Khương Mịch không thể nào tưởng tượng nổi hóa ra còn có cách làm này, nhìn biểu tình phức tạp của mọi người thì cô cũng mang vẻ mặt một lời khó nói hết.
Từ sâu trong nội tâm mà nói, thật tình Khương Mịch không muốn cùng đóng phim với Ngu Bạch và Bách Mặc.
Nhưng tình huống hiện tại khá phức tạp, cô đã đồng ý rồi, nếu giờ đổi ý sẽ không tốt. Hơn nữa, nếu cùng Ngu Bạch đóng phim thì sẽ là một cơ hội có thể quan sát cô ta, nói không chừng còn có thể tìm ra được bí mật của hệ thống.
Bất kể là như thế nào, cho dù không quay phim nữa thì cũng không thể nói thẳng ra ở đây được, Khương Mịch chỉ ngây người một giây rồi phản ứng lại, nhanh chóng mỉm cười chào hỏi với mọi người.
Sau khi nói chuyện một hồi, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Khương Mịch, Hạ Uẩn Dung cùng Gia Vĩ.
"Đạo diễn Gia, tôi không lừa ông đúng không?" Hạ Uẩn Dung cười nói: "Đứa cháu gái này của tôi còn xinh hơn cả tiên nữ nhỉ?"
Gia Vĩ lớn lên mập mạp, đôi mắt rất nhỏ, khi cười lên lại giống Phật Di Lặc. Nhưng có lẽ là do đôi mắt quá nhỏ nên người khác không nhìn thấy rõ ánh mắt của ông, ngược lại còn có cảm giác thần bí uy nghiêm.
"Thì, thì... Thì..." Gia Vĩ liên tục nói ba chữ "thì", nở nụ cười trên mặt: "Khương tiểu thư đúng thật là rất xinh đẹp, so với Lê Lạc Lạc còn giống tiểu tiên nữ hơn."
Lê Lạc Lạc chính là nữ chính của bộ phim này.
Thái độ của Gia Vĩ rất tốt, nhưng Khựng Mịch nhận ra được ông ta không quá hài lòng với cô.
Nếu hài lòng, ông ta sẽ phải nói mấy câu như: "Khương tiểu thư chính là hình mẫu lý tưởng của Lê Lạc Lạc." hay đại loại vậy mới đúng.
Khương Mịch có thể đoán được nguyên do tại sao Gia Vĩ lại không hài lòng, đoán chừng là không phải nhằm vào riêng cô đâu. Mà là vì cô được điều động nội bộ, không trải qua quá trình ông ta tự mình tuyển chọn nên mới như vậy. Đạo diễn không hơn được nhà đầu tư, nhưng đối với người mà nhà đầu tư nhét vào thì ít nhiều cũng phải có chút thành kiến.
Khương Mịch cũng không ngờ sẽ có ngày mình lâm vào cục diện đáng xấu hổ như thế này.
Bất quá, một người từ nhỏ đã là học bá như cô thì trong từ điển không có hai từ "nhận thua". Một giây trước cô còn đang suy nghĩ xem có nên âm thầm tìm Hạ Uẩn Dung nói chuyện, nói cô không muốn nhận bộ phim này hay không. Nhưng một giây sau, cô đã hạ quyết tâm, cô không những phải nhận mà còn phải diễn tốt nữa kìa, tuyệt đối không để Hạ Uẩn Dung và Cố Ngôn Phong mất mặt được.
"Cảm ơn đạo diễn Gia đã khen ngợi." Khương Mịch hơi mỉm cười, không kiêu ngạo mà cũng không nịnh bợ nói: "Tôi nhất định sẽ nỗ lực, không khiến ngài thất vọng đâu."
"Được, được, được. Hợp tác vui vẻ." Gia Vĩ cười đến nheo cả đôi mắt lại, càng không thấy thần sắc trong mắt ông ta.
Nhưng mà cuối cùng ông ta cũng không bảo Khương Mịch diễn thử một đoạn.
Khương Mịch đoán chắc là ông ta sợ sẽ thất vọng, không diễn thử thì có thể tiếp tục ảo tưởng, trải qua mấy tháng ngày vui vẻ nữa.
"Đạo diễn Gia, chú Hạ, cháu về trước nhé." Nhùn thấy không có chuyện gì cho mình nên Khương Mịch chủ động cáo từ, dựa theo cách giới thiệu của Hạ Uẩn Dung mà đổi lại cách xưng hô.
Hạ Uẩn Dung vẫn luôn mong mỏi Cố Ngôn Phong có thể gọi hắn một tiếng chú, nhưng trước sau vẫn không đạt được ước nguyện. Bây giờ đã lừa được Khương Mịch gọi thì vô cùng vui vẻ, ngay cả vợ mình đã gọi rồi, Cố Ngôn Phong còn có thể không gọi sao?
"Được, về đi." Vẻ mặt Hạ Uẩn Dung từ ái nói: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho chú."
Khương Mịch đồng ý rồi đi ra ngoài, phát hiện Tạ Hiểu Toàn đã đi rồi. Cô muốn quay về ký túc xá nhưng không ngờ lại đụng phải Ngu Bạch ở dưới tầng.
"Cậu cố ý phải không?" Ngu Bạch chặn Khương Mịch lại.
Khương Mịch nhàn nhạt nói: "Cố ý hay không cố ý thì có gì khác nhau? Nếu cậu không muốn hợp tác với tôi thì ngay bây giờ có thể trực tiếp từ chối vai diễn."
Vừa rồi tuyển chọn, đoàn phim đã tạm thời chọn Ngu Bạch đóng vai nữ phụ.
Nhưng Khương Mịch đoán không có khả năng Ngu Bạch sẽ từ chối đóng, dù sao nam chính cũng là Bách Mặc mà.
Quả nhiên, Ngu Bạch cười lạnh một tiếng: "Từ chối vai diễn, đó không phải là tiện nghi cho cậu quá à?"
"Một khi đã như vậy rồi... vẫn là câu nói trước đó, cố lên." Khương Mịch xoay người định bỏ đi.
"Khương Mịch." Ngu Bạch tiếp tục chặn cô lại: "Nói dối làm gì? Tôi thấy trước kia cậu nhìn còn thuận mắt hơn bây giờ một chút đó, ít nhất cũng không dối trá như vậy. Ngoài miệng thì thề non hẹn biển nói rằng không thích Bách Mặc nữa, nhưng sau lưng lại làm mấy trò mèo này, đúng là tôi đã xem thường cậu."
Khương Mịch quay đầu lại, nói: "Cậu đã nghe thấy câu nói này bao giờ chưa?"
Ngu Bạch đoán lời cô nói cũng chẳng hay ho gì nên không đáp lại.
Khương Mịch cũng mặc kệ cô ta nghĩ như thế nào, nói thẳng: "Không cần lấy bụng dạ tiểu nhân đi đo lòng người khác. Hạ tổng đã giải thích là do kịch bản đổi tên rồi, vậy nên tôi mới không biết bộ phim ngày hôm nay thử vai chính là bộ phim mà tôi đã nhận, cậu không cần phải giả vờ như không nghe thấy. Cho dù tôi là con người dối trá đi chăng nữa thì Bách Mặc có thích cậu không? Tình yêu từ trước đến nay đều là chuyện của hai người, nếu cậu ta thích cậu thì cho dù bên người cậu ta có biết bao nhiêu mỹ nữ thì cậu ta cũng sẽ không để ý tới. Nếu cậu ta đã không thích cậu thì cho dù cậu có đuổi những người theo đuổi cậu ta đi chăng nữa thì cũng không có gì xảy ra đâu. Đạo lý này chắc cậu cũng hiểu, chỉ là không muốn tin thôi phải không? Cậu tự lừa mình dối người cũng không sao cả, nhưng làm ơn đừng kéo tôi vào. Tôi lặp lại một lần nữa, tôi đã có vị hôn phu, còn đang trong hôn ước nên tôi sẽ không nảy sinh bất kì hứng thú với người đàn ông nào khác ngoài anh ấy. Tin hay không thì tùy cậu, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết: Ngu Bạch, trước kia thật sự tôi rất hâm mộ cậu. Hy vọng sau này cậu đừng khiến tôi phải xem thường."
"Hẹn gặp lại." Khương Mịch gật đầu với cô ta, sau đó xoay người đi vào ký túc xá.
Lúc này Ngu Bạch cũng không gọi cô lại nữa. Thời điểm Khương Mịch đi qua chỗ rẽ còn thấy cô ta vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Khương Mịch vừa mới bước vào cửa ký túc xá thì Tạ Hiểu Toàn đã xông ra chào đón: "Mau khai thật đi."
"Thật ra trước đó tớ không biết gì cả." Khương Mịch vội vàng giải thích: "Không tin tớ cho cậu xem kịch bản lúc trước..."
Tạ Hiểu Toàn không nhịn được, hung dữ ôm Khương Mịch ngã vào giường: "Làm sao tớ có thể không tin cậu được chứ? Tớ rất vui mà, tớ muốn đóng phim! Cùng cậu đóng phim, Mịch Mịch, tớ vui quá đi mất, ha ha ha!"
Hôm nay cô ấy được chọn làm nữ bốn, cảnh diễn cũng không tính là nhiều nhưng đối với một người mới không có bối cảnh mà nói, đây cũng coi như là sự khởi đầu không tệ rồi.
Khương Mịch vẫn luôn lo lắng Tạ Hiểu Toàn sẽ nghĩ nhiều, lúc này thấy cô ấy thật sự không thèm để ý thì mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Tối nay tớ mời khách, chúc mừng cho cậu, cũng chúc mừng cho tớ."
"Được đó, tớ muốn ăn ở Thái Tân." Tạ Hiểu Toàn lớn mật nói.
Thái Tân là một quán ăn gia đình cách trường học không xa, phải là hội viên và hẹn trước thì mới có thể vào.
Sở dĩ quán mở ở gần trường học là vì nhóm học sinh thiếu kiến thức, đã biến quán ăn Thái Tân trở thành một hạng mục để đua đòi. Mặc kệ là sinh viên mới hay cũ, chỉ cần ăn ở Thái Tân một bữa cơm thì tức là đã có thân phận, cảm giác dùng cơm ở đó rất tốt.
Ngày thường Tạ Hiểu Toàn vẫn luôn nghe người ta nhắc đến Thái Tân, luôn muốn đi xem cho biết.
"Tớ không có thẻ hội viên, nhưng mà có thể thử." Khương Mịch thấy cô ấy rất vui vẻ nên cũng không muốn làm cô ấy thất vọng.
Vốn dĩ Tạ Hiểu Toàn chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, không ngờ Khương Mịch thật sự đồng ý nên kích động đến mức xoa bóp mặt Khương Mịch một hồi.
Khương Mịch: "..."
Một hồi lâu sau mới thoát ra khỏi ma trảo, cô bò dậy, gọi điện cho Cố An mượn thẻ hội viên.
Quả thực Cố An có thẻ, trực tiếp đã giúp cô đặt chỗ.
"Tớ đi tắm đã rồi mới đi, hôm nay quá vui vẻ, ra nhiều mồ hôi lắm rồi." Tạ Hiểu Toàn chui vào trong phòng tắm.
Khương Mịch lấy điện thoại ra xem lịch, phát hiện gần đây không có kỳ nghỉ nào, lại gửi tin nhắn Wechat cho Cố Ngôn Phong.
[Khương Mịch vẫn là tiểu mỹ nhân: Thầy Cố, cuối tuần này em muốn đi thăm ban.]
Có lẽ do Cố Ngôn Phong đang không bận gì nên trực tiếp gọi điện thoại tới: "Tại sao đột nhiên lại muốn tới thăm tôi?"
"Em muốn đi theo anh học đóng phim." Khương Mịch nói rồi lại cảm thấy mục đích của mình lộ liễu quá, bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa lâu rồi không gặp, em nhớ anh."
Nói xong câu này, cảm giác càng lạ lùng hơn.
"Đến đây đi." May mắn Cố Ngôn Phong đã nhanh chóng đáp lại: "Tôi cầm tay dạy em diễn."
Khương Mịch cười ngây ngốc: "Cảm ơn thầy Cố."
Cố Ngôn Phong khẽ cười một tiếng: "Nghe Hạ tổng nói, hôm nay bọn họ đến trường của em tuyển người hả?"
"Đúng vậy." Khựng Mịch không nhịn được bốc hỏa: "Chính là bộ phim lúc trước nói với em đó, bọn họ vậy mà đổi tên, còn không thèm nói cho em biết, khiến em như một con ngốc vậy."
"Đổi tên?" Giọng của Cố Ngôn Phong hơi trầm xuống: "Chuyện từ khi nào? Đổi thành cái gì?"
"Anh cũng không biết à?" Khương Mịch không nghĩ gì nhiều: "Ban đầu không phải tên là <Tiểu tiên nữ lớp bên cạnh> sao? Bây giờ đã đổi thành <Nhật ký năm 18 tuổi của chúng ta> rồi. Thật ra em cảm thấy, tên ban đầu dễ nghe hơn."
Cố Ngôn Phong yên lặng hai giây, sau đó hỏi: "Em đã hỏi vì sao lại đổi tên chưa?"
"Hỏi rồi." Trước khi đi đúng là Khương Mịch đã hỏi qua Hạ Uẩn Dung: "Nói là tên không quá hay nên đổi thôi."
Cố Ngôn Phong không nhận xét: "Kể lại những chuyện ngày hôm nay của em đi."
Khương Mịch lúc này mới cảm thấy không đúng lắm, có lẽ đổi tên cũng không phải là vì lí do đơn giản như vậy.
Từ trước tới nay cô hoàn toàn tín nhiệm Cố Ngôn Phong, lập tức kể hết mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra trong ngày hôm nay cho anh nghe, ngay cả thái độ của Gia Vĩ cũng nói luôn, cuối cùng còn bổ sung thêm: "Em biết đạo diễn Gia không hài lòng với em cho lắm, nhưng không sao cả, bây giờ ông ấy không càng không kì vọng thì sau này càng nhận được bất ngờ lớn. Vậy nên thầy Cố, anh nhất định phải giúp em."
"Được, tôi có vũ khí bí mật, đợi khi nào em đến đây sẽ dạy cho em biết, bảo đảm đạo diễn Gia sẽ phải lau mắt mà nhìn em." Giọng nói của Cố Ngôn Phong vô cùng dịu dàng.
Cách một chiếc điện thoại, Khương Mịch cảm nhận được trái tim mình đang điên dại: "Anh, anh còn có vũ khí bí mật sao? Là cái gì vậy?"
"Trước tiên giữ bí mật đã." Cố Ngôn Phong nói: "Tôi cũng sẽ cho em một bất ngờ."
Khương Mịch ôm ngực trả lời: "Được."
Cố Ngôn Phong lại nói: "Với cả, chuyện tên này không cần lo lắng, tôi chắc chắn có thể đổi lại."
"Thật ra không sao cả, chỉ là em hơi uất ức một chút xíu thôi..." Khương Mịch còn chưa nói xong mà Tạ Hiểu Toàn đã tắm rửa sạch sẽ đi ra, cô không thể tiếp tục nói tiếp được nữa: "Em phải cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm rồi, chờ gặp mặt rồi nói sau nhé."
Cố Ngôn Phong đương nhiên sẽ đồng ý, còn dặn dò bọn cô phải chú ý an toàn.
"Lại nói chuyện với bạn trai đó hả." Tạ Hiểu Toàn vừa sấy tóc vừa giễu cợt: "Nhìn xem cậu cười ngọt ngào chưa kìa."
"Có sao?" Khương Mịch xoa xoa mặt: "Tớ cười á?"
"Chậc chậc chậc..." Tạ Hiểu Toàn tiến đến sờ trán cô: "Nhìn thử xem, tay tớ vừa mới tắm xong còn không nóng bằng mặt cậu đâu. Với lại cái má lúm đồng tiền này của cậu... sắp tiết ra mật luôn rồi."
Khương Mịch: "..."
Cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng lên, vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Phải rồi, Tạ Hiểu Toàn, hỏi cậu vấn đề này nhé. Cậu cảm thấy <Tiểu tiên nữ lớp bên cạnh> và <Nhật ký năm 18 tuổi của chúng ta>, cái nào nghe hay hơn?"
"Đương nhiên là <Tiểu tiên nữ> dễ nghe hơn rồi." Tạ Hiểu Toàn lại cắm dây điện vào, sấy mái tóc phía trước rồi lại bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, <Tiểu tiên nữ> nghe chủ đề dễ xác minh được hơn."
Khương Mịch bồn chồn, bỗng nhiên hiểu được.
Cái gì mà không hay lắm nên đổi chứ, đều là giả hết.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa <Tiểu tiện nữ> và <Chúng ta>, đại khái đó chính là mục đích mà cái tên cần nhắm đến.
<Tiểu tiên nữ lớp bên cạnh>, cái tên này chỉ định nhân vật chính chỉ có thể là tiểu tiện nữ, cũng chính là nữ chính của bộ phim.
Mà <Nhật ký năm 18 tuổi của chúng ta>, nghe thôi là đã có cảm giác rồi. Đừng nói là nam chính hay nữ chính đều có cảnh diễn, mà ngay cả nam phụ nữ phụ cũng có một câu chuyện riêng cho mình luôn. Như vậy cũng giống như lời mà Tạ Hiểu Toàn từng nói lúc trước, nữ chính sẽ làm nền cho nữ phụ.
Ngoại trừ nam nữ chính, toàn bộ diễn viên của bộ phim đều vừa mới được tuyển chọn ngày hôm nay.
Vì vậy, người đổi tên chỉ có thể bắt nguồn từ một người... Bách Mặc.