Tiểu Tiểu mới mấy tuổi?
Ba tuổi nhìn thấy già*, tuổi nó còn nhỏ mà đã ở trước mặt nó nói đánh gãy chân người ta, thật sự không biết là làm bố kiểu gì!
*Có nghĩa là thông qua thông qua cách cư xử của một đứa trẻ lên ba, bạn có thể cảm nhận được đứa trẻ sau này sẽ là người như thế nào, sâu xa hơn là thói quen và hành vi của một người nào đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của đứa trẻ đó.
Sau khi Hoắc Tùy Thành bị Hoắc lão tiên sinh đánh hai gậy vào chân, Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng tiến lên ôm tay Hoắc lão tiên sinh: “Ông nội, đừng đánh bố, bố đã đồng ý với con rồi, nói là sau này sẽ không đánh gãy chân của cậu nữa! Đúng không bố?”
Cô chuyển lời thay cho Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, thở dài thật sâu.
Có đôi khi anh thật sự không biết nhóc con trước mặt còn chưa cao bằng đến đầu gối mình là quá thông minh hay là quá không giữ mồm, giữ miệng.
Nói đến rõ ràng như vậy, lại đúng chỗ ngứa như vậy.
“Phải.” Hoắc Tùy Thành nói.
“Ông nội ông xem, bố nói phải!”
Hoắc lão tiên sinh trừng mắt nhìn Hoắc Tùy Thành một cái: “Tiểu Vũ, đưa Tiểu Tiểu lên trên đi.”
Tiểu Vũ vội vàng đi từ phía sau Hoắc Tùy Thành ra, ôm Tiểu Tiểu vào trong ngực rồi chạy đi giống như lánh nạn: “Ông ơi, anh Thành, hai người trò chuyện, con mang Tiểu Tiểu đi lên trước.”
Hai người vừa đi, Hoắc lão tiên sinh nhịn không được lại đánh lên chân anh một cái, nhỏ giọng nghiêm nghị khiển trách: “Con bị gì vậy? Nói lời như vậy trước mặt Tiểu Tiểu? Nó mới bao lớn chứ?”
“... Không cẩn thận bị nó nghe được, sau này con sẽ chú ý.”
Hoắc lão tiên sinh trừng mắt liếc anh một cái rồi quay người vào nhà, ông vừa đi vừa hỏi: “Vậy... chuyện này là thế nào?”
Hoắc Tùy Thành nói ra chân tướng sự việc một lần, bao gồm cả chuyện lúc trước đánh gãy chân trái của Quý Thư Dương.
Nói xong, trên chân lại bị Hoắc lão tiên sinh đánh một cái.
“Đánh gãy chân? Hoắc Tùy Thành, năm đó con được đấy!” Hoắc lão tiên sinh oán hận nói hai câu, nhưng cũng biết bây giờ không nên truy cứu chuyện quá khứ. Ngẫm lại biểu hiện và hành động của Hoắc Tùy Thành trong hai năm gần đây, so với hai năm trước thì tốt hơn nhiều, một chút lửa giận trong lòng ông cũng tiêu tan: “Sau này con nói chuyện chú ý một chút, đặc biệt là ở nhà, lời như vậy Tiểu Tiểu có thể nghe sao?”
Hoắc Tùy Thành biết điều không nói lời nào.
Hoắc lão tiên sinh vẫn có “cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan”, ông nhướng mày giận dữ: “Được rồi, chuyện này qua rồi thì thôi, đừng đứng đây nữa, đi lên đi, đã ở nhà mấy ngày rồi, công ty cũng đã gọi đến điện thoại bố, một đống công việc chẳng lẽ còn trông cậy vào bố xử lý cho con?”
“Vậy con đi lên trước.”
Hoắc Tùy Thành quay người lên lầu.
Ở đầu cầu thang lầu ba, chỗ rẽ của hành lang, Tiểu Vũ và Hoắc Tiểu Tiểu song song ghé vào đó nhìn xuống dưới, thân thể giấu sau chỗ rẽ, chỉ lộ ra cái đầu.
Nhìn thấy Hoắc Tùy Thành, họ cùng nhau trốn ra sau.
Lúc Hoắc Tùy Thành bước lên lầu ba, bọn họ ầm một tiếng, cùng trốn vào phòng.
Hoắc Tùy Thành nhìn hai người trốn vào phòng giống như có nước lũ mãnh thú đuổi theo, bước chân của anh không ngừng, anh đứng trước cửa phòng Hoắc Tiểu Tiểu, kéo cửa phòng ra nhìn cô.
“Bố…”
“Anh Thành, cái đó… em còn có chút việc, em đi trước.”
Hoắc Tùy Thành ung dung thản nhiên, mặc cho Tiểu Vũ chuồn đi, anh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đang lo sợ bất an mà đứng ở đó: “Con cố ý?”
Hoắc Tiểu Tiểu giả ngu: “Cố ý cái gì, bố đang nói gì vậy?”
“Vừa rồi ở trước mặt ông nội con, con cố ý vạch trần bố?”
Đương nhiên Hoắc Tiểu Tiểu phải phủ nhận chuyện như thế này: “Con không có.”
Hoắc Tùy Thành ngồi xổm xuống, nhéo mặt cô: “Còn muốn gạt bố? Bố con có cái gì mà không biết, con cùng lắm chỉ là con quỷ con, còn giả vờ với bố?”
“Bố, bố không nên nghĩ con xấu như vậy, con không cố ý, con chỉ đang rất vui vẻ cho nên muốn chia sẻ chuyện này với ông nội.”
“Vui vẻ?”
“Đương nhiên là vui vẻ, bố không đánh gãy chân cậu, cũng không có làm chuyện xấu!” Hoắc Tiểu Tiểu chủ động đưa tay ôm lấy cổ của Hoắc Tùy Thành, một khối nho nhỏ, không nặng chút nào dựa sát vào trong ngực anh.
“Bố, con rất sợ, ngày đó con về bố không ở nhà, ông nội nói bố bị bắt đến cục cảnh sát. Cô giáo nói, cục cảnh sát là nơi nhốt người xấu, người xấu đi vào đó thì không thể đi ra ngoài nữa, con sợ không gặp được bố nữa, nếu như bố bị giam lại thì con làm sao bây giờ?”
Lời nói này của Hoắc Tiểu Tiểu khiến Hoắc Tùy Thành nhớ tới giấc mơ trước đó.
Con bé nhỏ như vậy, luông cuống đứng ở đầu cầu thang, nhìn công nhân dọn sạch nhà cửa, lại đưa con bé đến cô nhi viện.
Ác mộng như thế, anh mãi mãi không muốn mơ thấy nữa.
“Cho nên con hy vọng bố cả đời đều không làm việc xấu, cùng với ông nội, đều sống tốt.”
Hoắc Tùy Thành biết đứa trẻ này nói dăm ba câu lại dời chủ đề, mánh khóe trước sau như một, nhưng anh vẫn nhiều lần dính chiêu này. Anh bất đắc dĩ ôm cô đi về phía thư phòng: “Bố không có ý trách con…”
“Bố thật tốt!” Hoắc Tiểu Tiểu hôn một cái lên mặt bố cô: “Vậy bố tha cho cậu rồi sao?”
Văn Dương rốt cuộc là mối họa lớn trong lòng, một ngày không giải quyết được hắn ta, Hoắc Tiểu Tiểu luôn lo lắng bất an, trong lòng khóc chịu.
Còn có Tô Nguyên Thanh kia.
Có lẽ Quý Thư Dương là chỗ đột phá rất tốt.
Hoắc Tùy Thành không nói lời nào.
“Bố?”
“Con và hắn chỉ gặp mặt một lần, bảo vệ hắn như thế?”
“Cái đó không giống nhau, con mãi mãi thích bố.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
- -
Mặc dù sự việc của Hoắc Tùy Thành vẫn chưa hoàn toàn sáng tỏ, nhưng khi anh xuất hiện ở công ty đã đúng lúc mà trấn an lòng.
Sáng sớm Hoắc Tiểu Tiểu được bố cô đưa đến nhà trẻ, trên mặt cô mang theo nụ cười mà trong khoảng thời gian này không có.
“Dịch Khiêm, Chu Chu, chào buổi sáng!”
Giọng nói trong veo, to rõ truyền đến, mấy người Dịch Khiêm nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu đang chạy chậm vào phòng học.
Hôm nay thần thái Hoắc Tiểu Tiểu hồng hào, nụ cười trên mặt còn xán lạn hơn hoa hồng mà Dịch Khiêm mang tới.
“Tiểu Tiểu, chào buổi sáng.”
“Tiểu Tiểu, chào buổi sáng.”
“Tiểu Tiểu, chào buổi sáng.”
“...”
“A,” Một đóa hoa hồng đỏ tươi ở trong đám người Dịch Khiêm khiến người khác cực kỳ chú ý, Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt liền nhìn thấy: “Dịch Khiêm, anh mang hoa hồng đến nhà trẻ làm gì?”
“Tặng cho em.”
Hoa hồng được đưa đến trước mặt, Hoắc Tiểu Tiểu theo bản năng mà ngửa ra sau: “Tặng cho em?”
Dịch Khiêm dùng móng tay ngắt hoa, bàn tay đi hái hoa bị gai hoa hồng để lại một dấu trăng non nho nhỏ trên đó.
*Câu trên trong raw để □□ tại hai vị trí làm editor hơi bối rối về nghĩa nên xin phép cho editor thêm thắt từ phù hợp với bối cảnh.
Cậu mím môi: “Đúng vậy, anh thấy em gần đây không được vui vẻ, mang socola cho em thì sợ em mập lên. Mỗi lần mẹ anh không vui, bố anh đều sẽ tặng hoa hồng cho mẹ, cho nên anh cũng mang theo một đóa hoa hồng cho em.”
“...” Nhìn đóa hoa hồng gần ngay trước mắt này, Hoắc Tiểu Tiểu ngửi thấy mùi hương ngào ngạt của nó.
“Được, em nhận.” Cô đặt hoa hồng dưới mũi ngửi ngửi: “Thơm quá, cảm ơn anh.”
Khóe miệng mím lại đến thẳng băng của Dịch Khiêm cuối cùng cũng như trút được gánh nặng mà vẽ ra một đường cong: “Em thích là được, anh giúp em tìm cô giáo mượn cái bình hoa c ắm vào nhé.”
“Được.”
Chu Chu ở một bên nhìn Dịch Khiêm đi tìm cô giáo để mượn bình hoa, lại nhìn hoa hồng trên tay Hoắc Tiểu Tiểu, cậu ảo não thở dài.
Cậu không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận, Dịch Khiêm thật sự rất thông minh!
Sớm biết Tiểu Tiểu thích hoa như thế, cậu nên mang hết hoa trong nhà tới tặng cho Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, em thích hoa gì, lần sau anh cũng mang cho em được không?”
“Hả? Không cần, trong vườn hoa của ông nội trồng rất nhiều hoa, anh không cần đặc biệt mang cho em.”
“Vậy anh…”
“Tiểu Tiểu, bình hoa cho em, anh đã đổ một ít nước, cẩn thận một chút nha.”
Dịch Khiêm cầm một cái bình hoa thủy tinh đi tới, cắm hoa hồng vào đó trong bình hoa rồi đặt trên bàn Tiểu Tiểu.
Màu sắc tươi đẹp khiến tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu tốt lên không ít.
“Tiểu Tiểu, đây là hoa hồng của Tiểu Tiểu sao?” Cô giáo Triệu từ bên ngoài phòng học đi vào, nhìn đóa hoa hồng kia khen ngợi: “Thật là đẹp.”
Mấy người Lục Tĩnh Nhất tranh nhau nói: “Đây là của Dịch Khiêm tặng cho Tiểu Tiểu!”
“Dịch Khiêm tặng?”
Tiểu Tiểu gật đầu: “Đúng vậy, là Dịch Khiêm tặng cho con, con rất thích.”
“Dịch Khiêm thật là chu đáo, biết gần đây Tiểu Tiểu không vui nên mang theo hoa hồng, tâm tình của Tiểu Tiểu có tốt hơn chút nào không.”
“Tốt hơn nhiều rồi!”
“Vậy là tốt rồi… Tiểu Tiểu, cô giáo tìm con có chút việc, con đi cùng cô giáo một chút được không?”
“Được.”
Cô giáo Triệu nắm tay Tiểu Tiểu đi đến phòng nghỉ.
Hoắc Tiểu Tiểu đi vào mới phát hiện ra Quý Thư Dương cũng ở đó.
Cô nhíu mày, nghi ngờ nhà trẻ bình thường không cho người ngoài vào, Quý Thư Dương làm thế nào mà vào được?
Quý Thư Dương vừa thấy Hoắc Tiểu Tiểu thì ném điện thoại còn đang trong trò chơi sang một bên, cười bế cô lên: “Tiểu Tiểu, còn nhớ cậu không? Hôm qua chúng ta đã gặp qua, cậu là cậu của con.”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Nhớ.”
Quý Thư Dương nói với người phụ nữ bên cạnh: “Nhìn đi, tôi đã nói tôi là cậu của con bé rồi, không lừa cô. Cô đi đi, tôi và con bé nói chuyện riêng.”
“Được.” Dường như cô giáo Triệu và Quý Thư Dương có quen biết, cô ấy không hỏi nhiều, quay người rời khỏi phòng nghỉ.
“Tiểu Tiểu, con xem, đây đều là quà mà cậu muốn tặng cho con.”
“Quà?”
“Đây là quà cậu mua cho con, quà lúc con vừa ra đời, lúc con một tuổi, hai tuổi, ba tuổi, mãi cho đến sau này con mười tám tuổi, cậu đều mua cho con rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn một đống hộp quà với nhãn hiệu đắt đỏ ở trước mặt, cô vô thức mà nhíu mày: “Nhiều như vậy?”
“Sao vậy? Không vui sao?”
“Tại sao cậu muốn tặng quà mười tám tuổi cho con?”
“... Bởi vì, có thể sau này cậu đều không ở trong nước, không thể tham gia sinh nhật của con, cho nên tặng sớm cho con.”
Mười tám tuổi?
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu yên lặng tính toán xem còn bao nhiêu năm.
“Cậu ơi, tại sao cậu phải mua quà tặng mười lăm năm? Cậu định mười lăm năm không về sao?”
Hỏi lời này…
Quý Thư Dương sờ lên mũi: “Lỡ như thì sao. Nào, mở ra xem, có thích không.”
Hắn buông Hoắc Tiểu Tiểu ra, dần dần mở đóng gói của hộp quà ra.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn hắn giống như hiểu ra: “Cậu, có phải cậu lo lắng bố đánh gãy chân cậu cho nên muốn tránh ở nước ngoài mười lăm năm không?”
Ở trước mặt trẻ con, Quý Thư Dương hắn không cần mặt mũi sao?
“Đừng nói bậy! Sao cậu có thể trốn ở nước ngoài chứ? Chỉ là cậu… ra nước ngoài làm việc mà thôi.”
“Vậy cậu có thể quay về mà, con không cần nhiều như vậy.”
“... Nghe lời, cầm lấy, cậu sắp phải đi rồi, sau này đừng quên cậu.”
Hoắc Tiểu Tiểu lại nhíu mày nhìn hắn: “Cậu, nếu như bố không đánh gãy chân cậu thì cậu có thể không đi sao?”
“Luyến tiếc cậu thế à?”
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Cậu, chuyện cậu hãm hại bố đúng là cậu làm không đúng, nhưng chỉ cần cậu đồng ý với con một việc thì bố sẽ không tìm cậu gây phiền phức nữa.”
“Con là trẻ con thì biết cái gì?”
“Con biết! Con đều nghe thấy rồi, bố nói lúc trước bố từng đánh gãy chân cậu, nhưng mà bây giờ cậu hãm hại bố con, xem như… một trả một.” Hoắc Tiểu Tiểu lấy Dịch Khiêm và Chu Chu ra làm ví dụ: “Giống như hai ngày trước Dịch Khiêm đánh Chu Chu một cái, sau đó Chu Chu đánh Dịch Khiêm một trận, bọn họ hòa nhau rồi.”
Bàn tay Quý Thư Dương dừng lại, nụ cười của hắn phai nhạt đi đôi chút, rõ ràng là không cao hứng lắm: “Cậu và bố con thì không đơn giản như vậy, cậu cũng sẽ không hòa hỏa với bố con dễ dàng như vậy.”
“Nhưng cậu ơi, nếu như cậu muốn ở trong nước thì phải hòa giải với bố con.”
Quý Thư Dương bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Con còn nhỏ mà con đã học được trăm phần trăm tính bá đạo của bố con, bắt nạt người khác?”
“Nhưng mà… chúng ta đều khó tránh khỏi việc đều sẽ chịu một chút uất ức, bố đánh cậu là bố không đúng, nhưng bây giờ cậu cũng không thể đánh gãy chân bố để trả thù được, cậu, chẳng lẽ cậu thật sự muốn ở nước ngoài mười lăm năm sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu khéo ăn khéo nói, Quý Thư Dương có chút hứng thú: “Cậu không muốn ở nước ngoài, vậy cậu nên làm gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi xích lại gần hắn: “Con nghe bố nói, nếu như cậu có thể nói cho bố biết là ai bảo cậu đi hãm hại bố, còn có… chứng cứ, chắc chắn bố sẽ bằng lòng hòa giải với cậu.”
Quý Thư Dương nhướng mày.
Hoắc Tiểu Tiểu thấy hắn không nói lời nào thì k1ch thích hắn: “Nếu như cậu không dám đi thì cũng có thể nói cho con biết, con truyền đạt giúp cậu.”
“Con?”
Hoắc Tiểu Tiểu mở to đôi mắt sáng long lanh, ôm cổ Quý Thư Dương, không hề chớp mắt mà nhìn hắn.
Cô biết, lúc cô dùng dáng vẻ này thì ông nội cô và bố cô đều không chống cự được.
Hình như Quý Thư Dương cũng thích cô.
“Cậu, con rất thích cậu, hy vọng sau này có thể chơi cùng cậu, còn hy vọng hàng năm cậu có thể tới tham gia sinh nhật con, cậu có thể không ra nước ngoài không? Nhìn thấy cậu và bố như vậy, con rất khó chịu.
“Tiểu Tiểu…”
Hoắc Tiểu Tiểu dựa vào trên vai Quý Thư dương, ôm trong lòng một chút tủi thân, cô nức nở nói: “Cậu, cậu đồng ý với con được không? Con muốn cậu mua kem và socola cho con, còn muốn cùng cậu đi công viên trò chơi.”
Lòng người luôn có sự thiên vị, Hoắc Tiểu Tiểu đương nhiên là nghiêng về phía bố cô.
Về phần cậu… để cậu ủy khuất một chút, cùng lắm thì tháng Giêng cô không cắt tóc.