• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rùa.

Bởi vì nguyên chủ thựa sự thích Bách Mặc, trong truyện cũng nói Bách Mặc là một người ấm áp lương thiện, sau khi cô xuyên sách tới đây, mỗi lần tiếp xúc cũng không có vấn đề gì nên ấn tượng của Khương Mịch đối với Bách Mặc không có gì khác thường hết.

Đương nhiên, việc đổi tên này chưa chắc đã phải là do ý của Bách Mặc, nói không chừng ngay cả hắn cũng không biết. Hơn nữa, đứng trên phương diện của Bách Mặc mà nói, hắn xuất đạo với vai trò là ngôi sao nhí, hot cũng được mười mấy năm rồi. Đóng phim truyền hình có thể không phải là nam chính nhưng nếu nữ chính là người mới, có lẽ hắn sẽ cảm thấy mình bị coi thường nên mới muốn đổi tên.

Không phải là không thể lý giải, nhưng ít nhất điều Khương Mịch muốn nói bây giờ là, danh lợi đều không quan trọng bằng tác phẩm của bản thân.

Cậu không thể chấp nhận thì có thể từ chối bộ phim này, nhưng đừng tùy tiện sửa kịch bản chứ. Trước khi quay có thể đổi tên thì sau khi quay liệu có thể sửa kịch bản hay không? Sửa như thế nào? Yêu cầu sửa cốt truyện, có thể, sửa sang một hướng tốt đẹp hơn cũng có thể, nhưng nếu chỉ có một mình nam chính yêu cầu sửa thì có hơi quá phận rồi.

Đương nhiên, khi chưa có chuyện gì xảy ra thì không nên suy đoán. Nhưng hiện tại ấn tượng của Khương Mịch đối với Bách Mặc đã giảm đi đáng kể.

Thật ra Khương Mịch còn có chỗ không hiểu.

Trước đó cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ hợp tác với Bách Mặc, bởi vì dựa vào cốt truyện, Bách Mặc trở nên vô cùng hot nhờ một bộ phim điện ảnh, sau đó còn được đề cử lấy danh hiệu ảnh đế. Tuy rằng cuối cùng không lấy được giải thưởng, nhưng đối với một Bách Mặc chưa đến 20 tuổi mà nói thì đã rất trâu bò rồi.

Mà <Tiểu tiên nữ> là một bộ phim truyền hình, không hiểu vì sao Bách Mặc lại nhận bộ phim này nữa.

Tình huống phát triển bây giờ dường như có rất nhiều thứ không giống như trong truyện.

"Mịch Mịch?" Tạ Hiểu Toàn khẽ chạm vào cô: "Cậu làm sao vậy? Nghĩ cái gì thế, trông cậu cứ thất thần."

Khương Mịch phục hồi tinh thần lại: "Không có gì, đi thôi."

Hai người thay quần áo đi ra cửa, lúc đến Thái Tân thì cũng gần đến giờ ăn cơm.

"Mịch Mịch, tớ có thể chụp ảnh..."

"Khương Mịch? Tạ Hiểu Toàn?"

Tạ Hiểu Toàn còn chưa nói xong thì đã nghe thấy có một người gọi các cô.

Hai người vừa quay đầu lại thì thấy nhóm người vừa mới thử vai hôm nay, bao gồm cả Ngu Bạch lẫn Bách Mặc... Nói cách khác, bọn họ tụ họp ở chỗ này, chỉ có điều là không rủ Khương Mịch với Tạ Hiểu Toàn đi chung.

Sắc mặt Tạ Hiểu Toàn ngay lập tức không thể nào đẹp nổi.

Khương Mịch kéo tay cô ấy, ý bảo cô ấy không cần nóng vội, sau đó nhìn đám người kia hơi mỉm cười: "Chào, mọi người đều đến đây ăn cơm hả?"

"Đúng vậy." Một nam sinh tên Trần Thâm Thần lập tức cười nói: "Các cậu cũng đi cùng đi."

Đây chính là nam sinh tạm thời được chọn làm nam phụ.

Khương Mịch nhìn sắc mặt khó coi của Ngu Bạch, từ chối nói: "Hay là thôi đi, không quấy rầy các cậu nữa."

"Không có gì quấy rầy, sau này chúng ta còn làm việc chung một đoàn phim, đầu tiên làm quen một chút, sau này quay phim cũng dễ dàng hơn." Bách Mặc mở miệng, lại bổ sung thêm một câu: "Trước đó muốn gọi mọi người đi cùng nhau, đáng tiếc là không có cách liên lạc với hai cậu."

Giấu đầu lòi đuôi.

Muốn tìm cách liên lạc với bọn cô thì quả thật không khó chút nào.

"Đúng vậy, đi cùng đi." Ngu Bạch cũng nói theo.

Khương Mịch hơi ngập ngừng: "Được, vậy thì đi chung."

Ngu Bạch tựa hồ như không ngờ được cô sẽ đồng ý nên mím môi, miễn cưỡng không thể hiện sự tức giận.

"Vậy tốt quá, như vậy mới hay nè." Trần Thâm Thần có chút ngốc nên không nhận ra điều gì.

Khương Mịch nghiêng đầu cười với Ngu Bạch, kéo Tạ Hiểu Toàn cùng đi.

Bọn họ đã đặt sẵn một căn phòng rộng rãi, ở trên đường đi Ngu Bạch đã điều chỉnh lại, nhanh chóng nắm giữ quyền chủ động: "Tối nay tôi mời khách, các cậu muốn ăn gì thì cứ gọi tự nhiên."

Thực đơn được truyền đi một vòng, có vài người không dám tùy ý gọi, chỉ có Trần Thâm Thần cộc lốc gọi vài món ăn.

Mắt Ngu Bạch nhìn vào thực đơn, nói: "Khương Mịch sao cậu lại không gọi? Đừng cậu nệ, cứ gọi tự nhiên đi, không cần tiết kiệm tiền thay tôi đâu."

"Tôi gọi thật nhé?" Khương Mịch hơi mỉm cười.

Ngu Bạch cũng cười: "Gọi đi."

Khương Mịch ngẩng đầu ra hiệu với người phục vụ bằng ánh mắt: "Chị gái, phiền chị đưa những đồ ăn em đã đặt sẵn mang ra đây đi."

Người phục vụ đáp ứng rời đi.

"Khương Mịch, chúc mừng cậu nhé." Ngu Bạch quét mắt nhìn mọi người một vòng: "Có thể nói cho mọi người ở đây biết cậu làm thế nào để giành được vai nữ chính không?"

Khương Mịch nghĩ ngợi, đáp: "Đơn giản là do may mắn thôi."

Ngu Bạch: "..."

Cô ta còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng cánh cửa phòng đã bị gõ vang, người phục vụ mang đồ ăn tiến vào.

"Nhanh vậy sao?" Ngu Bạch có chút ngạc nhiên.

"Đúng vậy, Khương tiểu thư đã đặt sẵn đồ ăn trước rồi." Người phục vụ mang đồ ăn lên.

Ngu Bạch vừa nhìn thấy thì vẻ mặt có chút vi diệu...

Gan ngỗng.

Ngay sau đó, đám phục vụ ở đằng sau nối đuôi nhau tiến vào, trong tay mỗi người đều có một đĩa thức ăn: Thịt bò Kobe, nấm tùng nhung, cua hoàng đế...

"Các cậu có hai người... mà ăn nhiều như vậy ư?" Ngu Bạch không nhịn được, sắc mặt khẽ biến đổi.

"Đúng vậy, dù sao cũng là chúc mừng, cũng không nhiều lắm nhỉ?" Khương Mịch hơi dừng lại, dường như là đã hiểu: "Không sao đâu, tôi sẽ thanh toán riêng."

Ngu Bạn làm sao có thể bị cô vả mặt trước mặt mọi người như vậy được, cắn răng nói: "Không cần, đã nói là tôi mời khách rồi... Chỉ là không ngờ cậu gầy như vậy mà sức ăn lại lớn như vậy thôi."

"Bình thường thôi." Khương Mịch cũng không thảo luận với cô ta nữa, nâng cốc nói: "Cảm ơn ông chủ."

Những người còn lại cũng kịp phản ứng, ồn ào nâng cốc lên: "Cảm ơn ông chủ."

Ngu Bạch bị nghẹn ở trong cổ họng, nuốt xuống cũng không được mà nhổ ra cũng không xong, ngay cả đồ ăn cũng không ăn nhiều.

Thật ra lượng thức ăn của Khương Mịch không nhiều cũng không ít, bởi vì đều bị những người khác cướp mất rồi.

Tổng thể mà nói, bữa cơm này ngoại trừ Ngu Bạch thì những người còn lại đều rất vui vẻ.

Khương Mịch để ý thấy Bách Mặc lén đưa thẻ cho Ngu Bạch để cô ta đi thanh toán, cô không nhịn được cười thầm.

Xem ra mặc kệ cốt truyện có biến hóa như thế nào thì nam nữ chính vẫn được định sẵn là phải ở bên nhau, như vậy cũng khá tốt.

Hai người họ ở bên nhau càng sớm thì Ngu Bạch cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào cô nữa.

"Cảm ơn các cậu." Khương Mịch đứng dậy: "Chúng tôi về trước, hợp tác vui vẻ nhé."

Những người còn lại cũng ồn ào chào tạm biệt.

"Khương Mịch, đợi đã." Bách Mặc nói thẳng: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Khương Mịch khẽ nhíu mày, Bách Mặc biết rõ Ngu Bạch kiêng kị cô, tại sao lại phải ở trước mặt mọi người gọi cô lại chứ?

"Có việc gì không?" Khương Mịch trực tiếp hỏi.

"Tôi muốn xin lỗi cậu." Bách Mặc nói: "Ngày hôm nay tôi mới biết được kịch bản đã bị đổi tên, cũng mới biết cậu đóng nữ chính."

Vẻ mặt Khương Mịch rất vô tội: "Thế thì sao? Tại sao cậu lại phải xin lỗi?"

Bách Mặc hơi ngập ngừng: "Tên mới sẽ dễ dàng chia đều fans hơn, nhưng đây là quyết định của đoàn phim, tôi đã ký đồng rồi cũng không làm chủ được, thật xin lỗi."

Trong nháy mắt, Khương Mịch thất vọng đến tột đỉnh.

Nếu là nguyên chủ, nghe Bách Mặc nói như vậy thì nhất định sẽ yêu hắn đến chết, sau đó can tâm tình nguyện nghe theo hắn. Sau này nếu có người nào nghi ngờ về chuyện này thì chắc chắn cô ấy cũng ra mặt giải vây cho Bách Mặc.

Chỉ đáng tiếc cô không phải là nguyên chủ, đứng ở góc độ người xem mà nói, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn.

"Không sao." Khương Mịch cười nói: "Chia thì cứ chia đi, phải chia thì mới hút fans được chứ. Bây giờ không phải đang lưu hành một câu thế này sao? Nổi tiếng vì bị bôi đen cũng là nổi tiếng, đã hot rồi thì muốn làm gì thì làm, đúng không?"

Hiển nhiên Bách Mặc không ngờ được cô sẽ nói như vậy nên biểu tình không giấu được kinh ngạc, không ngờ cô còn có thể nói ra được những lời này.

"Cảm ơn vì tối nay cậu đã mời khách." Khương Mịch vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi: "Hẹn gặp lại, bạn học cũ."

Có thể là vì hôm nay không chiếm được thứ gì tốt nên liên tiếp mấy ngày Ngu Bạch không xuất hiện trong tầm mắt của Khương Mịch.

Khương Mịch cũng không rảnh đi quan tâm cô ta, cô đếm trên đầu ngón tay số ngày được gặp lại Cố Ngôn Phong.

Thứ sáu, La Giang tới đón Khương Mịch, phát hiện cô còn mang theo cả một bát giữ nhiệt to đùng.

"Mang đồ ăn tới cho thầy Cố à?" La Giang tò mò hỏi.

Trải qua bảy tiếng đồng hành lần trước, quan hệ của Khương Mịch với La Giang đã rất quen thuộc hơn rất nhiều nên đã có thể nói chuyện phiếm với nhau luôn rồi.

"Đúng vậy, em tự làm đó." Khương Mịch có chút kiêu ngạo, đây là lần thứ hai cô tự làm đồ ăn từ khi sinh ra tới giờ.

"Lợi hại như vậy sao?" La Giang khen một câu, lại hỏi: "Làm món gì vậy?"

Khương Mịch: "Canh ba ba."

La Giang: "..."

Khương Mịch cũng không nhận ra được là không đúng chỗ nào: "Anh La, anh đoán xem thầy Cố có thích không?"

La Giang: "... Nhất định sẽ thích."

Khương Mịch yên lòng: "Vậy thì tốt rồi."

Hôm nay không bị tắc đường nên rất nhanh đã đến thành điện ảnh.

Cố Ngôn Phong đã đoán được thói quen của Khương Mịch nên trước đó đã nói qua với Du Thông, bảo hôm nay không cần sắp xếp cảnh diễn buổi tối cho anh.

Khi Khương Mịch đến nơi thì vừa hay Cố Ngôn Phong cũng kết thúc công việc.

"Đi ăn trước ư?" Cố Ngôn Phong mở cửa xe cho cô.

Khương Mịch lấy bát giữ nhiệt ở phía sau lấy ra: "Em mang đồ ăn ngon tới cho anh nè."

Tâm tình của Cố Ngôn Phong rất tốt: "Vậy về phòng trước. Em mang theo cái gì vậy?"

"Anh đoán xem."

Cố Ngôn Phong không đoán được, chờ đến khi quay về phòng mở ra thì thấy, lại quay đầu nhìn Khương Mịch, không biết nên nói gì mới tốt nữa.

"Anh thích không?" Khương Mịch hỏi.

"Thích." Cố Ngôn Phong gật đầu: "Ai dạy em làm cái này?"

Khương Mịch thành thật trả lời: "Mấy hôm trước ở Thái Tân em có ăn một bữa cơm, cảm thấy đồ ăn ở đó không tệ. Hỏi Cố An thì mới biết hóa ra cô ấy có cổ phần ở đó, em liền mượn phòng bếp của họ nấu ăn. Nghe em nói là muốn nấu cho chồng chưa cưới thì họ đề nghị em hầm canh ba ba, vừa hay trong phòng bếp còn mấy con ba ba dại, nhóm đầu bếp dạy em làm từng bước một."

Khương Mịch chống cằm đối diện với Cố Ngôn Phong, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: "Anh mau nếm thử xem có được không đi."

Cố Ngôn Phong: "..."

Anh múc ra một bát nhỏ, nếm thử một ngụm, sau đó mắt hơi dừng lại, gật đầu: "Ngon lắm."

Khương Mịch vô cùng thỏa mãn: "Vậy anh uống nhiều vào."

Cố Ngôn Phong nhìn một bát canh to đùng kia: "Chúng ta cùng nhau uống chứ?"

"Cho anh tất đấy." Khựng Mịch đẩy cái bát đến trước mặt anh."

Cố Ngôn Phong: "..."

Khương Mịch lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Song Song, bảo cô ấy mua cho cô một suất cơm.

Trình Song Song nhanh chóng đi lên, mắt thấy trước mặt Cố Ngôn Phong có một bát canh ba ba thì ái muội dâng phần cơm của mình lên: "Tôi đi xuống trước, hai người cứ từ từ ăn."

Khương Mịch không nhận ra điều gì, vừa ăn cơm hộp vừa "giám sát" Cố Ngôn Phong.

Cuối cùng, dưới ánh mắt chờ mong của Khương Mịch, Cố Ngôn Phong đã đem bát canh ba ba kia uống hết.

Khương Mịch có cảm giác cực kì thành tựu: "Lần tới sẽ hầm tiếp cho anh."

Cố Ngôn Phong: "... Được."

"Thầy Cố, bất ngờ anh dành cho em đâu?" Khương Mịch cảm thấy rất mỹ mãn, còn nhớ tới lời hứa của anh.

"Có lẽ không được coi là bất ngờ vui vẻ." Cố Ngôn Phong lấy ra một tập kịch bản, đúng là kịch bản của <Tiểu tiên nữ>, bên trên có rất nhiều chỗ đánh dấu: "Tôi có thể diễn chung với em một lần."

"Thầy Cố, anh thật tốt quá đi!" Khương Mịch hùng hổ nhào vào trong lồng ngực anh.

Cả người Cố Ngôn Phong hơi cứng lên, lén lút đẩy cô ra: "Chúng ta có thể diễn một lượt, sau đó tự em phải xem lại."

Khương Mịch liều mạng gật đầu: "Ý kiến này rất tốt."

"Nhân vậy nam này, tôi diễn với em." Cố Ngôn Phong mở kịch bản ra: "Còn nữ nhân vật này, Tô Phán đã đồng ý rồi, cô ấy sẽ diễn với em. Thời gian không đủ thì không nhất định phải diễn xong, tôi cảm thấy diễn một chút là đủ rồi."

"Ôi!" Khương Mịch không tài nào tin được: "Thầy Cố, có phải anh tốt đến mức quá đáng rồi không? Chị Phán Phán tại sao có thể đồng ý với yêu cầu này của anh chứ, chắc là anh ký hiệp ước không bình đẳng gì với chị ấy rồi đúng không?"

Cố Ngôn Phong cảm thấy buồn cười: "Lần trước Tô Phán nhìn thấy video Nhậm San bị đánh, cảm kích em nên mới đồng ý, không liên quan gì đến tôi cả."

"Vậy chị ấy nên đi cảm ơn An An mới đúng, người đánh Nhậm San chính là An An đó." Khương Mịch nói.

"Nhưng mà An An cũng sẽ bảo cô ấy giúp em thôi." Cố Ngôn Phong mỉm cười đáp.

Khương Mịch sắp khóc đến nơi rồi: "Vận khí của em là cái thần tiên gì thế này, có thể gặp được mọi người."

"Chúng ta tới đây thử đi." Cố Ngôn Phong nói: "Cho em chọn cảnh."

Khương Mịch cúi đầu nhìn kịch bản: "Nếu không thì bắt đầu từ cảnh đầu tiên nhé?"

Cố Ngôn Phong gật gật đầu: "Có thể."

Anh chuẩn bị camera xong xuôi, đang định nói bắt đầu thì Khương Mịch bỗng nhiên chạy lại: "Đợi đã."

"Sao vậy?" Cố Ngôn Phong quay đầu lại hỏi.

Khương Mịch đứng sát vào, duỗi tay ra vuốt vuốt lên đỉnh đầu anh, nhẹ giọng dong dài: "Anh như vậy không giống thiếu niên chút nào, diễn học sinh cao trung cũng không được..."

Cô thấp hơn Cố Ngôn Phong, muốn sửa lại tóc giúp anh thì cũng chỉ có thể tới gần, cơ hồ dán lên hẳn người anh.

Hơi thở ấm áp thơm tho ập vào trước mặt, Cố Ngôn Phong hơi dừng lại, lùi về phía sau một bước: "Phải có lược chải tóc, em làm như vậy trông mất tự nhiên."

"Thế thì làm sao bây giờ?" Khương Mịch nghiêng đầu đánh giá, cũng cảm thấy không quá tự nhiên thật.

"Tôi chạy bộ sau đó đi tắm một lát là xong rồi." Cố Ngôn Phong xoay người nói.

Khương Mịch không hiểu ra sao: "Tại

sao còn phải chạy bộ nữa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK