Tạ Hiểu Toàn nghĩ rằng cô muốn ra ngoài hẹn hò nên đưa tay về phía cô, cất giọng chua lòm nói: "Đưa sách đây cho tớ, có việc thì đi đi."
Khương Mịch bật cười, không đưa sách cho cô ấy mà đưa tay ra: "Đi thôi, chúng ta cùng về."
"Hửm?" Tạ Hiểu Toàn hơi sửng sốt, nhưng vẫn kéo tay cô lại: "Cậu không đi sao? Vừa rồi người gọi không phải là bạn trai cậu à?"
"Về thay quần áo đã." Khương Mịch nói.
Tạ Hiểu Toàn: "..."
Cô nàng bĩu môi: "Yêu đương đúng là không thú vị gì cả..."
Khương Mịch sợ cô ấy sẽ ở trong trường nhảy dựng lên nên chờ đến khi về ký túc xá mới nói: "Thầy Cố tới mời cậu đi ăn cơm, cậu có đi không?"
"Tớ không... Khoan đã." Sách vở trong tay Tạ Hiểu Toàn trực tiếp rơi xuống đất: "Cậu nói cái gì?"
Khương Mịch đề phòng cô ấy bỗng nhiên kích động nên đã lùi sẵn về phía sau hai bước: "Thầy Cố đã chờ sẵn ở Thái Tân rồi, anh ấy muốn mời cậu đi ăn cơm. Tạ tiểu thư, ngài có đồng ý lộ diện không?"
"A a a a a a!" Tạ Hiểu Toàn xông tới ôm chặt lấy Khương Mịch, bộ dạng kích động không thể tả nổi.
Rốt cuộc Khương Mịch vẫn không thể nào tránh thoát: "... Tớ sắp bị cậu làm cho nghẹt thở rồi đây."
Lúc này Tạ Hiểu Toàn mới miễn cưỡng dừng lại, hưng phấn khoa tay múa chân mà nói: "Xin lỗi nhé, tớ không kiềm chế được. Làm bây giờ? Tớ mươn gặp nam thần! Làm sao bây giờ, làm sao đây?"
"Cậu cứ định để thầy Cố trông thấy bộ dạng điên khùng của cậu như bây giờ hả?" Khương Mịch vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười vỗ vai cô ấy.
"Thế nên bây giờ tớ phải phát tiết hết cảm xúc ra." Tạ Hiểu Toàn hợp tình hợp lý nói: "Đợi sau khi gặp nam thần rồi thì mới giữ được hình tượng rụt rè, bình tĩnh được. Tớ phải để cho nam thần có ấn tượng tốt về tớ."
Khương Mịch: "..."
"Mịch Mịch bảo bối..." Căn bản Tạ Hiểu Toàn đã không thể kiềm chế nổi, bèn ôm lấy Khương Mịch: "Hóa ra làm bạn cùng phhòng với cậu tớ cũng có thể nhìn thấy được nam thần, tớ rất vui..."
Cả người Khương Mịch nổi lên một lớp da gà: "Trước đó không phải nói muốn bóp chết tớ sao? Bây giờ không trách tớ cướp đi nam thần của cậu nữa à?"
"Không trách." Tạ Hiểu Toàn cười ha hả nói: "Cậu yêu đương với nam thần thì tớ còn có thể thỉnh thoảng cùng nam thần ăn một bữa. Nếu anh ấy thích những tiểu yêu tinh khác bên ngoài thì tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi không phải sao? Nói không chừng nếu tiểu yêu tinh kia không vui thì thầy Cố cũng không quan tâm tới fans nữa. Dù sao cả đời này cũng không có chuyện anh ấy sẽ thích tớ, vậy nên không bằng cho cậu tiện nghi một chút, ít nhất tớ vẫn còn có cơ hội chiếm được chút đỉnh, phải không nào?"
Khương Mịch bị logic của cô ấy làm cho thuyết phục: "... Được, vậy là quyết định đi rồi đúng không? Nhanh đi thay quần áo đi, nam thần của cậu đang chờ đó."
Lúc này Tạ Hiểu Toàn mới tin vào sự thật mình sẽ ăn cơm cùng Cố Ngôn Phong nên lập tức chạy lên tầng thay đồ.
Nhưng thay quần áo cũng là một vấn đề nan giải... bởi vì không biết nên mặc gì mới đẹp nữa.
"Mich Mịch, cậu nói xem tớ nên mặc cái gì đây?"
"Màu trắng có đơn giản quá không?"
"Mặc quần có tùy tiện quá không? Mặc váy kiểu nào mới được đây?"
"Màu đỏ có nổi bật quá không? Màu xanh lá cây* thì sao? Ý nghĩa của nó không tốt lắm nhỉ?"
(*Màu xanh tương đương với việc ám chỉ bị cắm sừng.)
.....
Khương Mịch: "... Rốt cuộc ai mới là người đi gặp bạn trai đây?"
"Ghen rồi hả? Được được được, tớ không thay nữa là được chứ gì?" Lúc này Tạ Hiểu Toàn mới tạm ngừng chọn lựa, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Khi đi tới căn phòng Cố Ngôn Phong đã chuẩn bị sẵn, Khương Mịch đang muốn gõ cửa thì cả người Tạ Hiểu Toàn đã đè lên cô, toàn bộ trọng lượng đều nằm trên người Khương Mịch: "Thôi xong rồi xong rồi, chân tớ mềm nhũn..."
Khương Mịch lười nói với cô ấy, cứ thế đỡ người rồi gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói của Cố Ngôn Phong truyền ra.
Khương Mịch cảm nhận được rõ ràng toàn thân Tạ Hiểu Toàn đều căng thẳng, cô bèn đỡ lấy cánh tay cô ấy, gần như là ôm người kéo vào phòng.
Trên bàn chỉ có mỗi một mình Cố Ngôn Phong, vì nghe thấy tiếng gõ cửa nên anh quay người về phía này.
Hôm nay anh trang điểm rất nhẹ, bởi vì đang ở trong phòng nên chỉ mặc một chiếc áo lông màu trắng, mặc một chiếc quần dài tối màu. Ánh đèn màu cam hắt xuống phản chiếu lên người anh tạo ra cảm giác vừa đẹp trai vừa ấm áp.
Tạ Hiểu Toàn sớm đã cứng đờ như một cây gậy gỗ, Khương Mịch chỉ đành biết kéo cô ấy đến trước mặt Cố Ngôn Phong: "Thầy Cố, đây là bạn cùng phòng của em, tên là Tạ Hiểu Toàn."
"Tạ tiểu thư, chào cô." Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười, tự mình kéo ghế ra cho Tạ Hiểu Toàn ngồi xuống: "Mịch Mịch vẫn luôn nhắc đến cô, cảm ơn cô đã chăm sóc cho cô ấy."
Đôi môi Tạ Hiểu Toàn run rẩy, kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Nam, à không, thầy Cố... Chào anh... Không cần cảm ơn đâu, đấy là việc nên làm mà."
Khương Mịch ấn cô ấy ngồi xuống ghế, vừa định kéo chiếc ghế dựa bên cạnh thì Cố Ngôn Phong bỗng nhiên duỗi tay ra, kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh.
"Không biết Tạ tiểu thư thích ăn gì, hai người tự gọi đi." Cố Ngôn Phong đưa thực đơn cho Tạ Hiểu Toàn, sau đó nói khẽ với Khương Mịch: "Thứ em thích ăn tôi đã gọi mấy món rồi, nhìn xem có muốn ăn cái gì nữa không."
Trên tay Khương Mịch vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Cố Ngôn Phong, rõ ràng cô biết anh sợ bị lộ nên mới cố ý diễn như vậy trước mặt Tạ Hiểu Toàn, nhưng không hiểu tim vẫn đập rất nhanh.
Cô khẽ giấu bàn tay xuống dưới bàn, một tay khác cầm lấy thực đơn làm bộ nghiêm túc xem, thật ra một chữ cũng không lọt vào đầu.
Tạ Hiểu Toàn ở đối diện cũng giống như vậy, cô ấy chỉ chọn lung tung vài món, sau đó vẫn luôn lén nhìn Cố Ngôn Phong.
"Đây là chút thành ý nhân lần đầu gặp mặt." Cố Ngôn Phong đợi sau khi Tạ Hiểu Toàn gọi món xong thì mới đưa cho cô ấy một cái hộp: "Hy vọng Tạ tiểu thư sẽ thích."
"Là quà sao? Nam thần tặng quà cho em???" Rốt cuộc Tạ Hiểu Toàn vẫn không nhịn được mà vứt bỏ hình tượng dịu dàng, trực tiếp đứng phắt lên.
Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười: "Chỉ là một chút tâm ý nho nhỏ thôi."
Ở dưới bàn, Khương Mịch lặng lẽ đá chân cô ấy: "Thầy Cố đã đưa rồi thì cậu cứ nhận lấy đi."
Tạ Hiểu Toàn nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó đỏ mặt ngồi xuống, ôm chiếc hộp trong tay rồi lại hỏi: Em... Em có thể mở nó ra không?"
"Đương nhiên là được." Cố Ngôn Phong bảo cô ấy mở ra.
Tạ Hiểu Toàn mở chiếc hộp ra, phát hiện bên trong là một cuốn album của Yến Ninh, có cả chữ ký tự tay viết.
"Là album của Yến Ninh?" Mắt Tạ Hiểu Toàn sáng lên mấy độ, ánh mắt nhìn qua chỗ Khương Mịch: "Cảm ơn thầy Cố, cảm ơn Mịch Mịch."
Khương Mịch nghi ngờ quay đầu về phía Cố Ngôn Phong hỏi: "Thầy Cố, tại sao anh lại biết Tạ Hiểu Toàn thích Yến Ninh?"
Cô cũng không phát hiện trong giọng nói của chính mình không giấu được sự ghen tuông.
Trước ngày hôm nay, Khương Mịch chưa bao giờ trò chuyện với Tạ Hiểu Toàn về vấn đề thần tượng, vậy nên mặc dù cô biết Tạ Hiểu Toàn rất hay nghe nhạc của Yến Ninh, nhưng cô cũng chưa bao giờ nói cho Cố Ngôn Phong nghe cả.
Rõ ràng là anh không quen biết với Tạ Hiểu Toàn, vậy tại sao anh lại biết cô ấy thích Yến Ninh chứ?
"Có mấy lần em ở ký túc xá gọi điện thoại cho tôi, lần nào cũng nghe thấy Yến Ninh đang hát, mà em lại không phải là fans của cậu ta." Cố Ngôn Phong quay đầu lại nói: "Không phải em nói trong ký túc xá chỉ có hai người thôi sao? Vậy nên tôi đoán là Tạ tiểu thư thích. Lần đầu tiên gặp bạn của em, tôi cũng phải có chút thành ý."
Vẻ mặt Tạ Hiểu Toàn tràn ngập hoa si: "Nam thần, anh cũng thông minh quá rồi đấy!"
Khương Mịch cắn môi, ngượng ngùng cúi đầu.
Người phục vụ mang đồ ăn lên khiến cho câu chuyện tạm thời kết thúc.
Sau một bữa cơm này, tâm trình của Tạ Hiểu Toàn cũng chậm rãi thả lỏng. Khi sắp kết thúc, rốt cuộc cô ấy cũng không nhịn được hỏi vấn đề mình tò mò nhất: "Hai người quen biết nhau như thế nào vậy?"
Khương Mịch không biết nói như thế nào nên lén nhìn sang Cố Ngôn Phong.
Cố Ngôn Phong gắp một miếng thịt sang cho cô: "Tôi đối với Khương Mịch nhất kiến chung tình**."
(**Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu.)
Tai của Khương Mịch đỏ lên.
"Trời đất quỷ thần ơi..." Tạ Hiểu Toàn quả thực muốn điên lên rồi: "Hai người thật đúng là... Thôi được rồi, em cũng không ghét ai cả. Nam thần, anh phải đối xử với Mịch Mịch của em thật tốt đó. Mịch Mịch, cậu cũng phải đối xử thật tốt với nam thần của tớ. Tớ sẽ... tớ sẽ phụ trách việc giám sát hai người."
"Nhất định rồi." Có Ngôn Phong gật đầu: "Mịch Mịch lơ mơ lắm, khi không có tôi ở bên cạnh phiền cô chăm sóc cho cô ấy."
Khương Mịch: "..."
Đợi đến khi quay trở về ký túc xá thì Tạ Hiểu Toàn đã ở trong phòng tắm thét chói tai. Khương Mịch lắc đầu, ngồi trên giường đợi Cố Ngôn Phong báo về nhà an toàn.
Ngồi không chẳng có việc gì làm, trong đầu Khương Mịch không tự chủ được lại hiện lên hình ảnh Cố Ngôn Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô, còn Tạ Hiểu Toàn nói cô ngọt như mật.
Khóe miệng Khương Mịch không kiềm nổi mà hướng lên trên.
"Tiểu Mịch, cậu có thể dạy tớ làm thế nào để ngọt ngào giống như cậu được không?" Không biết Tạ Hiểu Toàn đã đi ra từ khi nào mà nhìn chằm chằm nghiên cứu gương mặt của Khương Mịch.
Khương Mịch hoảng sợ, khóe miệng lập tức đè xuống: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Tớ bị hai người làm cho ngọt hết rồi, tớ cũng muốn yêu đương a a a a a." Tạ Hiểu Toàn lại ngồi lên giường của mình, cô ấy vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn đến cực độ.
Khương Mịch lắc đầu: "Không phải là cậu muốn yêu đương, cậu là muốn xem náo nhiệt thì có."
Tạ Hiểu Toàn rất vui mừng: "Cứ cho là vậy đi. Tớ rất vui vẻ, hôm nay cực kì cực kì vui vẻ. Mịch Mình, được quen biết với cậu tớ rất vui."
"Được quen biết với cậu tớ cũng rất vui." Khương Mịch cười nói: "Nhưng mà cậu phải nhanh chóng bình tĩnh lại, chúng ta còn phải kiểm tra cuối kỳ."
Kiểm tra cuối kỳ xong là ngày 15, <Nhật ký năm 18 tuổi của chúng ta> lại đổi tên thành <Tiểu tiên nữ lớp bên cạnh>, ngày 16 bắt đầu khai máy, lấy bối cảnh trường học ở gần khu đô thị Hòa Xuyên.
Khương Mịch còn chưa có người đại diện, cũng chưa có trợ lý nên Cố Ngôn Phong đã trực tiếp để Trình Song Song đi theo chăm sóc cô.
Vì để bảo đảm sẽ không đến trễ vào hôm khai máy nên buổi tối ngày 15, Khương Mịch và Tạ Hiểu Toàn đã đi tới Hòa Xuyên.
Nhân viên công tác của đoàn phim đã tới từ trước, thuê phòng ở khách sạn bên cạnh trường học.
Vì Khương Mịch là nữ chính nên được sắp xếp một mình một phòng, còn Tạ Hiểu Toàn cùng một người phụ nữ khác ở chung một phòng.
Bởi vì hai người không quen lắm nên đã thương lượng với nhau, Khương Mịch và Tạ Hiểu Toàn ở chung, còn người phụ nữ kia được ở riêng một phòng nên đương nhiên sẽ vui vẻ.
"Quả nhiên đi theo Mịch Mịch đúng hạnh phúc." Tạ Hiểu Toàn hưng phấn lăn lộn mấy vòng ở trên giường.
Khương Mịch lắc đầu cười, bỗng nhiên nghe thấy tiếng có người gõ cửa nên đi tới mở cửa ra.
Ngoài cửa là một người phụ nữ lạ mặt, nhìn dáng vẻ thì cũng chỉ tầm khoảng hai mốt, hai hai tuổi mà thôi.
"Cô là... Cô tìm ai?" Khương Mịch tò mò hỏi.
"Chào Khương tiểu thư, tôi là trợ lý của tiên sinh Bách Mặc." Người phụ nữ này nói: "Cậu ấy có chuyện muốn nói với cô, cô có tiện đi không?"
Khương Mịch nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
"Cậu ấy không nói với tôi." Trợ lý nói: "Nhưng nếu cậu ấy đã tìm cô thì chắc hẳn là có việc quan trọng."
"Vậy chắc không phải là chuyện gì gấp rồi." Khương Mịch bình tĩnh từ chối: "Thật xin lỗi, thời gian cũng muộn rồi, tôi cảm thấy không tiện cùng Bách tiên sinh gặp mặt. Dù sao ngày mai cũng làm việc chung với nhau, có việc gì thì chờ ngày mai hẵng nói."
Người trợ lý dường như không đoán được Khương Mịch sẽ từ chối gặp Bách Mặc nên cả người đều choáng váng, cũng không kịp đáp lại.
"Xin lỗi." Khương Mịch không chút do dự nhốt cô ấy ở ngoài cửa.