Và Thôi Âu Ninh vẫn tiếp tục làm mọi thứ thêm nặng nề hơn.
Anh khom lưng, từ phía sau tai của Cố Chiết Phong, dần dần cúi xuống, ngửi dọc theo xương bả vai của cậu, như đang nhấm nháp hương thơm của món ăn trước bữa tiệc.
Cố Chiết Phong run rẩy toàn thân vì cảm giác đó, mỗi lần đầu mũi của Thôi Âu Ninh vô tình chạm vào làn da của anh, anh đều có cảm giác như bị dồn ép đến mức không thể chịu nổi.
Bàn tay của Thôi Âu Ninh lướt nhẹ từ những đường cong mềm mại, qua từng đường nét trên cơ thể, rồi dừng lại ở một điểm nhạy cảm.
Cố Chiết Phong căng thẳng, giọng nói run lên: "Thôi Âu Ninh... Đừng..."
Thôi Âu Ninh khẽ cười, giọng nói thấp trầm: "Gọi anh là gì?"
Cố Chiết Phong cố gắng thu mình lại, định tìm cách lùi về phía nệm. Nhưng vô ích, cậu cứ như một con cừu non chờ bị làm thịt, run rẩy trước ánh mắt của Thôi Âu Ninh.
Chiếc giường xa hoa dường như trở thành một mâm đồ ăn tinh tế, hoàn toàn dâng hiến "Cố Chiết Phong" lên cho Thôi Âu Ninh.
"Thôi Âu Ninh... Anh... Đừng... Khó chịu..."
"Nhưng anh cũng rất khó chịu, em có biết không?" Thôi Âu Ninh khẽ nói, ánh mắt đầy tinh thần hướng xuống dưới: "Em xem, đã thấy chưa?"
Cố Chiết Phong theo ánh mắt của cậu nhìn xuống, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, chỉ có thể cố nén lại mà cắn răng nói: "Thôi Âu Ninh, anh..."
Thôi Âu Ninh cười tinh quái, bàn tay tiếp tục khẽ chạm vào một vị trí nhạy cảm, khiến Cố Chiết Phong hét lên vì bất ngờ.
"Lúc nào rồi, em đừng gọi Thôi Âu Ninh, được không? Anh không thích bị coi là lưu manh, em đổi cách gọi đi." Thôi Âu Ninh đè lên người anh, ngoài miệng lại làm nũng: "Được không, Cố Chiết Phong?"
"Vậy... anh muốn em gọi anh là gì?" Cố Chiết Phong hỏi, giọng đầy bối rối.
"Em tự nghĩ ra đi, gọi anh là gì mà em cảm thấy hợp lý là được." Thôi Âu Ninh nhấn nhá, khẽ cười.
Cố Chiết Phong mặt đỏ lựng, vẫn cố giữ bộ dáng quý tộc cao ngạo: "Em... Em làm sao biết anh muốn gọi là gì."
Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng đưa ra một gợi ý: "Anh gọi em là cha đứa nhỏ, như vậy em sẽ gọi anh là gì nào?"
Cái xưng hô đó khiến Cố Chiết Phong giận tím mặt, anh run rẩy mà mắng: "Thôi Âu Ninh anh... Anh đừng quá đáng!"
Thôi Âu Ninh giả vờ thở dài, giọng nũng nịu: "Nhưng anh đâu có quá đáng, làm sao bây giờ?"
Cậu dụ dỗ: "Chiết Phong, cha nó à, anh muốn nghe em gọi, chỉ một tiếng thôi, được không?"
Cố Chiết Phong cắn răng kiên quyết: "Em không gọi."
"Em gọi một tiếng, anh sẽ tha cho em."
Cố Chiết Phong quay mặt đi không nhìn cậu, nhưng dù có cố tỏ vẻ lạnh lùng, đôi tai đỏ rực của cậu đã tiết lộ sự căng thẳng và lúng túng: "Em sẽ không gọi."
Thôi Âu Ninh cười nhẹ, như đã quen thuộc với cảnh này: "Nếu em đã không gọi, thì đừng trách anh phải dùng đến những biện pháp đặc biệt."
Cố Chiết Phong hiện tại hoàn toàn không biết Thôi Âu Ninh đang nói gì, đầu óc của cậu trống rỗng, chỉ có thể cứng miệng hỏi: "Anh... Anh định làm gì?"
Quả nho đỏ tươi bị Thôi Âu Ninh - tên chủ nhân tham ăn - véo khẽ rồi lại buông ra, khiến Cố Chiết Phong không thể kiềm chế tiếng la của mình, nuốt xuống cổ họng một cách mạnh mẽ, không dám phát ra.
"Thôi Âu Ninh! Tên hỗn đản này!"
Bị cột chặt đôi tay trên đỉnh đầu, Cố Chiết Phong điên cuồng giãy giụa muốn thoát ra, nhưng dù bàn tay Thôi Âu Ninh chỉ vuốt ve nhẹ nhàng bên cạnh đồ ăn mềm mại, hay chiếc lưỡi tò mò nếm thử vị ngọt của quả nho, đều khiến sức lực của cậu dần bị rút đi.
"Đừng... không cần... Thôi Âu Ninh... Thôi Âu Ninh..."
Ngoài câu nói đó ra, Cố Chiết Phong chẳng còn nói được gì khác.
Nhưng Thôi Âu Ninh dường như đã quyết tâm hoàn thành hình phạt này đến cùng. Bàn tay anh dừng lại trên vùng mềm mại và đàn hồi của "ngọn núi", khéo léo lướt qua mọi chướng ngại, khiến Cố Chiết Phong chỉ có thể phát ra tiếng kêu kinh hãi khi bàn tay hoàn toàn ôm lấy đỉnh núi ấy.
Thực ra, Thôi Âu Ninh cũng không định làm kẻ lưu manh như vậy. Nhưng hắn không nhịn nổi.
Có lẽ là do ánh trăng chiếu xuống, làm tan đi lý trí của hắn, hoặc cũng có thể là làn khói hương trong phòng khiến cảm xúc của hắn mờ mịt. Nhưng chủ yếu là, đêm nay, "món ăn" trước mắt quá quyến rũ.
Từ đầu đến chân, từ hàng mi run rẩy đến đôi tai đỏ ửng, từ mái tóc tán loạn đến cổ họng di chuyển, tất cả đều khiến Thôi Âu Ninh... thèm thuồng.
Không ai có thể cưỡng lại một món ăn ngon như vậy.
Thôi Âu Ninh cũng chìm đắm trong cảm giác mê hoặc đó, hoàn toàn thả lỏng bản thân, để cho nội tâm ác ý của mình được bộc phát, từng chút một trêu chọc Cố Chiết Phong.
Cậu nhẹ nhàng xoa bóp đỉnh núi mềm mại, bắt đầu từ một đầu, nhấm nháp cho đến đầu bên kia.
"Anh cho em thêm một cơ hội nữa, có gọi không? Hửm?"
"Em... em..." Cố Chiết Phong cắn răng, nén lại tiếng gọi khổ sở của mình: "Em gọi..."
Hai từ mong manh khiến Thôi Âu Ninh chú ý, cậu nở nụ cười gian xảo, ghé sát vào mặt Cố Chiết Phong, nhìn thẳng vào mắt anh: "Đến, gọi lên anh nghe một chút."
"Ông..."
"Ừm."
Cố Chiết Phong ngập ngừng, giọng nói vang lên ngượng ngùng, mặt cậu đỏ bừng như quả anh đào, cuối cùng không thể thốt ra chữ cuối cùng được nữa.
"Ông..."
"Ông gì?" Thôi Âu Ninh như một thợ săn thành thục, từ tốn câu dẫn con mồi: "Chỉ cần gọi một tiếng thôi, hửm? Để anh nghe nào?"
Cố Chiết Phong cảm thấy bản thân như đang bay lơ lửng trên những đám mây, đầu óc mơ hồ nhưng cũng vô cùng tỉnh táo. Cậu chưa bao giờ nghĩ Thôi Âu Ninh lại có một mặt như vậy. Trong đôi mắt của cậu, Thôi Âu Ninh không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cậu, đầy sự ái mộ và khao khát.
Có lẽ, nói ra cũng không khó như vậy?
Thôi Âu Ninh lại cúi xuống hôn, như để trấn an, từ đỉnh đầu Cố Chiết Phong, dọc theo thái dương mà hôn xuống.
Cố Chiết Phong khẽ run, khẩn trương mở miệng: "Ông x..."
Âm thanh phát ra chỉ đến một nửa.
"Reng... reng... reng..."
Bỗng nhiên, chiếc đồng hồ treo tường kiểu Trung Quốc trong phòng khách vang lên.
Tiếng chuông không lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh này, nó trở nên phá lệ rõ ràng, làm cả hai người đều nghe thấy từng nhịp một.
"Reng... reng... reng..."
Tổng cộng mười một tiếng. Đã là 11 giờ tối.
Đang khi Thôi Âu Ninh dùng môi của mình ve vuốt cổ Cố Chiết Phong, cậu bỗng dừng lại.
Cậu chậm rãi đứng dậy, buông tay đang giữ tay trái Cố Chiết Phong ra.
Cố Chiết Phong ngơ ngác nhìn anh, mặt đỏ ửng, hỏi đầy thắc mắc: "Sao vậy?"
Thôi Âu Ninh nói: "Đã 11 giờ rồi."
"Hả?"
"Giờ anh phải đi ngủ."
Cố Chiết Phong:...
Thôi Âu Ninh nhìn Cố Chiết Phong, một tay kéo lại áo ngủ cho cậu, tay kia gãi gãi đầu với vẻ buồn rầu: "Anh vốn chỉ định đùa em một chút để trả thù, ai ngờ lại không dừng được... Đến mức này rồi..."
Cố Chiết Phong dường như vẫn chưa tỉnh lại, vẫn ngơ ngẩn nhìn Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh vội vàng xin lỗi: "Anh sai rồi! Anh thật sự không cố ý làm quá như vậy đâu, chỉ là một chút không khống chế được, em đừng giận! ANh sai rồi! Anh hứa sẽ không lăn lộn nữa, thật đó!"
Cậu lăn xuống từ người Cố Chiết Phong, giữ khoảng cách nửa cánh tay và nằm xuống bên cạnh: "Anh bảo đảm, tuyệt đối sẽ không lăn lộn nữa, thành thật ngủ, tuyệt đối không làm bậy."
Cố Chiết Phong dùng khuỷu tay chống đỡ, nửa nâng người lên, nghe những lời Thôi Âu Ninh nói, sắc mặt cậu ngay lập tức tối sầm.
Thôi Âu Ninh nhìn thấy mà run sợ, cậu nghĩ rằng Cố Chiết Phong đang tức giận vì mình đùa quá mức, liền vội vàng thể hiện quyết tâm. Thôi Âu Ninh giơ tay ra giữa hai người như cắt ngang vĩ tuyến 38: "Nếu em không yên tâm, anh bảo đảm tối nay sẽ không vượt qua ranh giới này. Nếu anh dám qua ranh giới, ngày mai anh sẽ quỳ ván giặt đồ xin lỗi, được không?"
Thôi Âu Ninh nằm trên gối, chờ đợi nhìn Cố Chiết Phong với vẻ hối lỗi đầy chân thành.
Cầu tha thứ! Cầu buông tha! Anh sai rồi mà!
Cố Chiết Phong mặt không chút biểu cảm, nhẹ nhàng chuyển từ nửa nằm thành ngồi, sau đó rất ưu nhã... giơ chân đá Thôi Âu Ninh xuống giường.
Thôi Âu Ninh: QAQ?!!!
Bị đá xuống giường, Thôi Âu Ninh bám vào mép giường, bò dậy. Cố Chiết Phong vẫn ngồi yên đó, áo ngủ vừa bị Thôi Âu Ninh kéo lên lại bị tuột ra vì động tác đứng dậy của cậu, để lộ đôi quả nho đỏ như ẩn như hiện.
Thôi Âu Ninh nhớ đến cảm giác vừa nãy, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Không được! Phải bình tĩnh! Nếu đùa tiếp, Cố Chiết Phong sẽ giận thật đấy!
Hắn thử leo lại lên giường, ân cần kéo lại áo cho Cố Chiết Phong: "Ai nha, Chiết Phong, đừng để lạnh, mặc áo vào cho ấm."
Sau khi chỉnh lại quần áo, Thôi Âu Ninh ngoan ngoãn ngồi quỳ trước mặt Cố Chiết Phong, lấy lòng nhìn cậu: "Em nếu chưa nguôi giận... thì đá anh thêm hai cái nữa? Khi hếtem giận, chúng ta ngủ được chứ?"
Cố Chiết Phong mặt không chút biểu cảm, lại một lần nữa đạp Thôi Âu Ninh xuống giường.
Động tác vô cùng chuẩn xác, dứt khoát và tàn nhẫn.
Trên mặt Cố Chiết Phong lúc này vẫn còn ửng đỏ, nổi bật trên làn da trắng như sứ, vẻ đẹp khiến người ta phải say đắm.
Đáng tiếc, mỹ nhân có bao nhiêu đẹp, thì giọng nói của anh hiện tại lại có bấy nhiêu lạnh lẽo: "Anh cút xuống phòng thay đồ mà ngủ."
Thôi Âu Ninh nghe giọng nói sắc lạnh như vụn băng vang bên tai, cảm giác muốn khóc nhưng không ra nước mắt: "Anh thật sự sai rồi, cầu buông tha! Anh chỉ muốn ngủ một giấc an lành, nếu không thì anh ngủ dưới đất cũng được! Nhưng chỗ đó không ngủ được thật mà!"
Đáp lại cậu, là chiếc gối bay đến từ Cố Chiết Phong.
Cùng với đó là một tiếng hét rõ ràng, đầy tức giận: "Cút!"
Thôi Âu Ninh: QAQ xong rồi, đùa quá mức, cha đứa nhỏ sinh khí rồi, giờ phải làm sao để dỗ đây???
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Chiết Phong: "Cút!"
Thôi Âu Ninh: "QAQ ngươi nói thô tục!"