Tên gốc: Lại không được ta đã có thể đi rồi a
Thể loại: Tình cảm, Tiên hiệp, Xuyên thư, HE
Văn án
Bỗng nhiên xuyên vào tiểu thuyết, còn là thể loại tiên hiệp, Thịnh Ý trong lòng run sợ, không biết mình có thể sống qua tập một hay không
May sao, nàng lại xuyên thành nữ chính, thế này thì không phải lo rồi.
Có điều trong tiểu thuyết, nam chính là một người phong lưu, nàng là nữ chính nhưng chẳng khác gì vật trang trí.
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, quan trọng là nam chính mang thể chất song tu cực đỉnh, thế gian không ai sánh được. Dù cho chỉ nằm bên cạnh thôi cũng có thể khiến người khác phi thăng đó, ghê gớm chưa?!!!!
Còn một năm nữa mới gặp được nam chính, Thịnh Ý hiện tại đang vô cùng xanh và non dứt khoát tìm đến tiên môn của đối phương.
Vừa định đi vào trong tìm người thì một nam nhân cả người bê bết máu đáp xuống bên chân nàng.
Hàng mày như núi xa, đôi mắt như ngân hà, trên lông mày bên phải còn có một nốt ruồi nho nhỏ.
Chính là hắn.
Thịnh Ý trực tiếp khiêng người nọ về nhà, vừa tỉ mỉ vừa kiên nhẫn chăm sóc, dây dưa tới mức cùng tu luyện với nam nhân kia.
Nhưng kỳ lạ là mặc dù mỗi lần tu luyện xong đều có một chút thu hoạch, nhưng lại không có tiến bộ vượt bậc như trong sách đã viết.
Sau lần tu luyện thứ 800, cuối cùng nàng cũng chắc chắn rằng mình tìm nhầm người rồi, vì thế nàng đã bỏ chạy vào đêm ký khế ước.
Khi gặp lại, nàng và nam chính đã quyết định thành hôn, vì thế bọn họ cùng tới bái kiến lão tổ của sư môn nam chính.
Quỳ xuống, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Thịnh Ý:...Sao ta thấy lão tổ này trông hơi quen quen nhỉ?
Nam chính: Ừm, có rất nhiều người nói ta và ngài ấy trông có hơi giống nhau, nhất là nốt ruồi trên lông mày.
Thịnh Ý:...Ha.
...
Khi Hề Khanh Trần bị trọng thương, hắn được một tiểu cô nương người phàm cứu, trong lúc sớm chiều bên nhau, dần dần nảy sinh tình cảm.
Nữ tu nhỏ kia cái gì cũng tốt, chỉ là mỗi khi xong chuyện, nàng luôn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn chằm chằm.
Lão tổ tiên môn sống hơn một ngàn năm, lần đầu tiên cảm thấy hơi không tự tin, vậy nên mỗi lần hành sự, hắn đều sẽ cắn một viên linh dược trước.
Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nữ tu nhỏ vẫn càng ngày càng chê bai hắn, cuối cùng nàng vẫn bỏ chạy vào đêm lập khế ước.
Hắn cho rằng nàng chê bai năng lực của hắn, nhưng mãi cho tới khi nhìn thấy nàng xuất hiện cùng đồ tôn của mình thì hắn mới hiểu rõ.
Hề Khanh Trần: Kẻ lừa đảo.
Một câu tóm tắt: Không thể nói đàn ông không được.
Lập ý: Không ngừng vươn lên, sống cho tốt.
*
Giới thiệu và tên truyện thuộc về Châu Về Hợp Phố.