Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô trợ lý nhỏ thì nhìn thấy hết, vài hôm sau cuối cùng cũng lên tiếng với tâm trạng phức tạp và nặng nề:

 

“Chị, em thấy chuyện này không ổn lắm.”

 

Cô ấy ngồi xổm bên hồ bơi, tôi từ dưới nước trồi lên, lau nước trên mặt và tóc, “Ý em là chuyện gì?”

 

“Chuyện chị đang yêu đương với Lương Tây Dã ấy, không hay chút nào.”

 

Cô ấy đếm ngón tay, phân tích rõ ràng:

 

“Chị xem, cậu ấy nổi tiếng như thế, ngày nào cũng kéo chị ra ngoài chỗ đông người. Dù có che chắn kỹ, nhưng lỡ có sơ hở thì sao?”

 

“Nếu thật sự bị nhận ra hay bị chụp lại, chị biết hậu quả thế nào rồi đó.”

 

Cô ấy trông rất khổ não. Tôi sững người:

“Ai nói chị đang yêu cậu ta?”

 

“Hả?” Cô bé ngẩn ra, “Không phải hai người đang yêu à?”

 

Tôi chọt nhẹ trán cô ấy, cười:

“Lớn rồi mà sao vẫn ngây thơ thế?”

 

Thôi vậy, tôi trầm ngâm một lát, chọn một từ diễn đạt tương đối thích hợp để miêu tả mối quan hệ giữa tôi và Lương Tây Dã:

 

“Thu hút.”

 

Cô bé lắc đầu: “Không hiểu.”

 

“Tôi đúng lúc có những thứ cậu ấy thích, mà cậu ấy cũng vừa vặn khơi gợi được ham muốn của tôi.”

 

Hiếm khi Lương Tây Dã chịu yên, hôm nay không tới kéo tôi ra ngoài chơi, tâm trạng tôi tốt hẳn lên, cũng dễ nói chuyện hơn.

 

Tôi bật cười:

“Mối quan hệ phụ thuộc ngắn hạn.”

 

Cô bé trợn tròn mắt, sau cú sốc nhỏ, khẽ lẩm bẩm:

“Chị Miên, chị chỉ chơi đùa thôi, lỡ Lương Tây Dã tưởng thật thì sao?”

 

“Sao lại thế được?” Tôi bơi về giữa hồ, “Dưới chân cậu ấy là đại lộ ngôi sao, tương lai là trời sao biển rộng, cậu ấy biết mình nên chọn gì mà.”

 

Con người mà, ai cũng sẽ có lúc lạc lối. Nhưng sau khi cân đo thiệt hơn, cậu ấy tự nhiên sẽ lặng lẽ coi chuyện này là một mối tình sớm nở tối tàn.

 

Cô bé không đồng tình:

“Chị Vãn, không phải ai cũng lý trí được như chị đâu.”

 

Tôi mím môi, lặn xuống nước.

 

Lý trí thật sự… chưa chắc đã là ưu điểm.

 

Biết cách cầm lên buông xuống, cảm nhận rõ từng nỗi đau.

 

Người quá tỉnh táo, chẳng đáng yêu chút nào.

 

Tối hôm đó, Lương Tây Dã có gì đó khác lạ.

 

Bình thường cậu ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, nay lại có chút u ám vô cớ.

 

Trên giường cũng không nói lời nào, chỉ âm thầm dằn vặt tôi, như mang theo uất ức.

 

Tôi đoán chắc cậu ấy gặp chuyện gì rồi, nhưng chưa từng nghĩ đó liên quan đến tôi, nên chẳng hỏi gì.

 

Không quan tâm, cũng thiếu khả năng đồng cảm.

 

Có lẽ cậu ấy hy vọng tôi sẽ hỏi, nên khi tôi chẳng hé miệng, cậu ấy cũng nổi giận.

 

Lần đầu tiên không ngủ lại với tôi.

 

Mặc xong đồ, cậu đứng bên giường nhìn tôi chằm chằm.

 

Gương mặt đẹp đẽ phủ lên một tầng u tối, quả thật cũng có chút khí thế khiến người sợ.

 

Tôi thở dài vô tội:

“Nói đi, chị chọc gì cậu rồi?”

 

Cậu chẳng đáp, vài giây sau, hất mạnh chân đá đổ ghế đẩu.

 

Tôi thản nhiên nhìn cậu ta nổi cơn, không có ý định can.

 

Trút giận xong, cậu xoay người bỏ đi:

“Mai em về.”

 

Tôi khoác áo ngủ, cầm hộp t.h.u.ố.c lá lên, vừa bật lửa, ngậm điếu thuốc, “Ừm” một tiếng.

 

Sau đó là tiếng “Rầm” – cậu ta sập cửa bỏ đi.

 

12

Tính ra thì, Lương Tây Dã cứ bám riết lấy tôi suốt cả kỳ nghỉ, nói là một tuần, cuối cùng kéo thành hơn nửa tháng.

 

Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm khắc của quản lý cậu ta, tôi đoán chắc là bị mắng không nhẹ.

Dù sao, với một minh tinh lưu lượng đang nổi như cồn mà nói, mất tích hơn nửa tháng không xuất hiện công khai là một quyết định rất không khôn ngoan.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bị mắng là điều chắc chắn, tâm trạng không tốt cũng dễ hiểu.

 

Tôi chẳng mấy để tâm, cuộc sống vẫn trôi qua chậm rãi như cũ.

 

Dưới áp lực công phá liên tục của Chu Dạng, tôi miễn cưỡng kết thúc kỳ nghỉ, kéo theo cô trợ lý nhỏ về lại thành phố.

 

Chu Dạng quyết tâm vực tôi dậy.

 

Phải nói là cũng có năng lực, hai tháng tôi chơi bời bên ngoài, cô ấy vẫn giành về cho tôi cả xấp công việc.

 

Tôi liếc sơ qua, ngạc nhiên khi thấy có cả vài thương hiệu lớn mời đại diện.

 

“Chuyện này …tôi xứng sao?” Tôi thẳng thừng từ chối nhận: “Không, tôi không nhận được.”

 

Chu Dạng tát cho tôi một cái: “Tôi nói được thì là được!”

 

“Ờ...”

Bị ăn đòn, tôi chỉ đành ngoan ngoãn.

 

Cô trợ lý nhỏ cũng biết an ủi người khác:

 

“Chị Vãn, thật ra chị cũng có kinh nghiệm, trước đây từng nổi tiếng, chỉ là mấy năm gần đây ít hoạt động thôi.”

 

“Sao tôi không nhớ là mình từng nổi tiếng?”

 

“Chị quý nhân hay quên.”

 

Cô bé cười khúc khích, nghiêm túc nói:

 

“Chỉ cần chị chịu làm việc nghiêm túc, nhất định sẽ nổi tiếng trở lại.”

 

Tôi thấy kỳ vọng của cô ấy quá ngây thơ.

 

Làm một con cá mặn nhiều năm, an phận thủ thường đã trở thành bản năng.

 

Nổi hay không, tôi vẫn luôn... buông bỏ.

 

Nhưng rồi tôi vẫn bị ép bận rộn.

 

Chu Dạng vác roi chạy phía sau dí tôi, tôi chỉ có thể chạy thôi.

 

...

 

“Chị Vãn, đây là lịch trình sự kiện của bên thương hiệu, chị xem qua nhé.”

 

Tôi cầm lấy bản kế hoạch từ tay trợ lý, vừa nhìn đã thấy choáng.

 

Bạn diễn nam cùng tôi đi thảm đỏ... là Lương Tây Dã!

 

Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mà cũng đụng trúng thế này?

 

Hơn nữa, với đẳng cấp của tôi hiện tại, đi thảm đỏ chung với cậu ta không phải là bị mắng c.h.ế.t vì mặt dày không biết thân biết phận à?

 

“Tìm người khác đi.” Tôi quay sang Chu Dạng.

 

Chu Dạng cười khẩy: “Sắp xếp của phía thương hiệu từ sớm rồi, mặt cô to thì cô tự đi nói.”

 

Tôi: “...”

 

Đến phút chót, tôi vẫn nghẹn trong lòng, chỉ sợ bị chửi.

 

Dù người ta nói "hắc hồng cũng là hồng", nhưng vấn đề là tôi chẳng ham hồng gì cả.

 

Trời lạnh, tôi run rẩy trong gió rét, Lương Tây Dã cuối cùng cũng tới.

 

Thảm đỏ trải dài phía trước, cậu ấy mặc lễ phục đứng đó, đôi chân dài nổi bật, gương mặt lạnh lùng, không thèm nhìn tôi lấy một cái.

 

Tôi khoác tay cậu ấy, không hề ngượng ngùng, mặt cũng không biểu cảm gì mấy, nhàn nhạt khen một câu:

“Đẹp trai lắm.”

 

“Im đi, không cần chị nói tôi cũng biết.”

Cậu ấy nhìn thẳng phía trước, khóe môi kéo lên đầy kiêu ngạo.

 

Quả là cậu mèo ngoan đã học được cách cắn người rồi.

 

Xem ra tôi nhìn nhầm rồi, đây đâu phải mèo ngoan, rõ ràng là chó sói con!

 

Tôi chẳng thèm tự chuốc bực vào thân, dứt khoát không nói thêm gì.

 

Xong xuôi các tiết mục sự kiện, đến tiệc rượu, tôi mới tranh thủ trốn ra ban công một căn phòng không có người.

 

Vừa lấy t.h.u.ố.c lá trong túi ra, liền nghe tiếng bước chân trong bóng tối.

 

“Biết ngay chị sẽ tới đây.”

Giọng điệu lạnh lùng của Lương Tây Dã vang lên.

 

Tôi giật mình, mở to mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.

 

Phòng tối om, còn rộng nữa, lúc tôi vào còn chẳng để ý có ai trong đó, cứ thế xông ra ban công hút thuốc.

 

Không ngờ, Lương Tây Dã lại mai phục ở đây chờ sẵn.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK