Những việc này bố cô không có gì sai, nói cho cùng vẫn là cô quá ngốc, tự bổ não quá nhiều suy nghĩ đương nhiên, vậy mà thật sự lại cho rằng bố cô đã cải tà quy chính, không nghĩ tới bố chỉ tùy tiện nói ngoài miệng một chút mà thôi.
Cũng phải, mười mấy năm mài giũa, đắp nặn để trở thành trùm phản diện, sao có thể sửa lại trong hai, ba năm ngắn ngủi chứ?
Là cô nghĩ quá nhiều.
Nói đi nói lại, bố cô nói cũng hơi quá đáng sợ rồi.
Nhớ lại những nội dung mà vừa rồi cô nghe lén được.
- - “Đánh gãy hai chân”?
Muốn đánh gãy chân Quý Thư Dương?
Nghe ý của bố cô, lần này người nặc danh tố cáo hình như là Quý Thư Dương?
Hoắc Tiểu Tiểu lập tức nhớ tới ông cậu Quý Thư Dương năm đó, lúc cô vừa ra đời không lâu đã ép cô ngồi ở tay lái phụ đua xe.
Là hắn ta nặc danh tố cáo Hoắc Tùy Thành?
Cũng phải, năm đó Hoắc Tùy Thành đưa người ta đến vùng hoang dã, đơn phương ẩu đả, còn đánh gãy một chân hắn ta, sự tổn thương trên thân thể chính là nỗi căm hận sâu sắc nhất, chắc chắn sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào để chơi chết Hoắc Tùy Thành.
Nếu như việc này do bố cô làm thì cũng thôi, gieo nhân nào gặt quả nấy.
Nhưng quan trọng là việc này bố cô bị hãm hại, Quý Thư Dương có phần tham gia vào việc hãm hại bố cô?
Có điều cho dù là như vậy nhưng bố cô đơn phương đánh gãy hai chân của Quý Thư Dương, chuyện này hung tàn cỡ nào chứ?
Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi xoay người lại, nắm lấy chăn mền che hơn nửa khuôn mặt của mình, nhìn Hoắc Tùy Thành: “Bố, bố nói, muốn, muốn đãnh gãy chân, đánh gãy chân ai?”
Hoắc Tùy Thành bắt đầu lo lắng.
Quả nhiên là con bé nghe thấy rồi.
“Con nghe nhầm rồi.”
“Không có, con không có nghe nhầm, bố nói, còn muốn đãnh gãy hai chân người ta. Bố, tại sao bố lại muốn đánh gãy hai chân của người khác chứ? Không phải bố nói cho con biết, nếu làm sai thì chú cảnh sát sẽ xử lý sao? Cho dù… cho người người ta đã làm sai thì cảnh sát sẽ trừng phạt người ta, bố không phải là cảnh sát, sao bố có thể trừng phạt người ta chứ?”
“...”
“Bố!” Hoắc Tiểu Tiểu ngồi dậy, hai mắt sáng ngời nhìn bố mình: “Bố làm như vậy là không đúng! Mặc dù, mặc dù những người xấu kia rất xấu, nhưng bố không thể giống như bọn họ…”
“Được, bố nghe con, không ra tay với những người xấu kia.”
Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Cô cũng không có ý này.
Cũng không phải là không thể ra tay, không ra tay thì sẽ bị bắt nạt. Sao có thể bị người ta bắt nạt được chứ?
Hoắc Tiểu Tiểu dốc hết toàn lực, dùng giọng điệu và tư duy của một đứa trẻ để diễn tả ý của cô: “Bố, con không có ý này, người xấu rất xấu, nhưng bố không thể xấu, bố không thể ra tay, cũng không thể để người xấu được như ý!”
“...” Hình như lời giải thích này cũng không đúng lắm.
Hoắc Tiểu Tiểu ôm đầu, có chút suy sụp.
“Không đánh người xấu, người xấu liền được như ý, bố sẽ phải bị giam trong nhà tù, con hy vọng bố bị giam vào nhà tù sao?”
“Bố có thể nói cho cảnh sát biết.”
“... Được, vậy bố liền nói chuyện này cho cảnh sát biết, để cảnh sát trừng phạt những người xấu kia, được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Cũng được. Bố, bây giờ bố liền gọi điện thoại, không đánh gãy chân người khác.”
“...” Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, hàm răng cắn chặt.
“Bố?”
“Được, gọi điện thoại.”
Hoắc Tùy Thành lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tiểu Vũ.
“Chuyện đánh gãy chân Quý Thư Dương mà vừa rồi tôi nói với cậu trong điện thoại, giao cho cảnh sát xử lý.”
Tiểu Vũ ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt trong chốc lát, cậu ta cầm điện thoại lên nhìn tên người gọi, là anh Thành không sai.
Sao đột nhiên lại không nói tiếng người?
“Anh Thành, nếu như anh bị uy hiếp thì nháy mắt mấy cái.”
Hoắc Tùy Thành lười nghe cậu ta mồm mép láu lỉnh: “Cúp đây.”
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu: “Được rồi chứ?”
Hoắc Tiểu Tiểu hài lòng mà gật đầu.
Chỉ cần bố cô có thể tự vệ được, lại không chủ động làm tổn thương đến người khác thì cô mặc kệ bình thường bố cô muốn làm gì.
Giải quyết được “họa lớn trong lòng”, đêm nay Hoắc Tiểu Tiểu ngủ cực kỳ thoải mái.
Nếu như so sánh thì có người đêm nay lại không thể say giấc.
Cách Hoắc Công Quán mười cây số là khu thương mại tiểu tư sản ở thành phố S.
Chỗ này có không ít nhãn hiệu xa xỉ cao cấp tụ tập, hai con đường bên ngoài được bầu là tiểu khu có phong cách nhất của thành phố S, mặc dù không được tính là đứng đầu nhưng bất kể là hoàn cảnh tiểu khu hay là tố chất của chủ sở hữu tiểu khu thì đều là hạng nhất.
Đương nhiên, giá cả của tiểu khu như vậy rõ ràng không rẻ.
Văn Dương đứng trên ban công, độ cao từ tầng hai mươi bảy đủ để quan sát cảnh đêm của thành phố này.
Nhưng tâm thái bây giờ của hắn ta đã từ hưng phấn, đắc ý lúc bắt đầu chuyển vào đến lúc này bị người ta điều khiển đi từng bước một hướng về phía trước, ý chí chiến đấu cũng gần như hao mòn rồi.
Hắn ta luôn cảm thấy vận mệnh của mình là có thành tựu lớn, nên hăng hái chứ không phải giống như bây giờ, khuất phục dưới tay Giang Hoài, khuất phục tại căn phòng không đến hai trăm mét vuông này.
Sau lưng, Tô Nguyên Thanh từ trong phòng tắm đi ra.
Tóc cô ta vẫn chưa khô, cô ta mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa, ôm lấy Văn Dương từ phía sau, dáng người yểu điệu, đường cong như ẩn như hiện.
“Sao vậy? Cả buổi tối rầu rĩ không vui?”
Văn Dương thở dài: “Vừa rồi anh nhận được tin tức, Tiền Đại Xuyên ở cục cảnh sát đột nhiên sửa lời khai, nói là có người bảo ông ta hãm hại Hoắc Tùy Thành, chuyện này, đoán chừng Hoắc Tùy Thành tránh được một kiếp rồi.”
“Sửa lời khai?” Tô Nguyên Thanh hơi giật mình, buông hai tay ôm Văn Dương ra, đi đến trước mặt hắn ta rồi nhìn hắn: “Sao Tiền Đại Xuyên lại sửa lời khai? Không phải con trai ông ta…”
“Người đồng ý hiến tủy kia không đồng ý hiến nữa, hơn nữa đã không thấy đâu.”
“Không thấy nữa? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Anh đoán là Hoắc Tùy Thành cho người ngăn lại, nếu không thì việc này sẽ không trùng hợp như thế.”
Lông mày Tô Nguyên Thanh nhíu chặt, rõ ràng là cô ta có chút cuống lên: “Nhưng mà… Tiền Đại Xuyên sửa lời khai thì thế nào? Rõ ràng là Hoắc Tùy Thành bảo ông ta đào cổ mộ ở núi Lộc Minh, có lẽ cảnh sát đã tìm được manh mối rồi, vì sao không thể định tội?”
“Thanh Thanh, chuyện này không đơn giản như vậy, em cho rằng Hoắc Tùy Thành để Tiền Đại Xuyên đi phá hư cổ mộ, hắn sẽ để lại chứng cứ có tính chứng thực sao? Không phải là Hoắc Tùy Thành không đến cục cảnh sát, nhưng bây giờ hắn vẫn ở nhà như thường sao? Với địa vị và mạng lưới giao thiệp hiện tại của hắn, trừ phi chúng ta có thể tìm được càng nhiều chứng cứ chứng minh hắn có tội, bằng không chúng ta hoàn toàn không làm gì được hắn.”
“Vậy… cho dù chuyện này không định tội hắn được, bởi chuyện lần này, thanh danh của hắn sẽ bị ảnh hưởng. Khi cổ phiếu công ty hắn rớt giá, chúng ta lại…”
“Thanh Thanh,” Văn Dương đỡ trán, có chút mệt mỏi: “Hoắc thị không đơn giản như em tưởng tượng, không phải dựa vào chút việc nhỏ là có thể chèn ép được, chuyện này không định tội hắn được, đối với Hoắc thị thì hoàn toàn không có chút tổn hại nào.”
“Làm sao có thể…” Tô Nguyên Thanh nhớ lại nội dung trong sách.
Cổ mộ ở núi Lộc Minh đúng là do Hoắc Tùy Thành phái người phá hư, Hoắc thị cũng đúng là bởi vì chuyện cổ mộ ở núi Lộc Minh mà rớt giá cổ phiếu, chuyện xảy ra tiếp theo không thể ngăn cản được, làm sao có thể không có tổn hại chứ?
“Thanh Thanh, đừng nghĩ nữa, hiện tại chúng ta không nên đối đầu với Hoắc Tùy Thành quá sớm, chờ sau này rồi nói.”
“Được.”
Bây giờ Tô Nguyên Thanh tâm loạn như ma.
Đây gần như là chuyện làm chuyển hướng cuộc đời của Hoắc Tùy Thành, vậy mà lại không tổn hại đến hắn.
Rõ ràng là mở đầu và quá trình giống như nhau, vì sao kết cục lại hoàn toàn ngược lại?
Đến cùng là tính sai chỗ nào rồi?
Điện thoại trên ghế sô pha ở phòng khách kêu lên.
Là Giang Hoài gọi tới.
Lông mày của Văn Dương cau lại, trước khi nghe máy đã hít sâu một hơi: “Giang tiên sinh, đã muộn thế này rồi mà có chuyện gì vậy?”
Không thể không nói, trước mặt Hoắc Tùy Thành và Giang Hoài, hắn ta đúng là trẻ tuổi, không khác gì tranh ăn với hổ.
Có lẽ chờ đến ngày Giang Hoài lợi dụng hắn ta hoàn thành việc mở rộng sản nghiệp xong thì chính là lúc nuốt sống hắn ta.
Hắn ta nhất định phải cẩn thận, càng phải biết để lại đường lui cho mình, không thể để Giang Hoài gặm đến nỗi “Xương cốt không còn”.
Giọng nói của Giang Hoài không nhanh không chậm, thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng từ trong lời nói luôn có thể nghe ra hai câu nói bóng gió.
“Không có việc gì lớn, chỉ là nghe nói gần đây dự án kia của Tưởng thị hình như một lần nữa ký hợp đồng, chuyện này hình như vẫn luôn do cậu phụ trách. Có lẽ cậu biết rõ ân oán giữa Tưởng Trí và Tưởng Huyên, chuyện của Tưởng thị cậu để đó đi, giao cho Tưởng Huyên làm.”
Văn Dương giật mình: “Chuyện Tưởng thị giao cho Tưởng Huyên, vậy tôi thì sao?”
“Khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi vài ngày trước đã, sau này tôi sẽ liên lạc với cậu.”
“Giang tiên sinh, tôi theo anh lâu như vậy, tôi không hiểu.”
Giang Hoài im lặng một lát: “Văn Dương, tôi thừa nhận năng lực và vận may của cậu, nhưng tạm thời tôi vẫn không muốn đắc tội với Hoắc Tùy Thành.”
“Hoắc Tùy Thành?”
Không đợi Văn Dương lên tiếng, bên kia Giang Hoài đã cúp máy.
Văn Dương mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, lông mày dần dần nhíu chặt.
Làm sao hắn ta không hiểu ý của Giang Hoài chứ.
Hoắc Tùy Thành… hắn đã biết chuyện này là do mình làm? Cho nên thông qua Giang Hoài để cảnh cáo mình?
Sự chênh lệch trong thân phận, tiền tài, quan hệ khiến Văn Dương hoảng loạn chốc lát.
“Văn Dương, anh sao vậy?”
“Hoắc Tùy Thành… hình như hắn biết chuyện Tiền Đại Xuyên là do anh làm.”
“Làm sao có thể chứ? Chuyện này anh hoàn toàn không ra mặt, người tố cáo là Quý Thư Dương, huống chi anh và Hoắc Tùy Thành chỉ mới gặp mặt một lần, hắn không có lý do gì để nghi ngờ anh!”
Văn Dương im lặng không nói.
Một lát sau hắn ta nói: “Em nghĩ cách thông báo cho Quý Thư Dương biết, nếu Hoắc Tùy Thành đã biết chuyện này là do anh làm thì chắc chắn cũng biết người tố cáo là hắn, em bảo hắn gần đây cẩn thận một chút.”
“Được, em biết rồi.”
Lúc trước Tô Nguyên Thanh liên lạc với Quý Thư Dương, cũng bởi vì cô ta biết Hoắc Tùy Thành đã từng đánh gãy một chân của Quý Thư Dương, mối thù như vậy, Quý Thư Dương có được cơ hội thì không thể không đi trả thù.
Vì vậy, Quý Thư Dương bị cô ta sử dụng như vũ khí cũng cam tâm tình nguyện.
“Alo, Quý Thư Dương, anh…” Bấm số điện thoại của Quý Thư Dương, tiếng nổ vang rền của xe thể thao ở bên kia lập tức làm lỗ tai cô ta đau nhói.
Cô ta đưa điện thoại nghiêng qua bên tai một hồi, chờ tiếng ồn nhỏ lại rồi mới tiếp tục để bên tai.
“Alo? Alo? Người đâu? Nói chuyện đi?”
Hiện tại Quý Thư Dương rất hưng phấn, không chỉ bởi vì đua xe mang đến cho hắn sự k1ch thích làm hắn vui vẻ mà nhiều hơn chính là rửa sạch nhục nhã.
Hắn sốt ruột muốn thấy kết cục bi thảm của Hoắc Tùy Thành.
“Có chuyện tôi phải nói với anh. Chuyện anh tố cáo Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tùy Thành đã biết rồi.”
Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, trong nháy mắt cất cao giọng nói: “Cô nói gì?”
“Tôi nói, chuyện anh tố cáo Hoắc Tùy Thành, hắn đã biết rồi, gần đây anh cẩn thận một chút, tốt nhất là ra ngoài tránh đi.”
“... Tôi giấu tên tố cáo, sao hắn lại biết được?” Nói đùa gì vậy? Năm đó bị Hoắc Tùy Thành đánh gãy một chân, mạng hắn lớn mới bảo vệ được cái chân kia, trốn ở nước ngoài gần ba năm, không dễ gì mới về nước được, lại bảo hắn ra nước ngoài tránh?
“Anh đừng để ý là hắn làm sao biết được, theo tin tức hiện tại thì quả thật hắn đã biết rồi, nếu như anh không muốn cái chân còn lại cũng bị hắn đánh gãy thì tôi khuyên anh vẫn nên tránh đi. Hôm nay tôi chỉ nhắc nhở anh, có muốn tránh hay không thì anh tự xem rồi xử lý, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa, cúp đây.”
Cúp điện thoại, Tô Nguyên Thanh xóa bỏ số điện thoại của Quý Thư Dương và ghi chép cuộc gọi trong điện thoại, lúc này mới thoáng an tâm một chút.
Chỉ là cô ta không hiểu, mọi thứ cô ta làm rõ ràng đều là phát triển thuận theo kịch bản, vì sao lại biến thành như bây giờ?