• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận bệnh này của Hoắc Tiểu Tiểu tới một cách bất chợt lại mạnh mẽ, không dự đoán trước được.

Mới đầu chỉ là hơi nóng lên, bảo mẫu và dì chăm sóc cô đều cho rằng chỉ là do đắp chăn mềm nhiều nên bị nóng, dần dần nhiệt độ không giảm ngược lại còn tăng, cuối cùng đến tình trạng nóng phỏng tay.

Vội vàng đưa cô đến bệnh viện, bệnh viện kiểm tra ra 39 độ, đồng thời trong mấy tiếng đồng hồ này nhiệt độ trực tiếp tăng vọt, bệnh viện trực tiếp đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.

Hoắc lão tiên sinh cầm tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch kia mà suýt chút nữa phát bệnh tim.

Nhưng ông vẫn ra vẻ trấn định gọi điện thoại cho Hoắc Tùy Thành, ông không nói chuyện giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, chỉ nói chuyện Tiểu Tiểu phát sốt.

“Tiên sinh, ngài đừng gấp, người tới đây đều là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì.”

Hoắc lão tiên sinh nặng nề nhắm mắt: “Đứa trẻ này ra đời chưa được mấy ngày đã sốt cao không hạ, bác sĩ cũng điều trị lâu như vậy rồi…”

Ông nhớ tới năm năm trước thầy bói từng nói, dòng dõi của Hoắc gia đến Hoắc Tùy Thành là đứt, thật sự phải lấy mạng của đứa cháu gái duy nhất này sao?

“Chẳng lẽ thật sự thầy bói kia nói đúng rồi, trong số mệnh của tôi đã chú định không ôm được cháu?”

“Thầy bói đó nói vớ nói vẩn mà ngài cũng tin? Sao lại không ôm được, hôm nay không phải ngài còn ôm tiểu thư sao? Ngài yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì!”

Lão quản gia an ủi cũng không có tác dụng gì nhiều, mặc dù lão tiên sinh lớn tuổi rồi nhưng trải qua sóng to gió lớn, trong lòng ông sáng như gương, nào không biết tình hình hiện tại của Hoắc Tiểu Tiểu đại biểu cho cái gì.

Thế như đứa trẻ năm tiếng trước còn ở trong ngực ông cười khanh khách, sao đột nhiên lại vào phòng giám sát đặc biệt?

Rõ ràng là một đứa trẻ khỏe mạnh như thế…

Lẽ nào thật sự là ý trời?

Một đám bác sĩ và người nhà nóng lòng như lửa đốt, Hoắc Tiểu Tiểu ở trong phòng giám sát đặc biệt cũng vô cùng lo lắng.

Gặp qua chuyện vô lý, chưa từng thấy chuyện nào phi lý như vậy!

Một đứa trẻ vừa ra đời, phát sốt đến hơn 40 độ?

Đưa vào bệnh viện rồi mà nhiệt độ cơ thể không giảm ngược lại còn tăng?

Cô biết sự tồn tại của Tiểu A ở thế giới này vốn cũng không khoa học, nhưng tốt xấu gì thì nó làm việc cũng nên phù hợp với quy luật vận hành của thế giới này chứ?

Liên tục sốt như thế, người lớn cũng chịu không được, huống chi cô vẫn còn là con nít.

Bây giờ Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng xác định được, Tiểu A chắc chắn sẽ khiến kết cục của cô đến trước thời hạn.

Mấy ngày nay cô đều đang điên cuồng thăm dò ở biên giới của cái chết, mỗi lần Tiểu A đề xuất chủ ý cho cô, đều lộ ra một sự độc ác ‘cho ông đây chết’.

Cái gì mà nghịch thiên đổi vận cho nhân vật phản diện, chơi cô à?

Cũng may là người ngoài nhìn vào thì thấy Hoắc Tiểu Tiểu một giây sau sốt đến mức sắp tự bốc cháy, nhưng bản thân cô cảm thấy vẫn rất bình thường, trên phương diện s1nh lý cô không có bất kỳ sự khó chịu gì.

Chỉ là có chút đói nhưng không ai cho cô uống sữa.

Từng bác sĩ một ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu than thở, có thể bọn họ vô cùng khó hiểu vì sao ở nhiệt độ này rồi mà thân thể còn sống.

“Chủ nhiệm Trần, tôi khám bệnh nhiều năm như vậy nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy đứa trẻ nào kiên cường như thế,” Ông ta thấp giọng nói: “Đứa trẻ này đều sốt tới 42 độ rồi, bốn tiếng đồng hồ, tất cả các phương pháp có thể dùng để hạ sốt chúng ta đều làm rồi, không có tác dụng gì, vẫn đang sốt! Quan trọng là ông xem đứa trẻ này vẫn tỉnh táo!”

Chủ nhiệm Trần thở dài: “Đừng nói là 42 độ, chỉ cần đứa trẻ này vẫn còn thì chúng ta không thể từ bỏ.”

Đồng hồ treo trên vách tường của bệnh viện chạy từng vòng từng vòng, kéo theo trái tim của không ít người ở bên ngoài phòng bệnh.

Ở cổng bệnh viện có một chiếc Maybach dừng lại.

Hoắc Tùy Thành từ trong xe bước xuống, nhanh chân đi vào bên trong.

Tiểu Vũ ngồi chờ ở cửa bệnh viện nhìn thấy Hoắc Tùy Thành, cậu ta bước từng bước lớn đuổi theo, sốt ruột nói: “Hoắc tiên sinh, cuối cùng anh cũng tới rồi.”

“Tình hình thế nào?”

“Bệnh tình của tiểu thư nghiêm trọng, bác sĩ đã đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.”

Bước chân của anh đột nhiên dừng lại.

Hoắc Tùy Thành bỗng nhiên xoay người, khuôn mặt trầm tĩnh trong nháy mắt trở nên sắc bén: “Cậu nói cái gì!”

Nhưng cũng chỉ hỏi một câu như vậy, anh xoay người bước nhanh về phía trước.

Y tá không ngừng ra vào phòng giám sát đặc biệt, Hoắc Tùy Thành nhíu chặt lông mày đi đến trước mặt Hoắc lão tiên sinh.

“Tình hình thế nào rồi?”

Hoắc lão tiên sinh nặng nề lắc đầu, thở dài.

Cách kính thủy tinh của phòng giám sát đặc biệt, Hoắc Tùy Thành nhìn vào bên trong, bác sĩ y tá ở xung quanh giường bệnh vây chặt như nêm cối, người giám sát điện tâm đồ cố gắng làm việc, bên ngoài bao phủ trong một luồng hơi thở nặng nề.

Hoắc Tùy Thành đứng bên ngoài như cái cọc, bàn tay nắm chặt.

Anh nói: “Trẻ con nhiều tai nhiều bệnh, có thể còn sống là mệnh của nó, không sống nổi cũng là mệnh của nó.”

Hoắc lão tiên sinh nặng nề nhắm hai mắt lại.

Đồng hồ trên vách tường lại chạy thêm nửa vòng, bác sĩ trong phòng bệnh bình tĩnh lại sau một trận rối loạn.

Hoắc Tùy Thành nhìn thấy đường gấp khúc trên máy giám sát nhịp tim bằng phẳng kéo dài về phía trước, đám người bên trong kích động, anh dường như nhìn thấy được đứa trẻ lớn chừng bàn tay ở trên giường bệnh, không khóc cũng không ầm ĩ, cứ nằm an tĩnh ở đó như vậy.

Nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, đến mức một cơn sốt liền lấy đi mạng của con bé.

Bác sĩ đẩy cửa phòng giám sát bệnh nặng ra, bọn họ đều tiếc nuối nói: “Hoắc tiên sinh, rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Hoắc Tùy Thành im lặng không nói, anh nghe nói như thế thì cũng không có cảm giác gì, không thương tâm cũng không buồn, chỉ là lúc nghe thấy hai chữ ‘Xin lỗi’, trái tim anh ngừng đập trong phút chốc.

Chỉ có một giây như vậy, dừng lại trong một giây ngắn ngủi nhưng vẫn bị anh bắt được rồi.

“Tôi vào trong xem nó.”

Bác sĩ lặng lẽ nhường đường.

Hoắc Tùy Thành đi vào phòng giám sát bệnh nặng, máy giám sát nhịp tim phát ra tiếng tít chót tai, y tá đang lui đi, đứa trẻ nằm yên tĩnh trên giường bệnh, giống như đêm qua nằm ngủ bên cạnh anh.

Anh bế Hoắc Tiểu Tiểu lên, nhiệt độ cơ thể nóng hổi, cho dù không còn hơi thở nữa thì cũng không thể hạ xuống.

Còn nhỏ như thế, ôm trong ngực không có một chút sức nặng nào.

Vẫn không thể lớn lên nhìn thế giới này, nhìn người thân của mình, nhìn…

Hoắc Tiểu Tiểu mở mắt ra, cùng Hoắc Tùy Thành bốn mắt nhìn nhau.

“...” Hoắc Tùy Thành cất giọng hô: “Bác sĩ!”

Sau đó tất cả trở nên náo loạn, không thể ngăn cản.

Đứa trẻ đã dừng nhịp tim vậy mà khôi phục lại nhịp tim sau khi được bố mình ôm!

Không chỉ có như thế, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống từng chút một theo thời gian, cuối cùng khi hạ xuống phạm vi nhiệt độ bình thường của cơ thể.

Tình trạng cơ thể thể hiện sự ổn định, các bộ phận cũng biểu hiện sự khỏe mạnh.

Thậm chí Hoắc Tiểu Tiểu còn nằm ngáy o o sau khi hút hết một bình sữa.

Kết quả kiểm tra cho kết quả không có việc gì.

“...” Chuyện này rất không khoa học!

Các bác sĩ tham gia cấp cứu nghi ngờ cuộc đời.

Hoắc lão tiên sinh nơm nớp lo sợ đợi cả đêm nhẹ nhàng thở ra.

Hoắc Tùy Thành chứng kiến người đã chết lại sống lại tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Hoắc tiên sinh, thật ra trên đời này có rất nhiều chuyện không có cách nào dùng khoa học để giải thích, còn có rất nhiều bệnh đến nay y học chưa thể chữa trị hoàn toàn được, bệnh của Hoắc tiểu thư tới một cách kỳ lạ, nhưng cũng may là thân thể khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì.”

Dưới sự truy hỏi liên tục của Hoắc lão tiên sinh, bác sĩ suýt chút nữa nói ra mấy chữ ‘Làm người mà, còn sống là quan trọng nhất’.

Toàn bộ quá trình Hoắc Tùy Thành không nói một lời, cũng không hỏi gì cả, anh không hề nói gì, vẻ mặt đó giống như bản thân chỉ là một người không quá quan trọng.

Bởi vì anh luôn có loại ảo giác mình bị người ta đùa giỡn.

Hơn nữa còn không quá giống ảo giác.

Một đoàn người vội vội vàng vàng đi vào bệnh viện rồi lại mênh mông cuồn cuộn mà rời đi.

Quay về Hoắc Công Quán, Hoắc lão tiên sinh cuối cùng cũng có thể ngồi xuống thở phào một hơi.

“Tiên sinh, không còn sớm nữa, ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi, tiểu thư có chúng tôi chăm sóc rồi.”

Lão tiên sinh lớn tuổi rồi nhưng ông bôn ba hơn nửa ngày trời cũng không thấy vất vả.

“Không sao, tôi không mệt, đợi chút nữa rồi về phòng nghỉ ngơi sau.”

Nhớ tới chuyện ngày hôm nay, ông lại cười.

“Lúc trước thầy bói kia nói nhà họ Hoắc tôi chú định không có đời sau, quả nhiên là lời nói vớ nói cẩn, cháu gái của tôi hôm qua trải qua tai họa này, sau này nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên!”

“Đã nói là ngài đừng tin lời của thầy bói kia rồi, ngài cứ không nghe, lúc nào cũng để trong lòng, lần này yên tâm rồi chứ?”

“Yên tâm rồi.”

Hoắc lão tiên sinh cười cười, sau đó ông nhíu mày: “Có điều chuyện ngày hôm nay quả thật rất kỳ lạ, đứa trẻ này bệnh đến bất chợt, hết bệnh cũng bất chợt…”

Bác Trần cười nhìn Hoắc Tùy Thành: “Tôi nhớ không lầm, tiểu thư tỉnh lại sau khi được thiếu gia ôm, có thể là tiểu thư cảm nhận được sự lo lắng của thiếu gia, tình thân cha con dù sao cũng khó nói.”

Hoắc lão tiên sinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, sâu sắc cảm thấy lời này không sai.

“Anh nói đúng. Tùy Thành, sau này mỗi ngày tan làm con về nhà ở, Tiểu Tiểu còn nhỏ, ở bên cạnh nó nhiều một chút.”

Hoắc Tùy Thành giương mắt: “Con quên nói với bố, hai ngày nữa con phải đi công tác.”

“Đi công tác? Đi đâu?”

“Ở nước ngoài có dự án lớn vừa hợp tác, con phải đi qua đó theo dõi.”

“Nước ngoài? Vậy phải đi bao lâu?”

“Nhanh thì một hai tháng, chậm thì năm, sáu tháng.”

Hoắc lão tiên sinh nhíu mày: “Bố mặc kệ con đi bao lâu, buổi tiệc trăm ngày của Tiểu Tiểu con nhất định phải về!”

Hoắc Tùy Thành không tùy tiện đồng ý với Hoắc lão tiên sinh, từ trước đến nay anh không đưa ra lời hứa hẹn không cần thiết.

“Con sẽ cố gắng.”

Nói xong anh đứng dậy đi lên lầu nghỉ ngơi.

Lúc đi ngang qua phòng trẻ con của Hoắc Tiểu Tiểu, bước chân của anh hơi ngừng lại, cách cánh cửa phòng hơi mở nhìn vào bên trong.

Ở đầu nôi có hai ngọn đèn màu da cam lóe lên, bên mép nôi bày biện hai con gấu bông ngây thơ đáng yêu.

Đứa trẻ ở trong nôi ngủ rất say.

- ---

Hoắc Tiểu Tiểu nửa đêm đói tỉnh dậy, dì Triệu chăm sóc cô cho cô uống sữa một lần, Hoắc Tiểu Tiểu ăn uống no đủ rồi lại có sức lực mà hữu hảo thảo luận với Tiểu A về vấn đề phát sốt.

“Tao cảm thấy mày muốn chơi chết tao, hơn nữa tao đã nắm giữ được chứng cứ rồi. Một người bình thường mà sốt tới 42 độ, là muốn thiêu chết tao sao?”

“Quả thật cũng thiêu chết rồi.”

“... Mày muốn tao động thủ để biết được tao văn võ song toàn?”

“Đừng giận mà, tôi đây là đang giúp cô, chuyện kích động lòng người trực tiếp nhất chính là cái chết, cô chết đi trong lòng Hoắc Tùy Thành, lại sống lại trong lòng anh ta, anh ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ.”

“...” Chết rồi sống lại, vô tri cỡ nào mới quên được.

“Tốt xấu gì thì bây giờ cô cũng đã không còn là cô con gái có cũng được mà không có cũng chẳng sao nữa, ván này chúng ta thắng rồi.”

Mặc dù Hoắc Tiểu Tiểu không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận lời này không sai, cô thấy ánh mắt Hoắc Tùy Thành nhìn cô, quả thật đã khác đi rồi.

- ---

Tin tức Hoắc Tùy Thành ra nước ngoài Hoắc Tiểu Tiểu biết được thông qua lời bảo mẫu chăm sóc cô nói, sau khi biết được Hoắc Tùy Thành phải ra nước ngoài mấy tháng, cô sầu đến mức khuôn mặt biến thành trái khổ qua.

Thời gian ba năm vốn đã ngắn rồi, lần này thì hay rồi, lại rút ngắn đi thêm mấy tháng.

Hoắc Tiểu Tiểu mỗi ngày trừ ăn thì chính là ngủ, dần dần bắt đầu như cá ướp muối, thỉnh thoảng được ôm ra ngoài phơi nắng thì càng mặn hơn.

Có điều sau khi thành cá ướp muối, cô cũng không quên học lật bò lăn lộn, thành công thuần thục xoay người sau một tháng.

Bố chưa về.

Ba tháng cô đã ngồi dậy, người của cả nhà học Hoắc vây quanh cô ba vòng trong ba vòng ngoài.

Bố chưa về.

Tám tháng cô đã học được cách đi, Hoắc lão tiên sinh vì thế mà làm tiệc* ba ngày ba đêm, khách khứa đến bữa tiệc dồn dập vây xem việc làm vĩ đại của tiểu thư nhà họ Hoắc.

*Nguyên văn là 流水席: Bữa tiệc mà mọi người đến và dùng bữa tại bàn.

Nhưng… bố vẫn chưa về.

Sau khi tự học được cách đi, Hoắc Tiểu Tiểu mỗi ngày vịn cửa đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài, thời gian lâu dần, hai mắt cô vô thần, trên mặt là sự tang thương không phù hợp với độ tuổi.

“Vì sao bố vẫn chưa về, vì sao ngay cả điện thoại cũng không gọi.”

“Tao cảm thấy bây giờ tao giống như một oán phụ vậy, đều sắp trở thành hòn vọng cha rồi.”

“Tự tin một chút, bỏ chữ ‘Cảm thấy đi’, cô chính là như vậy!”

“...”

Chị Tiểu Từ chăm sóc cô cười tủm tỉm ngồi xuống trước mặt cô: “Tiểu Tiểu, em muốn đi ra ngoài phơi nắng sao? Chị ôm em ra ngoài được không?”

Hoắc Tiểu Tiểu liếc nhìn chị Tiểu Từ trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt một cái.

Chị Tiểu Từ là bảo mẫu lúc trước Hoắc Tùy Thành mời đến cùng dì Triệu chăm sóc cho cô, chị ấy trẻ tuổi hơn dì Triệu, trình độ học vấn kiến thức cũng cao hơn dì Triệu.

Vì sao lại tìm chị ấy?

Bởi vì Hoắc Tùy Thành cho rằng việc học của trẻ con phải bắt đầu từ nhỏ, việc giáo dục ngôn ngữ bẩm sinh rất quan trọng.

Vì vậy, chị Tiểu Từ luôn ở trước mặt cô nói tiếng Anh, dạy ngữ văn, mỗi ngày ôm cô chỉ vào Kim Mao trong nhà nói: “Dog.”

Ngày đầu tiên chị Tiểu Từ tới chăm sóc cô cô liền biết Tiểu Từ luôn ở trước mặt cô tự xưng chị có tâm tư gì, chẳng qua chỉ là coi trọng nhà họ Hoắc và Hoắc Tùy Thành mà thôi.

Tâm tư muốn ngủ với Hoắc Tùy Thành rõ như ban ngày.

Tự xưng là chị mà lại muốn làm mẹ kế, là muốn kết nghĩa kim lan* với cô hay là muốn vào làm chủ Đông Cung?

*Kim lan chỉ tình bạn, sau dùng để chỉ anh chị em kết nghĩa.

“Có phải là Tiểu Tiểu nhớ Tùy Thành rồi không?”

“...”

“Yên tâm đi, lúc em thôi nôi, Tùy Thành nhất định sẽ về.”

Hoắc Tiểu Tiểu nổi da gà toàn thân.

Cô mở miệng làm dáng vẻ nôn mửa.

Chị Tiểu Từ có chút hoảng: “Tiểu Tiểu, có phải em đã ăn đồ gì buồn nôn rồi không?”

Hoắc Tiểu Tiểu: Chưa ăn, nhìn thấy thôi.

“Tiểu Tiểu, đến chỗ ông nội này.”

Nghe thấy tiếng của Hoắc lão tiên sinh, Hoắc Tiểu Tiểu vui vẻ ra mặt, hai cái chân ngắn nhỏ núc ních của cô nện bước vui vẻ chạy về phía Hoắc lão tiên sinh.

Lão tiên sinh từ ái ngồi xuống ôm lấy cô: “Hai ngày nữa là Tiểu Tiểu của chúng ta thôi nôi rồi, bố cũng sẽ trở về tham gia tiệc thôi nôi của Tiểu Tiểu, con có vui không?”

Hoắc Tiểu Tiểu sửng sốt, hai mắt cô tỏa sáng, vui vẻ ra mặt mà gật đầu.

- --

Hoắc Tùy Thành về nước vào một ngày thời tiết không tốt, máy bay giữa không trung bị cơn bão đột nhiên xuất hiện đập vào đến suýt chút nữa quay về địa điểm xuất phát, nhưng lúc anh xuống máy bay thì trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng.

“Hoắc tiên sinh, chúng ta đi đâu?”

Hoắc Tùy Thành dựa vào chỗ ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi: “Đi Hoắc Công Quán.”

“Được.”

Trước khi về nước, Hoắc lão tiên sinh ở trong điện thoại liên tục dặn dò, đã bỏ lỡ tiệc đầy tháng, tiệc trăm ngày của Tiểu Tiểu rồi thì tiệc thôi nôi tuyệt đối không thể không đến, nếu như không thì sau này cũng đừng về nữa.

Ra nước ngoài được một năm, bận rộn công việc, Hoắc Tùy Thành dần dần quên mất dáng vẻ của Hoắc Tiểu Tiểu, điều duy nhất anh nhớ rõ là ngày đó ở bệnh viện, nhiệt độ cơ thể nóng hổi của Hoắc Tiểu Tiểu lúc ở trong lòng mình.

Một năm rồi, cũng không biết đứa trẻ kia lớn lên có dáng vẻ ra sao.

Có lẽ là không nhận ra anh nữa rồi.

Sau một tiếng đồng hồ, xe dừng lại ở cửa Hoắc Công Quán, chỉ đứng ở cổng thôi liền có thể nghe thấy tiếng cười cười nói nói từ bên trong truyền ra.

Anh đẩy cửa xe ra, đi vào bên trong, trong phòng khách của Hoắc Công Quán bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, chặt như nêm cối, ngay cả anh trở về cũng không ai chú ý đến.

Nhìn xuyên qua đám người, trên chiếc bàn rộng lớn được phủ một lớp vải nhung mềm mại, ở giữa có một cô bé con mặc váy liền thân màu trắng đội vương miện ngồi ở đó.

Trước mặt cô bé con bày ra một quyển sách, một cây bút lông, một cái nghiên mực, một tấm thẻ ngân hàng, một sợi dây chuyền kim cương xanh lam, một chiếc chìa khóa xe Lamborghini cùng với một chiếc chìa khóa nhà và một vài đồ nhỏ không đáng chú ý.

Hoắc lão tiên sinh hướng dẫn từng bước: “Tiểu Tiểu, nhìn những vật trước mặt này, con thích cái nào thì lấy cái đó, lấy được thì chính là của con.”

Hoắc Tiểu Tiểu một lần nữa bị vây xem trong lòng đã sớm không còn áp lực, cô liếc mắt qua những đồ vật ở trước mặt được chuẩn bị để cô chọn đồ vật đoán tương lai.

Bút lông là bút lông cán phỉ thúy của một nhà thư pháp trứ danh nào đó của triều Thanh từng dùng, nghiên mực cũng là thứ mà nhà thư pháp này từng dùng, tấm thẻ ngân hàng kia có số tiền chắc chắn không thấp, dây chuyền ngọc bích càng vô giá.

Cô vui sướng bò qua, tay trái một cây bút, tay phải một cái nghiên mực… Không cầm được nghiên mực, thôi vậy.

Cô tay mắt lanh lẹ bắt lấy sợi dây chuyền, quay đầu liếc nhìn thẻ ngân hàng, cô kẹp ở giữa ngón áp út và ngón giữa bên tay trái, ngón út tay phải xuyên qua cái vòng chìa khóa xe, liếc nhìn đồ vật đầy hai tay mình.

Đáng giận! Cô vậy mà chỉ có hai cánh tay!

Cúi đầu chú ý tới hai bàn chân múp míp trống rỗng của mình, cô ngoắc ngoắc ngón chân, móc chìa khóa xe lên trên ngón chân cái, mặt mũi cô tràn đầy nụ cười mà nắm lấy chìa khóa nhà trên bàn.

Trẻ con mới đưa ra lựa chọn, người lớn đương nhiên là lấy tất!

Đám người vốn còn đang thảo luận xem Hoắc Tiểu Tiểu rốt cuộc sẽ chọn cái gì trở nên yên tĩnh.

Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu không phải Hoắc Tiểu Tiểu chỉ có hai cái tay thì trên bàn sẽ không dư lại đồ.

Hoắc Tiểu Tiểu đắm chìm trong sự vui vẻ của người lớn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó trong đám người, hai mắt tỏa sáng giống như nhìn thấy đồ vật mà cô yêu thích nhất.

Cô đứng lên lảo đảo đi về hướng đó.

“Bố, bố!”

Giọng nói trẻ con non nớt vang lên, đám người nhìn về hướng Hoắc Tiểu Tiểu đi đến.

Hoắc Tùy Thành không biết đã đứng trong đám người từ lúc nào.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi vừa kích động rơi lệ.

Cô!!!

Hoắc Tiểu Tiểu!!!

Cuối cùng cũng!!!

Biết nói rồi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK