Cậu chóng mặt bảo ma da dừng lại một lát, ma da chật vật thắng gấp rồi buông cậu ra, khẩn trương hỏi cậu: "Ngài bị sao vậy?"
Mộ Bạch vịn thân cây, nhăn mặt nói mình chóng mặt quá.
Ma da lập tức nghiến răng: "Thủ đoạn của gã chim kia đúng là tàn độc mà!"
"Mai mốt thiếu gia đừng đi nữa."
"Chúng ta đổi sang hút dương khí người khác, cùng lắm thì sau này ta sẽ đi kiếm thêm nhang cho thiếu gia......"
Mộ Bạch choáng đầu hoa mắt vô thức gật đầu, nhưng một lát sau lại cảm thấy mình nghe lầm nên mờ mịt nhìn ma da: "Cậu vừa gọi tớ là gì thế?"
Ma da xưa nay luôn đơ mặt nghiêm túc nói: "Thiếu gia ạ."
Mộ Bạch kinh ngạc quay đầu nhìn quanh, cứ tưởng còn có quỷ nào khác.
Nhưng trong khu rừng vắng vẻ tối om chỉ có hai con quỷ bọn họ thôi.
Ma da cũng nhìn quanh rồi hỏi cậu: "Thiếu gia đang tìm gì vậy?"
Mộ Bạch vẫy tay với y.
Ma da nghe lời đi tới.
Mộ Bạch vạch tóc ma da, cố tìm vết thương trên đầu để chứng minh con ma trước mặt bị té bể đầu.
Nhưng vạch tìm hồi lâu mà Mộ Bạch vẫn không phát hiện ra vết thương nào trên đầu ma da, cậu ngạc nhiên lẩm bẩm: "Đâu bị bể đầu nhỉ......"
Ma da đơ mặt nói mình không bị bể đầu mà chỉ nhớ lại chuyện lúc còn sống thôi.
Y nhìn thiếu niên trước mặt: "Ta ở chung với thiếu gia từ nhỏ đến lớn, là tùy tùng bên cạnh thiếu gia. Thiếu gia còn đặt tên cho ta nữa."
Mộ Bạch vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ma da mím môi rồi thấp giọng nói: "Hồi nhỏ ta là ăn mày, thiếu gia còn nhớ không?"
Từ nhỏ y đã không cha không mẹ, lang thang trên đường xin ăn sống qua ngày, khổ nhất là vào mùa đông.
Sương tuyết phủ kín phố dài, một chiếc áo ấm y cũng chẳng có, vừa đói vừa lạnh, bị sốt cao cũng chỉ biết co ro trong góc tường chờ chết.
Nhưng Bồ Tát rủ lòng thương xót.
Cho y gặp được thiếu gia nhà mình.
Hồi nhỏ thiếu gia của y mũm mĩm tròn vo, mặc áo bông dày sụ, tay cầm một nắm gạo, lạch bạch chạy theo bầy chim sẻ mùa đông để cho ăn.
Chim sẻ mùa đông bay nhảy đến góc tường.
Tiểu thiếu gia bé xíu chạy theo chim sẻ, mũ tai hổ trên đầu đung đưa qua lại, đám người hầu đi theo tiểu thiếu gia chạy phía trước.
Tiểu thiếu gia nhìn thấy góc tường có một đứa bé trạc tuổi mình, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, toàn thân nóng hổi, gầy đến nỗi không còn hình người, co quắp trong góc tường thều thào kêu đói.
Tiểu thiếu gia bé xíu sửng sốt một lát rồi ngồi xổm xuống, đưa nắm gạo trong tay cho đứa bé kia ăn như chim sẻ.
Người hầu sau lưng kêu oai oái rồi dở khóc dở cười nói: "Sống —— Sống ——"
"Tiểu thiếu gia à, đó là gạo sống, không cho ăn được đâu——"
Y được người hầu đem về nhà họ Mộ, nghe nói tiểu thiếu gia ôm chân phu nhân rưng rưng nước mắt năn nỉ hết lời, phu nhân mới chịu cho y ở lại.
Có lẽ vì lần đầu tiên cho y ăn gạo sống nên từ đó về sau tiểu thiếu gia gọi y là A Sinh A Sinh.
Y bằng tuổi thiếu gia, hai người cùng nhau lớn lên. Thiếu gia đọc sách, còn y tập võ để tiện chuồn ra ngoài mua thoại bản cho thiếu gia nhà mình.
Chắc thầy dạy võ thấy y có tài năng xuất chúng nên không giấu nghề mà truyền hết cho y, còn hỏi y học võ làm gì.
A Sinh đã học hết kiến thức cả đời của thầy dạy võ đơ mặt nói: "Để đưa thiếu gia nhà con ra ngoài chơi ạ."
Thị vệ Mộ gia rất đông, một con ruồi cũng khó lọt vào.
Nhờ y tập võ nên không chỉ dẫn thiếu gia chuồn êm ra ngoài mà còn về kịp trước khi trời tối.
Thần không biết quỷ không hay, thiếu gia nhà y cũng sẽ không bị phu nhân đánh mông nở hoa.
Hai người thường xuyên chuồn ra ngoài như ăn trộm để mua thoại bản và xem xiếc.
Ma da kể những chuyện này cho Mộ Bạch nghe, hy vọng người trước mặt có thể nhớ lại chút gì đó.
Nhưng Mộ Bạch lại không nhớ nổi, chỉ lắc đầu mờ mịt nói: "Chẳng nhớ gì hết. Có khi nào cậu nhớ lầm không?"
Ma da đơ mặt nói: "Không lầm đâu mà."
"Hồi năm tuổi thiếu gia tè dầm còn giấu chăn ở......"
Tiểu quỷ thẹn đến nỗi vành tai đỏ bừng, lập tức nhảy dựng lên bịt miệng ma da như mèo bị đạp đuôi: "Ta nhớ rồi ta nhớ rồi......"
Năm đó cậu đã chôn cái chăn xuống đất.
E là người biết chuyện này chỉ có ông trời và thổ địa thôi.
À.
Còn có A Sinh nữa.
Mộ Bạch ngồi xổm xuống đất vò tóc, đã tin ma da tám chín phần.
Cậu chỉ nhớ mang máng một vài chuyện hồi mình còn sống, xem ra A Sinh đã nhớ lại không ít chuyện.
Mộ Bạch khẩn trương hỏi ma da: "Ngươi nhớ được nhiều vậy thì có nhớ chấp niệm trước khi chết của mình là gì không?"
Cô hồn dã quỷ phải hoàn thành chấp niệm khi còn sống mới được đầu thai.
Ma da khựng lại rồi lắc đầu: "Ta chỉ nhớ chuyện của ta và ngài lúc còn sống chứ không nhớ được chấp niệm trước khi chết."
Mộ Bạch gãi má, nghĩ thầm cũng đúng.
Nếu A Sinh biết chấp niệm trước khi chết của mình thì đã hoàn thành chấp niệm để đi đầu thai rồi.
Cậu an ủi: "Không sao, trước kia chúng ta tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được, giờ lại nhớ chuyện lúc còn sống, biết đâu ngày nào đó sẽ nhớ lại thôi."
A Sinh ngồi xổm xuống đất với cậu, thấy bộ dạng nửa người nửa ma của cậu thì lo lắng hỏi: "Sao giờ thiếu gia lại biến thành dạng này? Do gã chim kia làm đúng không?"
Mộ Bạch ho khan một tiếng rồi kể lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho người trước mặt nghe.
Cậu mới kể đến đoạn mấy ngày trước mình định chịu trách nhiệm với Diêm Hạc, còn nói mình chép kinh để tạ tội với tổ tông nhà họ Mộ thì ma da đã tức suýt ngất.
"Sao lại thế được chứ?!"
"Thiếu phu nhân sao có thể là gã chim kia được?!"
Mộ Bạch chột dạ định nói mình chưa kể xong thì ma da tức giận nói: "Không được ——"
"Tuyệt đối không được ——"
"Chân to thế kia sao có thể làm thiếu phu nhân chứ?"
Ma da nóng nảy đi tới đi lui trong rừng, lúc tức giận còn dữ hơn cả ác quỷ: "Huống chi còn là nam tử nữa! Hắn muốn đoạn tụ với ngài đấy! Chuyện này đúng là đồi phong bại tục mà!"
Mộ Bạch gãi má, lí nhí nói với y: "Chắt ta cũng đoạn tụ vậy."
"A Sinh, ta thấy hình như mình cũng hơi đoạn tụ rồi."
Ma da: "......"
Y vắt hết óc nói: "Đương nhiên đoạn tụ cũng không phải không được, như ngài gọi là, gọi là......"
Đến lúc cần mới thấy mình ít học.
Huống chi ma da hoàn toàn không đi học ngày nào, ấp úng nửa ngày vẫn không nói được gì.
Ma da chỉ biết thốt ra một câu: "Đoạn tụ tốt!"
Việc gã chim kia làm gọi là đồi phong bại tục, việc thiếu gia nhà mình làm tất nhiên không thể gọi là đồi phong bại tục rồi.
Mộ Bạch thấy ma da đi tới đi lui như đang nghĩ chuyện thiếu gia nhà mình đoạn tụ, lượn một vòng rồi quay lại bảo cậu: "Thiếu gia, gã chim kia thì không được."
"Gã chim kia quỷ kế đa đoan, không chỉ bắt ngài mà chân còn to nữa, chắc chắn không thể làm thiếu phu nhân của ngài được."
Mộ Bạch trấn an: "Ta đã nói với hắn mình có mười chín người vợ, dọa hắn chạy mất rồi."
Ma da: "???"
Y chỉ mới đi hơn một tháng mà sao thiếu gia nhà mình đã có thêm mười chín người vợ rồi?
Mộ Bạch xoa mũi bảo y: "Chính là đám tiểu quỷ lần trước ấy...... Ta nói vậy để dọa hắn thôi."
Ma da thở phào một hơi.
Mười chín thiếu phu nhân.
Chưa chắc y đã hầu được hết.
Trong màn đêm, vầng trăng khuyết ẩn sau đám mây.
Trong khu rừng rậm rạp, Mộ Bạch cảm nhận được thân thể mình dần trở nên nhẹ hẫng, thực thể chỉ còn một nửa cũng dần trong suốt.
Không có Diêm Hạc truyền âm khí cho cậu, thực thể vốn đã bất ổn lại biến thành hồn ma.
Mộ Bạch thử đi mấy bước, ngoại trừ còn hơi choáng đầu thì chẳng có gì khác so với lúc cậu làm tiểu quỷ.
Thấy cậu biến về như cũ, rốt cuộc trái tim treo cao của ma da cũng hạ xuống.
—————
Ngày hôm sau.
Sáu rưỡi sáng, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường trong phòng ngủ reo lên đúng giờ.
Vừa reo một tiếng thì bị một bàn tay nổi rõ khớp xương ấn tắt như sợ làm ồn người bên cạnh.
Trên giường lớn, Diêm Hạc đưa tay xoa trán, cảm thấy đầu óc mụ mị như cả đêm ngủ không ngon.
Anh cứ tưởng tiểu quỷ quấn chăn thành kén đè mình ngủ không ngon, nhắm mắt quờ tay sang bên cạnh thì thấy trống trơn.
Diêm Hạc giật mình mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh trống rỗng, chỉ có một chiếc chăn mỏng mềm mại.
Chiếc chăn kia vốn là của tiểu quỷ.
Cửa sổ phòng ngủ hở một khe rộng, màn cửa trắng tinh lắc lư trong gió sớm lạnh lẽo, chuông gió màu vàng thỉnh thoảng va nhau phát ra tiếng leng keng.
Tim Diêm Hạc chợt hẫng đi hai nhịp.
Dường như anh đã nhận ra điều gì đó, đứng dậy tìm khắp phòng tắm và phòng vệ sinh nhưng không thấy bóng dáng tiểu quỷ đâu.
Sáu giờ bốn mươi bảy phút sáng.
Diêm Hạc xem camera ngoài biệt thự, nhìn thấy lúc ba giờ hai mươi ba phút sáng, ma da hùng hục vác tiểu quỷ nửa người nửa ma bay giữa không trung.
Trước kia Diêm Hạc thấy ác quỷ nào cũng chướng mắt.
Theo anh thấy dù là ma đói hay quỷ không mắt cũng đều đáng ghét như nhau.
Nhưng giờ nhìn ma da vác tiểu quỷ phi nước đại, Diêm Hạc cảm thấy tất cả quỷ mình gặp trong đời cộng lại cũng không chướng mắt bằng ma da.
Cả ngày Diêm Hạc không đến công ty.
Anh vào phòng làm việc rồi bắt đầu viết thư hết xấp này đến xấp khác, đến tối thì bỏ hết thư đã viết vào chậu than đốt.
Chạng vạng tối.
Nghĩa địa ở ngoại ô.
Tiểu quỷ ngủ cả ngày ngáp một cái, uể oải tỉnh lại.
Nhưng ngủ dậy chưa bao lâu thì cậu nhận được mấy xấp thư dày, là thư người sống đốt cho cậu.
Tiểu quỷ mở thư ra xem, phát hiện là thư Diêm Hạc biết ngày sinh và ngày chết của cậu đốt cho cậu.
Tiểu quỷ ôm chồng thư tới góc mộ rồi ngồi xổm xuống mở ra đọc.
Chẳng bao lâu sau, vành tai tiểu quỷ ửng đỏ, ngồi trong góc lẩm bẩm: "Người này sao lại thế chứ......"
Trong thư toàn những câu dỗ ngon dỗ ngọt, gọi cậu là đại nhân, năn nỉ cậu đừng giận, nét chữ mạnh mẽ, không sai một chữ, chẳng biết nắn nót viết bao lâu nữa.
Gió đêm nổi lên trong nghĩa địa âm u làm chồng thư bị thổi bay tán loạn, mấy lá thư viết đầy lời ngon tiếng ngọt bay đến chỗ ma da.
Còn có một tờ ụp vào mặt y.
Ma da mới ngủ dậy lấy thư xuống rồi giơ lên xem, phát hiện mình không biết chữ nào trên đó.
Y đưa thư cho thiếu gia nhà mình, còn chạy đi nhặt mấy lá thư bị gió thổi bay.
Hì hục nửa ngày, ma da ôm xấp thư trong ngực đưa cho thiếu gia nhà mình như dâng báu vật.
Không hề hay biết trong thư toàn là thổ lộ nỗi lòng với thiếu gia nhà y.