Tôi mở điều hòa thật lạnh, chui vào chăn ngủ thiếp đi.
Nửa đêm bị tiếng gõ cửa làm tỉnh, tôi có tật xấu khi bị đánh thức, bực bội đi mở cửa.
Lương Tây Dã đứng bên ngoài, ăn mặc phong cách đường phố, áo hoodie trùm đầu lỏng lẻo, tóc mái lòa xòa trên trán.
“Cậu muốn làm gì?” Tôi hỏi bằng giọng không mấy dễ nghe.
Lương Tây Dã chớp hàng mi dài, ánh mắt đáng thương: “Chị, sao chị lại bỏ về giữa chừng?”
Cảm giác cáu kỉnh vì bị đánh thức cũng tiêu tan, tôi dịu giọng: “Thấy buồn ngủ.”
Rõ ràng lý do ấy chẳng lừa được cậu.
“Chị nói dối.” Cậu cau mày, giọng nhẹ nhàng đáng thương: “Chị không biết đâu, em vẫn luôn nhìn chị, thấy chị đi mất, em lỡ nhịp, hát chệch cả tông.”
Lương Tây Dã thật sự rất cao, tôi vốn đã cao trong giới nữ, đứng trước cậu ta vẫn phải ngẩng đầu mới chạm tới ánh mắt.
Ánh sáng nơi hành lang yếu ớt, càng làm đôi mắt cậu ta thêm sáng trong lấp lánh.
Tim tôi khẽ run, có gì đó đang âm thầm trỗi dậy.
“Cậu muốn gì từ tôi?” Tôi tựa vào khung cửa, trầm mắt xuống.
Trên người cậu ta vẫn còn hương nước hoa chưa tan, khuôn mặt sát lại gần tôi, khoảng cách chỉ vài phân, hơi thở nóng rực lượn quanh mũi.
Cậu ta cong môi cười nửa miệng: “Muốn có được trái tim chị.”
10
Hơi thở của hắn len lỏi nơi mũi, hòa thành thứ độc tố quyến rũ, thấm tận tim gan.
Những cảm xúc bị kìm nén bỗng chốc bùng lên.
Tôi đột ngột đưa tay quàng cổ cậu, kéo sát xuống: “Trái tim chị đang cháy, em giúp dập lửa đi.”
Đồng tử đen láy của Lương Tây Dã dần trầm xuống, đẩy tôi vào phòng, tiện chân đá cửa khép lại.
Ngăn cách thế giới bên ngoài, căn phòng trở nên yên ắng.
Tôi tùy ý kéo vạt áo cậu lên – cơ thể thanh xuân căng tràn sức sống, đường nét săn chắc, từng tấc đều mạnh mẽ.
Ngón tay tôi lướt qua bụng cậu, lên ngực, nhẹ nhàng xoay chuyển – dưới đầu ngón, là nhịp tim nóng hổi.
Sống động, rực lửa.
“Chị thích không?” Cậu cúi đầu dùng môi lướt qua vành tai tôi, giọng khàn khàn mang theo nụ cười trêu chọc.
Tôi nheo mắt cười quyến rũ: “Hôn chị đi.”
Thiếu niên học rất nhanh, sức trẻ cũng mạnh mẽ.
Có thể hôn còn hơi vụng, cởi đồ cũng hơi run, nhưng lòng thành khẩn ấy lại vô cùng cháy bỏng.
Tôi nghe tiếng mình rên nhẹ trong lúc không kiểm soát, chỉ cảm thấy đêm nay – điên rồ và mê hoặc.
Thiếu niên trong chuyện nam nữ, lúc nào cũng đầy sinh lực, kiên trì quấn quýt không biết mệt.
Từ lóng ngóng ban đầu đến thuần thục dần, tôi rên rỉ không kìm, cậu liền đắc ý hỏi: “Chị thấy thế nào?”
Tôi cắn môi cậu, không để cậu nói nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi, gió cũng ngừng thổi.
Lương Tây Dã nằm sấp trên giường, yên lặng nghịch lọn tóc tôi, tôi nằm ngửa trên giường, nửa đầu rũ xuống mép, mắt lim dim nhả khói thuốc.
Không khí trộn lẫn mùi tình ái và khói thuốc, lan ra lặng lẽ.
Cậu nhìn tôi hồi lâu, trong mắt dần hiện vẻ si mê: “Chị đẹp quá.”
Tôi cong môi bật cười: “Đừng để nhan sắc làm mờ mắt, nhóc con.”
Mấy cậu trai trẻ thích phụ nữ lớn tuổi hơn, chẳng qua vì cô ấy đẹp, hoặc bị thu hút bởi khí chất trưởng thành – sự dịu dàng, hiểu biết, thong dong, và quyến rũ.
Đó là thứ những cô gái trẻ chưa có.
Vì vậy, mối quan hệ này thường mang cảm giác cấm kỵ – càng khiến người ta say mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng một khi họ trưởng thành hơn, những thứ đó lại chẳng còn mới mẻ.
Rồi họ sẽ nhận ra – gái trẻ vẫn tốt hơn.
Lương Tây Dã không chịu: “Em không nhỏ đâu, chị biết rõ mà.”
Ý đồ muốn chứng minh điều đó lần nữa khiến tôi phì cười.
“Ừ, không nhỏ thật.” Tôi liếc mắt nhìn xuống, đầy ẩn ý.
Rồi tôi đứng dậy dập thuốc.
Sợ cậu lại làm loạn, tôi bước vào phòng tắm.
Ra ngoài, cậu ta vẫn còn nằm đó, gối đầu lên tay, mắt nhìn tôi mềm mại như nai con.
Tôi nhướng mày: “Còn chưa về à?”
Cậu ta xụ mặt: “Sao em phải đi?”
Giọng nũng nịu khiến tôi không nhịn được cười, “Phòng em ở đối diện mà.”
Cậu ôm gối chui vào chăn, ngang nhiên làm nũng: “Không, em muốn ngủ với chị.”
Tôi đứng bên giường một lúc, có chút hối hận.
Cái tính dính người này … ai chịu nổi?
Tôi thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi, mỗi người một bên, không được đụng vào chị.”
Chu Dạng hay chê tôi: danh tiếng không lớn, nhưng tật xấu thì nhiều – không thích ai nằm cạnh khi ngủ, sáng ra thì có hội chứng nổi nóng, dám cho người khác một bạt tai.
Lương Tây Dã rõ ràng không sợ chết, miệng thì hứa ngoan ngoãn, mấy phút sau đã dính lại gần, ôm tôi không buông.
Tôi định mắng, cậu lại lấn trước: “Chị ơi, em chỉ ôm thôi, không làm gì đâu.”
Nghe giọng nũng nịu, đầu chui rúc bên vai, tôi mềm lòng.
Thôi thì – người ta là trai trẻ, tôi đã lỡ xơi rồi, đành dỗ cho yên vậy.
11
Tôi có một linh cảm chẳng lành.
Cậu nhóc Lương Tây Dã này, chắc chắn sẽ bám lấy tôi.
Sáng hôm đó tỉnh dậy, cậu ta vô tư nói với tôi:
“Chị ơi, quản lý em cho em nghỉ một tuần sau concert rồi. Chị dẫn em đi chơi nhé~”
Tôi lúc đó còn chưa nhận ra chữ “chơi” của cậu ta mang tính chất gì.
Kết quả là, lọt hố luôn.
Ban ngày, tôi đi đâu, cậu ta bọc kín mít đi theo sát từng bước.
Có người xung quanh thì còn biết tỏ vẻ kiêu ngạo, ngầu ngầu lạnh lùng.
Không có ai thì lập tức kéo tay tôi, đôi mắt long lanh nước đòi thơm thơm ôm ôm.
Ai chịu nổi?
Cậu ấy đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết với thế giới này, ban ngày kéo tôi chạy khắp điểm du lịch, hết con phố này đến phố khác.
Hai cái chân dài như gắn động cơ, sức lực dường như vô tận.
Tôi mệt bở hơi tai, chỉ mong tối về được ngủ ngon.
Tối hả… tôi thật ngây thơ!
Tối còn mệt hơn ban ngày.
Mấy ngày như thế, tôi kiệt sức hoàn toàn.
May mà Chu Dạng đã quay về công ty ngay ngày hôm sau concert, nếu không, tôi chẳng biết kết cục mình sẽ ra sao.