Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, tôi ném đống vé lên bàn trước mặt trợ lý nhỏ.

 

Cô bé vui sướng nhảy dựng lên:

“Wow, chị Vãn, chị tuyệt quá trời luôn á!”

 

Cô bé nâng niu từng tấm vé, xem đi xem lại, sau đó còn ôm cả xấp vào ngực.

 

Tôi nhìn dáng vẻ mê trai của cô nhóc, không nhịn được trêu:

“Hứa là làm fan trung thành của chị cả đời mà?”

 

“Chị Vãn, em thề!” Con bé cười hớn hở, nhưng vẫn rất chân thành:

“Chị mãi là số một trong lòng em. Còn Lương Tây Dã ấy à, em thương chị nên thương ké thôi!”

 

Cô nhóc còn nháy mắt nghịch ngợm với tôi, không khí ngay lập tức ngập tràn ám muội.

 

Chu Dạng đứng bên liếc tôi một cái,

“Tối qua, vui vẻ lắm nhỉ?”

 

Tôi nhìn sang nhỏ trợ lý, thấy ánh mắt con bé tránh né, lí nhí nói:

“Không còn cách nào khác, em mà không nói thì chị Chu Dạng bắt em xách đồ cuốn gói về quê.”

 

Sợ tôi giận, con nhóc bổ sung bằng giọng đáng thương:

“Chị Vãn, không phải em sợ mất việc đâu, là em không nỡ xa chị.”

 

“Hơ.” Tôi cười vì tức,

“Tôi có nên tỏ ra xúc động không?”

 

“Đừng có đánh trống lảng.” Chu Dạng lườm tôi,

“Nói mau.”

 

Tôi ngả người tựa vào ghế, khuỷu tay đặt lên tay vịn, cúi đầu, liếc nhìn cô ấy:

“Muốn biết cái gì? Chi tiết hay kết quả?”

 

Chu Dạng bị tôi nhìn đến xấu hổ, tát nhẹ một cái lên tay tôi:

“Đừng có mà bày trò, tôi nói cho cô biết, nếu thật sự dính scandal với loại như Lương Tây Dã, fan của cậu ta xé cô ra mất.”

 

“Công ty cũng không cứu được cô đâu, với lại cô cũng biết, Ôn Trạch keo kiệt lắm.”

 

Haizz, làm nghệ sĩ dưới trướng Ôn Trạch bao nhiêu năm, tôi thừa biết anh ta không bao giờ bỏ tiền ra mà dập scandal giúp tôi đâu.

 

“Ừm.” Tôi cười nhàn nhạt:

“Tôi vẫn là người có chừng mực.”

 

Chu Dạng cười lạnh:

“Giới hạn ấy mà, gặp phải hormone va chạm kiểu sao chổi lao vào Trái Đất thì chẳng đáng một xu.”

 

“Tin tôi đi.” Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt chân thành:

“Tôi sẽ không làm tổn thương bất kỳ em nhỏ nào đâu.”



 

9

Cái tát vào mặt này đến quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

Tôi đúng ra nên biết, ở chốn giang hồ, tuyệt đối đừng tùy tiện lập flag, kẻo sớm muộn gì cũng bị đánh gục.

 

Liên tiếp ba buổi biểu diễn của Lương Tây Dã, đến buổi cuối cùng, tôi không chịu nổi sự mè nheo của trợ lý nhỏ mà đi cùng.

Không ngờ Chu Dạng cũng đi theo góp vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cô ấy viện lý do: “Tôi phải đi giám sát cô, dù sao cô cũng là người nổi tiếng, buổi hòa nhạc đông như vậy, lỡ bị nhận ra thì sao?”

 

Tôi nghĩ bụng: Lẽ nào nếu cô ấy đi theo, người khác sẽ không nhận ra tôi à?

 

Thôi được, tôi cũng không vạch trần lý do thật của cô ấy, dắt cả cô ấy và cô bé kia cùng đi.

 

Trước khi ra ngoài, họ trùm tôi kín mít, mũ, kính râm, khẩu trang – không thiếu món nào.

 

Tôi không nhịn được chọc ghẹo: “Tôi chỉ là nghệ sĩ hạng mười tám, vậy mà cũng cần cẩn trọng thế sao?”

 

“Cẩn thận vẫn hơn.” Chu Dạng nhìn vé: “Ghế VIP đấy, camera sẽ lia tới thường xuyên, đừng để bị chiếu to lên màn hình.”

 

“…Ờ.” Tôi hết cách phản bác.

 

Tôi làm nghề từng ấy năm, tham gia không ít show diễn lớn nhỏ, vậy mà không hiểu sao lần này lại có chút bối rối.

 

Lúc đầu còn chưa rõ lý do.

 

Cho đến khi Lương Tây Dã bước lên sân khấu.

 

Trên bệ nâng cao, ánh đèn phủ ra như biển sao lấp lánh, thiếu niên mặc đồng phục trắng đứng dưới dòng sáng, tua rua nơi vai khẽ rung, ánh sáng lướt qua bờ vai, như thể cậu khoác lên mình đôi cánh dát vàng.

 

Tiếng hò reo nóng bỏng tứ phía dần trở nên mơ hồ bên tai, thiếu niên giương mày hát ca khúc sôi động, sinh khí dồi dào như cành tùng non đón nắng, ngẩng đầu đón gió.

 

Những gì mắt nhìn thấy – toàn là điều đẹp đẽ.

 

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ta, bất giác thấy cay cay nơi khóe mắt, giọt lệ lạnh lẽo trượt ra từ vành kính, rơi vào khẩu trang, không gây nên âm thanh.

 

Trước mắt tôi dần trở nên mờ mịt, trắng xóa cả một vùng.

 

Âm nhạc, tiếng đồng thanh của khán giả – đều trở nên xa xăm.

 

Một tờ khăn giấy được đưa qua bên cạnh, Chu Dạng vẫn nhìn chăm chú lên sân khấu, không quay sang tôi.

 

Tôi khẽ cười, nhận lấy khăn giấy, cúi đầu tháo kính râm, lau đi những giọt nước mắt không đúng lúc kia.

 

Rõ ràng đã trôi qua mấy năm, chẳng còn ai nhắc đến anh ấy, tôi cũng sống rất ổn.

 

Thì ra tôi chẳng quên được gì cả, chỉ cần một khoảnh khắc liền bị chạm tới.

 

Vẫn sẽ rơi nước mắt như xưa.

 

Tôi không thể đợi tới khi tan show, nên rời đi giữa chừng.

 

Trợ lý nhỏ còn đang mê mẩn, tôi không để cô bé đi theo.

Chu Dạng thì lo lắng theo tôi rút lui.

 

Ngoài nhà thi đấu, màn đêm dịu dàng, hiếm có người qua lại, dãy đèn đường nối dài tít tắp không thấy cuối, rải xuống ánh sáng cam tĩnh lặng.

 

Tôi đứng trên bậc lề hút thuốc, Chu Dạng liếc tôi một cái, không ngăn cản.

 

Hút hết một điếu, tôi vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, Chu Dạng như muốn nói gì đó, hé môi rồi lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì.

 

“Tôi mệt rồi, về thôi.” Tôi dụi tắt điếu thuốc.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK