Bạch Vô Thường thả xích sắt trong tay xuống, chuẩn bị rời đi.
Y quay đầu lướt một đoạn, phát hiện Hắc Vô Thường vẫn đứng phía xa, bất động nhìn chằm chằm đôi tình nhân trong góc.
Bạch Vô Thường gọi một tiếng: "Lão Hắc, đi thôi."
Hắc Vô Thường vẫn đứng ở chỗ cũ, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ dò xét, nhìn chằm chằm vào góc tường.
Bạch Vô Thường: "......"
Tên quỷ trước mặt từ lúc nào lại thích xem cảnh thân mật của tình nhân trên trần gian vậy chứ.
Y bất đắc dĩ lướt về: "Ngươi còn chờ gì nữa? Chưa thấy tình nhân hôn môi bao giờ à?"
Hắc Vô Thường không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói: "Ta cứ thấy có gì đó lạ lắm."
Rõ ràng lúc nãy bọn họ đã ngửi thấy mùi cô hồn dã quỷ, hơn nữa còn biết chắc đó là một tiểu quỷ có âm khí rất nhẹ.
Cô hồn dã quỷ lang thang bên ngoài bị bọn họ bắt được đều phải xuống địa ngục A Tỳ sám hối lỗi lầm.
Bạch Vô Thường hời hợt nói: "Người sống này có âm khí nặng, biết đâu lúc nãy ngửi nhầm cũng nên."
Hắc Vô Thường cau mày, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm hai người thân mật trong góc, tựa như muốn tìm ra sơ hở gì đó.
Ở góc tường loang lổ, Diêm Hạc ôm lấy người trong ngực, áo khoác to rộng che kín người kia, hai quỷ sứ cách đó không xa tung bay giữa không trung, lề mề chưa chịu đi.
Mộ Bạch không thấy được gì, toàn thân cứng đờ, chẳng biết Hắc Bạch Vô Thường cầm xích sắt rốt cuộc có phát hiện ra mình hay không.
Góc tường lờ mờ, bóng đen cao lớn lắc lư, người đàn ông mặc áo khoác đen mỉm cười dỗ dành hôn một cái, sau đó chồm tới trước, một tay chống vào tường.
Bóng đen lay động, có thể thấy người đàn ông cúi đầu rồi đưa tay bóp hàm người trong ngực hôn một cái, hai bóng người chồng lên nhau, có thể nghe thấy tiếng m.út mập mờ, dây dưa triền miên.
Ánh đèn tù mù, trong góc vắng chỉ có tiếng hôn nhau ướt át khiến người ta đỏ mặt cùng với tiếng thở dốc như tràn ra giữa răng môi.
Bạch Vô Thường lơ lửng giữa không trung nghe vậy thì mặt nóng bừng, y huých tay Hắc Vô Thường rồi luôn miệng thúc giục: "Đi thôi. Người ta đang hôn nhau mà."
Động tĩnh trong góc càng lớn hơn, phát ra tiếng m.út chùn chụt.
Hắc Vô Thường quanh năm lạnh lùng cũng xấu hổ gần chết, vội vã cầm xích sắt lên rồi lúng túng nói: "Đi thôi."
Một bóng đen một bóng trắng hấp tấp bay đi giữa không trung, trước khi biến mất còn nghe thấy giọng Bạch Vô Thường: "Đã bảo là nhìn lầm rồi mà......"
"Hai người trong góc đã sắp củi khô lửa bốc đến nơi...... Sao lại có tiểu quỷ được chứ......"
Đợi tiếng nói biến mất hẳn, khí tức của Hắc Bạch Vô Thường cũng hoàn toàn biến mất khỏi khu vực này, hai người trong góc tường mới dừng lại.
Diêm Hạc thấy tiểu quỷ trong ngực gục đầu vào vai mình không hề nhúc nhích, cứ như ngất xỉu rồi vậy.
"......"
Chẳng ai nói năng gì, chung quanh yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe tiếng hít thở nặng nề.
Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô, im lặng một lát rồi đứng thẳng dậy, trông thấy tiểu quỷ dựa vào vai mình lộ ra một phần gò má.
Gò má trắng nõn giờ đây ướt sũng, lúm đồng tiền bị m.út ra vết đỏ, lại giống như bị ai đó liế/m nhẹ, còn hiện ra vệt nước lấp lánh.
Vành tai và cần cổ trắng nõn cũng đỏ bừng.
Tiểu Thanh Thiên đại nhân suýt ngất, đầu óc không hoạt động được nữa, ký ức vẫn còn dừng lại ở mấy phút trước, Diêm Hạc bóp cằm cậu rồi cúi đầu m.út má cậu, phát ra tiếng nước làm người ta đỏ mặt.
Nếu không thấy tận mắt, e là âm thanh kia sẽ làm người ta tin chắc hai người đang thật sự hôn nhau đắm đuối.
Tiểu Thanh Thiên nghe thấy đối tượng bóng đè luôn sợ tối sợ ma xin lỗi mình: "Tình thế gấp quá, mạo phạm đại nhân rồi."
"Sợ bọn quỷ phía sau nhìn ra nên m.út hơi mạnh, hình như sưng lên rồi thì phải."
Đối tượng bóng đè của cậu rất lịch sự, tế nhị hỏi cậu: "Đại nhân muốn hôn lại không?"
Tiểu quỷ đỏ từ mặt đến mông: "......"
Cậu gục đầu vào vai người đàn ông, bắt chước ma da A Sinh điếc tai, yên lặng giả chết.
Đối tượng bóng đè: "Đại nhân không hôn lại thật sao? Má đại nhân sưng lên rồi kìa."
Tiểu quỷ tiếp tục giả chết.
Trong mắt Diêm Hạc lộ ra ý cười, thấp giọng hỏi: "Đại nhân chưa hôn ai bao giờ à?"
"Tôi cứ tưởng Thanh Thiên tiểu lão gia như đại nhân thì bà mối sẽ đạp mòn bậc cửa nữa chứ."
Tiểu quỷ vẫn giả chết, lộ ra vành tai đỏ như sắp rỉ máu.
Cuối cùng Diêm Hạc nói nơi này không nên ở lâu vì có thể quỷ sứ sẽ quay lại, Mộ Bạch mới cắm cúi theo anh lên xe.
Maybach màu đen lao nhanh trên đường, Diêm Hạc ngồi ở ghế lái thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu trong xe.
Tiểu quỷ đã hút không ít âm khí nên giờ thực thể ngưng kết vững chắc hơn, từ trạng thái nửa người nửa quỷ biến thành người.
Giờ cậu đang ngồi ở ghế sau nói chuyện với Cố Đình qua điện thoại.
Tiểu quỷ nghiêm túc nói: "Ta tự cởi dây an toàn đó."
"Nó siết cổ ta nên ta cởi ra."
"Lúc bay ta có gọi cháu mà, gọi biết bao lâu mà cháu đâu có nghe."
"Bay lên ở khúc rẽ có hai cái cây á."
Chẳng biết Cố Đình ở đầu dây bên kia nói gì mà tiểu quỷ bị bắt về hơi do dự, ngẩng đầu hỏi: "Cố Đình nói muốn gặp tôi một lát, được không?"
Diêm Hạc bẻ lái bằng một tay, nghe vậy thì im lặng giây lát rồi điềm tĩnh nói: "Được."
Tiểu quỷ nói mấy câu với Cố Đình trong điện thoại rồi cúp máy.
Nhưng chẳng bao lâu sau, điện thoại trong tay cậu lại reo lên.
Tiểu quỷ đưa điện thoại tới trước: "Điện thoại của anh nè."
Diêm Hạc vừa bẻ lái vừa nói: "Ngài nghe giùm tôi đi."
Tiểu quỷ sửng sốt một hồi mới nghe máy.
Cậu chỉ mới xài điện thoại di động mấy ngày, đây là lần đầu tiên nghe giùm người khác, bắt chước Diêm Hạc trịnh trọng nói: "Xin chào."
Diêm Thư ở đầu dây bên kia cười nói: "A lô, Tiểu Hạc à ——"
Diêm Thư vừa nói xong thì phát hiện người nghe không phải Diêm Hạc.
Cô khựng lại, nghe giọng nam trong trẻo qua điện thoại thì dè dặt hỏi: "Chào cậu, xin hỏi cậu là?"
Tiểu quỷ không biết trả lời sao.
Cậu đâu thể nói với người ở đầu dây bên kia mình là tiểu quỷ bị Diêm Hạc bắt được.
Cậu trầm mặc một hồi, nghe Diêm Thư ngờ vực hỏi: "Diêm Hạc có đó không?"
Tiểu quỷ: "Có, anh ấy đang lái xe."
Diêm Thư hơi kinh ngạc, dù sao cũng hơn chín giờ rồi, mọi khi Diêm Hạc đều ở nhà vào giờ này.
Nhưng chỉ giây lát sau, giọng Diêm Hạc loáng thoáng vang lên ở đầu dây bên kia, hình như bảo nam sinh đưa điện thoại tới gần một chút.
Diêm Thư nghe Diêm Hạc nói với mình giờ đang lái xe, không tiện nghe máy nên nhờ người bên cạnh nghe giùm, có chuyện gì cứ nói với người đó là được.
Diêm Thư nói với người trong điện thoại hy vọng năm nay Diêm Hạc có thể mừng sinh nhật với nhà họ.
Cô biết Diêm Hạc không bao giờ tổ chức sinh nhật, nhưng mấy tháng trước xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ phải cảm ơn Diêm Hạc đàng hoàng mới được.
Nam sinh ở đầu dây bên kia ậm ừ mấy tiếng, có vẻ như đang chăm chú lắng nghe.
Diêm Thư bật cười, không hiểu sao lại tưởng tượng ra nam sinh ở đầu dây bên kia gật đầu lia lịa.
Nói xong Diêm Thư cúp máy rồi trầm ngâm bảo chồng mình: "Lúc nãy người nhận điện thoại không phải Tiểu Hạc, nghe giọng có vẻ là một thiếu niên còn nhỏ lắm."
Chồng cô: "Có khi nào đi ăn liên hoan, cậu ấy chở người ta về không?"
Diêm Thư lắc đầu: "Không đâu, Tiểu Hạc mắc bệnh sạch sẽ, rất hiếm khi cho ai đụng vào đồ của mình, càng khỏi phải nói tới điện thoại."
Hơn nữa với thói quen của Diêm Hạc, dù đang lái xe cũng sẽ nói với cô đợi khi nào về nhà gọi lại sau.
Chứ không vô duyên vô cớ bảo cô có chuyện gì cứ nói với người bên cạnh là được.
Diêm Thư nở nụ cười rồi vui vẻ bảo chồng mình: "Em phải gọi điện cho Tiểu Chương hỏi thăm tình hình mới được......"
"Xem ra năm nay Tiểu Hạc không đón sinh nhật một mình nữa đâu......"
—————
Maybach màu đen dừng lại ở cửa siêu thị.
Diêm Hạc đứng trước xe nhìn tiểu quỷ và Cố Đình cách đó không xa.
Thấy Cố Đình trước mắt, Mộ Bạch ngẩn người.
Cố Đình đi cà nhắc, khóe miệng bầm xanh, vẻ mặt như đưa đám: "Sao lúc ngài bay không níu lấy cháu?"
Tiểu quỷ lúng túng nói nhỏ: "Không kịp phản ứng, chẳng phải ta làm quỷ mấy trăm năm rồi sao......"
Phản ứng đầu tiên của người bình thường khi bay lên trời là quơ quào níu lấy gì đó trong không khí, còn cậu làm quỷ bay lên trời trong cơn choáng váng chỉ thấy chẳng có gì khác với trước kia.
Thấy chắt mình đi cà nhắc, Mộ Bạch hỏi: "Chân cháu bị sao vậy?"
Cố Đình không dám nói mình bị bà tổ đạp.
Hắn tự biết đuối lý, chưa tìm hiểu rõ ràng mà đã lỗ m.ãng chở tổ tông mình chạy khắp nơi.
Vệ Triết cũng nói tổ tông hắn có được thực thể là nhờ mấy tô máu của Diêm Hạc.
Tân Thị không chỉ có tổ tông hắn là quỷ mà còn có một đám ác quỷ và quỷ sứ Hắc Bạch Vô Thường.
Nếu tổ tông hắn xui xẻo gặp phải ác quỷ và quỷ sứ thì hoặc là bị ác quỷ ăn thịt, hoặc là bị Hắc Bạch Vô Thường bắt về địa ngục A Tỳ làm lao dịch.
Cố Đình khẩn trương nói: "Sơ ý bị ngã thôi ạ......"
Hắn nhìn tổ tông từ trên xuống dưới một vòng, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn: "Ngài không sao chứ ạ?"
Thấy cạnh lúm đồng tiền của tổ tông mình có vết đỏ, Cố Đình tưởng cậu bị ác quỷ nào đó không có mắt đấm cho một cú.
Cố Đình lập tức nổi giận, nói sẽ tìm thiên sư truy bắt tên ác quỷ đấm tổ tông mình.
Mộ Bạch: "......"
Cậu lúng túng quay đầu đi, ấp úng nói: "Không phải ác quỷ đâu...... Tại ta sơ ý bị ngã thôi......"
Cố Đình nửa tin nửa ngờ.
Một ông tổ một chắt trai không hẹn mà cùng nhìn vết thương của nhau, sau đó tin tưởng gật đầu với nhau.
Nói chuyện xong, Cố Đình lại dò hỏi cậu và Diêm Hạc có quan hệ thế nào.
Mấy tô máu lận.
Tổ tông hắn đâu phải thần tài, người bình thường sao lại tự nguyện hiến mấy tô máu cho tiểu quỷ được chứ.
Lúm đồng tiền của Mộ Bạch bị mú.t đỏ ửng, nghiêm mặt nói: "Bớt xía vào chuyện người lớn đi."
Nói xong cậu lại hỏi Cố Đình có bao giờ thấy kiệu hoa nào đủ cho một người đàn ông cao mét chín ngồi không.
Cố Đình nói chưa thấy bao giờ.
Mộ Bạch nghiêm mặt nghĩ chưa thấy thì thôi.
Cậu cũng chưa từng thấy.
E là cả nhà họ Mộ cũng chưa bao giờ thấy nàng dâu nào mang giày số bốn mươi bốn.
Nhưng Diêm Hạc bảo thủ như vậy, lá gan còn nhỏ xíu, chỉ mới gặp một con quỷ là cậu, cũng chỉ bị một con quỷ là cậu nhìn trúng.
Giờ họ ngủ cũng ngủ rồi, hôn cũng hôn rồi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với người ta.
Xem ra cậu phải kiếm nhang như A Sinh mới được.
Dưới con sông nào đó ở thành phố S bên kia.
Ma da đang bơi nhanh về Tân Thị bỗng nhiên hắt hơi mấy cái.
Y mờ mịt dừng lại, không hiểu sao tự dưng hắt hơi lắm thế.
Nhưng nghĩ một hồi, ma da cảm thấy bơi về mừng sinh nhật thiếu gia nhà mình vẫn quan trọng hơn.
Y nhẩm tính thời gian, nhận ra chẳng bao lâu nữa sẽ đến Tân Thị, thế là lặn xuống nước rồi tiếp tục bơi nhanh về Tân Thị.