bọt, đáy mắt càng nghiêm túc: "Đạo tâm loạn sẽ thế nào?"
Hề Khanh Trần nghe vậy, cũng ghé mắt nhìn cô, hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí bỗng yên tĩnh. Tu giả mắt tinh tai thính, mặc dù bây giờ linh lực bị phong bế không thể nhìn tứ phương nghe tám hướng, nhưng nhịp tim của mình thì vẫn nghe thấy được.
Sau khi Hề Khanh Trần nhận ra nhìn cô thì tim sẽ đập loạn, kiên quyết rời tầm mắt: "Có lẽ sẽ sinh ra tâm ma."
"Sinh ra tâm ma thì sao?" Thịnh Ý truy hỏi, tầm mắt dừng lại trên yết hầu nhô ra của hắn.
Trong khoảng thời gian này hình tượng của hắn trong mắt cô là một vị trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, mặc dù cũng phân chia nam nữ, nhưng khi bọn họ ở chung sẽ xem nhẹ giới tính. Cho dù tâm niệm của cô là làm mấy chuyện gì đó với vị trích tiên này. Bây giờ nhìn gần, đột nhiên thấy mấy đặc điểm nam tính của hắn khiến cô sinh ra mấy cảm giác là kì.
Trước khi cô xuyên vào cuốn truyện này, cô đã từng cãi nhau với đồng nghiệp chuyện yết hầu là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông, chạm nhẹ vào sẽ gây ra phản ứng rất lớn, không biết người không có thất tình lục dục như Hề Khanh Trần có vậy không nhỉ.
"Sinh ra tâm ma thì thần trí không rõ à?" Cô nhìn chằm chằm vào yết hầu của hắn, hỏi mấy câu vô nghĩa.
Hề Khanh Trần lại nghiêm túc suy nghĩ phải trả lời như thế nào, cân nhắc một lát, sau đó nói: Cũng không đến mức thần trí không rõ ràng, chỉ sợ sẽ tùy ý làm bậy phá hết tất cả các quy tắc, tu vi càng cao thì càng nguy hiểm, nếu bởi vậy mà gây họa cho thế gian..."
Lời còn chưa dứt, ngón tay Thịnh Ý đã đặt trên yết hầu của hắn, ngón tay mềm mại sờ qua da, nhiệt độ đầu ngón tay rõ ràng không cao nhưng gần như sắp đốt cháy cả người hắn. Đầu óc Hề Khanh Trần trống rỗng, trên khuôn mặt tái nhợt gầy yếu hiếm khi xuất hiện biểu cảm như giật mình.
"Tiên sĩ, ở đây của huynh không giống ta." Thịnh Ý ngây thơ nói.
Hề Khanh Trần cứng đờ một lúc lâu mới miễn cưỡng nhìn về phía cô: "Thịnh cô nương..."
"Ta biết không thể làm loạn đạo tâm của huynh, nếu không sinh ra tâm ma sẽ gây họa cho thế gian." Thịnh Ý khuôn khéo rút tay lại, im lặng cách xa hắn một chút.
Hề Khanh Trần nhìn cô dựa sát vào vách tường, cách hắn một nắm đấm, vừa định thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy cô khó hiểu hỏi: "Nhưng mà tiên sĩ, tại sao ta lại làm rối loạn đạo tâm của huynh?"
Hề Khanh Trần bị câu hỏi của cô nói trúng, hắn cũng thắc mắc như thế. Con đường tu tiên dài đằng đẵng, từ lúc hắn bước vào tâm tính chưa bao giờ rối loạn, vì sao lại đột nhiên hoảng hốt vì một tiểu cô nương người phàm?
Đáng tiếc chưa đợi hắn nghĩ ra đáp án, Thịnh Ý đã không chịu được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi. Hề Khanh Trần im lặng lắng nghe hơi thở nhè nhẹ của cô, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ...
Dường như mùi hương trên người cô rất dễ chịu.
Thịnh Ý ngủ một đêm trên giường như ý nguyện, đến ngày hôm lại bắt chước ngày hôm trước, ban đầu Hề Khanh Trần mất tự nhiên không nói nên lời, sau khi quen chuyện mỗi đêm có cô ngủ cạnh đã là chuyện của nửa tháng sau.
Trong nửa tháng này có hai trận mưa khác, thời tiết cũng dần lạnh hơn, mối quan hệ giữa Thịnh Ý và Hề Khanh Trần cũng không tiến thêm một bước nào. Nhưng Thịnh Ý cũng không quá lo lắng, thứ nhất là bởi vì từ sau lần Hề Khanh Trần truyền cho cô một ít linh lực, tuy rằng thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy ngực không thoải mái, nhưng bệnh tim cũng không tái phát, hẳn sẽ không đau đớn suốt mười ngày giống như trong nguyên tác. Thứ hai là vì...
Thi thể của mẹ kế đã nằm trong nhà cô nửa tháng, mặc dù thời tiết gần đây rất lạnh, không có mùi lạ, nhưng khó bảo đảm một ngày nào đó nắng to, quá trình thối rữa đang chậm bỗng trở nên hôi thối.
Mấy ngày nay cô đều nằm mơ thi thể bị người ta phát hiện, cô và Hề Khanh Trần bị bắt vào nhà lau, truyện harem tu tiên bỗng biến thành nhật kí đi tù thời cổ đại. Cô cũng nghĩ tới việc để Hề Khanh Trần xử lý thay, dù sao tu giả muốn cho một thi thể biến mất là chuyện chỉ cần vài phút, nhưng gần đây tuy rằng khí sắc của hắn càng ngày càng tốt, vết thương trên người cũng đã hoàn toàn khỏi từ mấy ngày trước, không để lại chút dấu vết nào, nhưng vẫn không thể sử dụng linh lực.
Để tránh hắn dưỡng thương lâu như vậy lại thất bại trong gang tấc, cô quyết định tự giải quyết, vì vậy vào một đêm trăng đen gió lớn, cô ôm bụng: "Tiên sĩ, ta đau bụng, huynh đi ngủ trước đi."
Mặc dù đều ăn đồ giống nhau, nhưng dù sao người phàm cũng không giống tu giả, mỗi ngày phải bài tiết chất thải trong cơ thể, Hề Khanh Trần cũng biết điều này, thấy vẻ mặt cô đau khổ, lập tức đưa áo ngoài của mình cho cô.
"Bên ngoài lạnh."
"Cảm ơn tiên sĩ." Mặc dù pháp y có thể tự động làm sạch, nhưng Hề Khanh Trần có thể cho cô mượn đi nhà xí mà không vướng bận cũng rất khiến người ta cảm động, Thịnh Ý hít hít rồi mặc vào, pháp y tự động rút ngắn thành chiều dài và kích thước phù hợp: "Có lẽ ta phải đi khá lâu, huynh ngủ trước đi, đừng chờ ta."
Hề Khanh Trần gật đầu, nằm xuống trước.
Thịnh Ý nhìn hắn một cái, quay đầu đi ra ngoài, đúng lúc bên ngoài gió lớn nổi lên, tiếng gió ồn ào che lấp tiếng bước chân của cô. Sau khi xác định cửa phòng Hề Khanh Trần đóng lại, cô kéo xe ba gác ở sau phòng đến cửa phòng ngủ của mẹ kế, lén lút mở khóa cửa.
Căn phòng đã đóng nửa tháng, cửa vừa mở ra đã truyền đến mùi mốc khiến người ta buồn muốn, thi thể mẹ kế đã cứng, trên mặt trên tay đã có mấy chỗ thối rữa, may mà vấn đề không lớn, mùi cũng không thối quá.
Thịnh Ý nhìn thi thể cứng đơ kia, bỗng dưng nhớ tới lúc mình mới bắt đầu đi làm, bởi vì xem quá nhiều nội dung buồn nôn vượt quá giới hạn chịu đựng mà nôn liên tục hơn mười ngày, cân nặng giảm bảy tám cân, còn bị đồng nghiệp đáng ghét cười nhạo, mà bây giờ cô nhìn khuôn mặt chết không nhắm mắt của mẹ kế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ...
Cũng chỉ như thế, còn không bằng một phần mười mấy video hậu trường cô xem trên web.
Cô tặc lưỡi, xắn tay áo lên luồn tay vào nách thi thể, sau đó dùng một phần ba sức lực... Thịnh Ý không chống đỡ được, lập tức ngã phịch trên đất.
Trái tim đã lâu không tái phát bỗng bắt đầu đau, Thịnh Ý ôm ngực nghỉ một lát, lại một lần nữa cố gắng kéo người. Đáng tiếc mẹ kế lớn hơn cô gấp đôi, mặc cho cô cố gắng thế nào thì thi thể kia vẫn không nhúc nhích.
Sau nửa ngày cố gắng, cô tựa vào cánh cửa thì thầm: "Tại sao gió không lớn hơn chút nữa, thổi bà ta bay lên xe ba gác đi."
Chưa dứt lời, gió vốn ồn ào đột nhiên càng thêm mạnh, thổi đến mức đồ đạc trong sân bay lung tung, cô cũng xuýt không đứng vững được. Thịnh Ý nhìn thời tiết hơi u ám, sợ lát nữa lại mưa, chỉ có thể kiên trì tiếp tục di chuyển...
"Hả?" Cô nhìn thi thể được mình kéo lên, vẻ mặt mờ mịt.
Sao lại kéo được thế này? Thịnh khó hiểu nhìn ra ngoài phòng, từng đợt gió lớn thổi vào trong nhà, không ít thứ bị thổi lên, lơ lửng trên mặt đất.
Thịnh Ý vội vàng mượn sức cơn gió này, dùng sức kéo thi thể lên xe ba gác, tự mình vòng qua xe, kéo xe lên núi. Nhờ gió thổi nên cô đi khá thuận lợi, đi sâu vào trong núi mà không tốn sức gì.
Cô tìm thấy một vách đá, kéo xe ba gác đẩy thi thể xuống, khi tiếng cành cây dưới vách đá bị nghiền nát vang lên, cuối cùng Thịnh Ý cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo xe ba gác vừa xoay người chuẩn bị rời đi thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người.
"A!" Cô hoảng sợ hét lên, lúc này mới thấy rõ là Hề Khanh Trần: "Tiên... Tiên sĩ?"
"Ban đêm cô chạy ra ngoài là vì việc này?" Hề Khanh Trần mặc một bộ bạch y, đứng trong gió lại tuấn tú như diễm quỷ, giọng nói Thịnh Ý quen thuộc vang lên.
Thịnh Ý im lặng che ngực đang đau vì sợ hãi, một lúc lâu sau mới gian nan gật gật đầu.
"Vì sao không để ta?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý bĩu môi: "Ta sợ huynh dùng linh lực sẽ không thoải mái, nên muốn một mình giải quyết."
Không ngờ là vì mình, Hề Khanh Trần im lặng một lúc: "Thật ra ta cũng không suy yếu như thế."
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Thịnh Ý cười hì hì.
Hề Khanh Trần nhìn gương mặt sinh động của cô, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Cô không sợ sao?"
Thịnh Ý: "?"
Không đợi cô phản ứng lại, Hề Khanh Trần nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của cô, kí ức mấy ngày nay ở chung tràn vào trong đầu, hắn bỗng hiểu được một số chuyện: "Thịnh cô nương, gần đây cô liên tục câu dẫn ta?"
Thịnh Ý: "..."
***
Hơn 4k chữ, edit hơn 3 tiếng luôn á trời:v