...
Kế tiếp, mọi chuyện trở nên không phù hợp với trẻ em, khiến Cố Chiết Phong càng lăn lộn càng tỉnh táo. Cuối cùng, cậu cảm thấy mệt mỏi và chỉ có thể hả giận bằng cách cắn một cái miệng nhỏ trên ngực Thôi Âu Ninh.
Buổi sáng tỉnh dậy, đầu Cố Chiết Phong có chút váng vất. Cậu nhìn lịch trình và thấy không có gì quan trọng, chỉ có một cuộc họp bộ môn. Vì vậy, cậu quyết định hoãn lại đến ngày mai.
Khi cậu dậy, Thôi Âu Ninh hiếm khi còn đang ngủ. Cố Chiết Phong sờ sờ ngực nơi bị Thôi Âu Ninh cắn, cảm thấy có chút đau lòng, nhưng rồi lại tự trách mình quá mềm lòng.
Khi cậu xuống lầu, dì trần đã chuẩn bị bữa sáng xong. Cậu buồn bực ăn bữa sáng cho đến khi tiếng chuông điện thoại cắt ngang sự hỗn độn trong đầu.
Cố Chiết Phong hoảng sợ làm chiếc đũa rơi xuống bàn, lòng cậu không khỏi nhảy dựng lên. Sao lại thế này nhỉ? Cậu sờ sờ ngực, di động rung lên kèm theo âm thanh vang lên,khiến Cố Chiết Phong do dự trong giây lát.
Là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Cậu không biết tại sao trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy, nhưng khi mở màn hình ra và bắt máy, cậu nghe thấy:
"Hửm?"
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!"
Cố Chiết Phong bị tiếng hô to của Trần Hoành Ba làm cho choáng váng, không còn suy nghĩ gì chỉ muốn ném điện thoại vào đầu Trần Hoành Ba: Anh điên rồi sao?"
"Tôi &......%&%¥¥!!!!!" Trần Hoành Ba kích động, nói một tràng mắng chửi: "Tôi không thể tin được cái cậu Thôi Âu Ninh, tên tiểu tử này......"
Trần Hoành Ba nghẹn nửa ngày, chỉ nói được một từ: "Đệch!"
Cố Chiết Phong thắc mắc: "Anh ấy làm sao vậy?"
"Cậu hoàn toàn không biết sao?"
"Hoàn toàn không biết."
"Tối hôm qua cậu ta quay cậu, lúc đó cậu không có chút phản ứng nào sao?"
"Tôi biết anh ấy đang quay tôi, nhưng tôi không......"
Chờ đã.
Trần Hoành Ba sao lại biết Thôi Âu Ninh quay vlog?
Trần Hoành Ba biết Cố Chiết Phong nhận ra: "Tôi quá kích động rồi! Cố Chiết Phong, cậu mau đi xem, sáng nay mới 7 giờ đã có ba server mạng xã hội bị nghẽn, hiện tại chắc là sửa chữa gần xong rồi."
Sự tình gì mà liên quan đến vlog tối hôm qua lại khiến ba server trên mạng xã hội bị tắc?
Còn có tối hôm qua, Thôi Âu Ninh vì cái gì là dùng di động quay vlog mà không phải camera?
Cố Chiết Phong trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng không thể tưởng tượng.
Cậu không biết Trần Hoành Ba đã quấy rối điện thoại từ khi nào, chỉ biết khi cậu vào Weibo, tay cậu đã run lên.
Cậu click vào Weibo của Thôi Âu Ninh, điều đầu tiên hiện lên là một thông báo đơn giản:
"Hi! Tôi là Thôi Âu Ninh, tôi đang ở < happy phát sóng trực tiếp >."
Tiêu đề phát sóng trực tiếp là: "Chưa nghĩ ra, mau tới cùng tôi nói chuyện đi!"
Phía dưới có một video, là toàn bộ nội dung phát sóng trực tiếp lần này.
Số lượt chuyển phát và bình luận đã vượt quá khả năng ghi lại, chỉ hiện ra 9999+.
Cố Chiết Phong click mở video, nhìn Thôi Âu Ninh đang lười biếng đáp lại fans, giới thiệu về gia đình anh, rồi bỗng cúi đầu hôn cậu.
Cậu tưởng rằng đây chỉ là một nụ hôn bình thường, nhưng ai ngờ lại mang ý nghĩa chưa từng có.
"Em cảm thấy nếu anh và em muốn công khai, thì nên chọn thời điểm nào là tốt nhất?"
"Chỉ cần anh nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng được."
"Vậy bây giờ được không? Có thể hay không?"
"Tùy thời."
Hóa ra anh thật sự đang hỏi vấn đề này.
Nhưng mà phát sóng trực tiếp là tức thời, Thôi Âu Ninh tên hỗn đản này lại còn chơi trò tiền trảm hậu tấu.
Cố Chiết Phong không rõ lòng mình là chua xót hay ngọt ngào, nhưng cảm xúc hưng phấn khiến cậu cảm thấy không chân thật.
Thôi Âu Ninh luôn quyết định điều gì thì không bao giờ do dự.
Còn Cố Chiết Phong.
Cậu chưa bao giờ do dự, vẫn luôn nhứ thế.
Cố Chiết Phong không để ý đến những tin tức khác, cậu biết giờ đây tất cả mọi người đều đang bàn luận về chuyện này.
Dù sao server đã bị tắc một lần, tin rằng sẽ không gặp lại tình huống như vậy lần hai.
Cậu mở giao diện gửi tin nhắn mới trên Weibo, biên tập một tin tức:
"Lần sau muốn phát sóng trực tiếp có thể hay không sớm một chút? Ngủ một nửa bị đánh thức phát điên." @ Thôi Âu Ninh.
Cậu phát xong Weibo, trực tiếp đóng giao diện lại.
Cậu đã sớm tắt thông báo Weibo, dù cho có nhiều tin mới, chỉ cần ứng dụngđóng lại thì cái gì cũng không thấy.
Nhưng cậu thiết lập một chú ý đặc biệt.
Đối với Thôi Âu Ninh.
Vừa mới phát xong Weibo chưa đầy một phút, một tin nhắn xuất hiện.
【 Đặc biệt chú ý, ngài có tin nhắn mới 】
Thôi Âu Ninh: Ah...... Vậy đi ngủ tiếp nhé? // Cố Chiết Phong: Lần sau muốn phát sóng trực tiếp có thể hay không sớm một chút? Ngủ một nửa bị đánh thức phát điên. @ Thôi Âu Ninh.
Cố Chiết Phong mỉm cười.
Cố Chiết Phong trả lời Thôi Âu Ninh: "Tới."
Thật tốt, từ giờ mình có thể quang minh chính đại trả lời anh.
Giấc ngủ nướng kéo dài đến giữa trưa, hai người qua loa ăn bữa cơm, sau đó nằm trên giường xem phim.
"Em hôm nay không đi làm sao?" Thôi Âu Ninh hỏi khi xem đến nửa chừng và nhận ra Cố Chiết Phong vẫn chưa ra cửa.
Cố Chiết Phong dựa vào anh, lười biếng nói: " Em lùi lại tới ngày mai."
Thôi Âu Ninh trêu: "Chậc chậc chậc, tự mình làm ông chủ thật vui sướng."
"Hiện tại trên mạng đều là tin tức chúng ta công khai tình yêu, tin tức tràn ngập trên điện thoại em, nếu bây giờ em đi công ty sẽ bị bọn họ vây xem như tinh tinh mất."
"Cũng đúng." Thôi Âu Ninh khẽ cười: "Chắc chắn sẽ có người đến văn phòng hỏi một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra."
Cố Chiết Phong nhìn Thôi Âu Ninh: "Lần này, anh không sợ hãi sao?"
Thôi Âu Ninh hỏi lại: "Sợ hãi cái gì?"
"Bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, sợ em bị anh kéo xuống nước."
Thôi Âu Ninh bật cười nhìn Cố Chiết Phong với vẻ mặt nghiêm túc. Cậu hình như thật sự rất để ý đến câu trả lời này.
Vì thế, Thôi Âu Ninh cũng nghiêm túc đáp lại: "Kỳ thật, hai năm trước anh đã nghĩ thông suốt. Anh không hoàn hảo, em cũng vậy, cho nên anh không thể nào khống chế mọi người để thu hồi những ý nghĩ muốn làm tổn thương anh."
"Có một chuyện anh vẫn luôn lẫn lộn. Anh luôn muốn bảo vệ em, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng cách tốt nhất để bảo vệ em không phải là lấp kín miệng bọn họ."
"Mà là anh phải đủ mạnh mẽ, mặc dù có người thật sự muốn làm tổn thương em thì anh cũng có thể bảo vệ em."
Thôi Âu Ninh sờ sờ tóc Cố Chiết Phong: "Cố Chiết Phong, anh cảm thấy anh có thể bảo vệ em."
Cố Chiết Phong thích câu trả lời này.
Di động lại có tin nhắn mới, Cố Chiết Phong móc điện thoại ra xem, không nhịn được bật cười: "Tin tức càng ngày càng thái quá, đã có người nói anh là người chuyển giới."
Thôi Âu Ninh đầy đầu dấu chấm hỏi: "Anh là người chuyển giới???"
Cố Chiết Phong đưa điện thoại cho anh xem: "Anh không phải từng diễn một vai nữ nhân sao? Diễn xuất quá tốt, nên bị người ta nghi ngờ rồi."
Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong không phải đồng tính luyến ái?! Kinh thiên đại bí mật, Thôi Âu Ninh trên thực tế là người chuyển giới!
Thôi Âu Ninh:... Hành đi, cũng coi như là công nhận năng lực nghiệp vụ của anh.
Bộ phim đã hoàn thành.
Laptop được đặt trên tủ đầu giường, Thôi Âu Ninh dựa nghiêng trên giường, một chút không ngó ngàng tới danh sách.
Chắc chắn đây là vô số fan điện ảnh muốn giành lấy máy tính — các loại phim hay cần có đều có, kể cả những bộ phim cũ mà Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong đều cố gắng tìm người làm phục hồi.
Cố Chiết Phong từ phía sau ôm anh: "Đều có thể."
Thôi Âu Ninh lướt qua vài trang không có gì hấp dẫn, định vào folder tiếp theo thì thấy một folder đặc biệt.
Folder có tên là 【 Tôi 】.
Tên đơn giản và thô bạo, nhìn một cái là thấy ngay phong cách của Thôi Âu Ninh.
Anh click mở xem, đây là những đoạn video mà năm đó anh đã chỉnh sửa từ các bộ phim mình đã quay, vì nhiều lý do mà không thể công chiếu hoặc là chỉ có phiên bản đã bị cắt bớt. Thế nên Thôi Âu Ninh đã cùng đạo diễn cố gắng hoàn thiện những sản phẩm này và lưu lại trong máy tính của mình.
Thôi Âu Ninh liếc qua và thấy một video đặc biệt.
Video này thậm chí không có tên, chỉ có cái tên đơn giản là 【 Chưa có tên 】.
Thôi Âu Ninh di chuột lên video rồi hỏi Cố Chiết Phong đang đứng sau: "Đoán xem video này là cái gì?"
Video chỉ hiện một mảnh đen, Cố Chiết Phong không thể nhận ra: "Là video nào?"
Thôi Âu Ninh nói: "Là video mà chúng ta lần đầu tiên hợp tác, quay xong nhưng chưa chiếu."
Cố Chiết Phong nhớ ra.
Thôi Âu Ninh click mở video, màn hình hiện lên một mảnh đen xuất hiện.
Khuôn mặt của Thôi Âu Ninh hiện ra.
Đó là một khuôn mặt nguyên bản, thuộc về Thôi Âu Ninh.
Ngũ quan không quá nổi bật, đôi mắt không lớn không nhỏ, mặt hơi vuông, có một nét đàn ông độc đáo, nhưng không đẹp theo cách truyền thống.
Nhưng ngay khi gương mặt đó hiện ra, Cố Chiết Phong không kiềm chế được nước mắt đã chảy xuống rơi trên mu bàn tay anh.
Thôi Âu Ninh tay đặt lên mu bàn tay của Cố Chiết Phong che giấu giọt nước mắt đó.
Cậu không dám tưởng tượng, nếu Thôi Âu Ninh không có cơ hội sống lại, mọi thứ sẽ ra sao.
"Đôi khi em thật sự lo lắng tất cả đều chỉ là một giấc mơ." Cố Chiết Phong dựa vào lòng Thôi Âu Ninh, nhẹ nhàng nói: "Khi tỉnh dậy, anh vẫn là cái người nằm trong bệnh viện, em chỉ có thể nhìn anh trở thành một hộp tro cốt mà không làm gì được."
"Nhưng sau đó em lại nghĩ, lo lắng cũng có ích gì nếu đó là giấc mơ thì cứ để nó là giấc mơ. Cùng lắm thì, em cũng chỉ cần tỉnh dậy vào phút cuối cùng."
"Chỉ cần trong giấc mơ có anh thì em vẫn có lời."
...
Phim điện ảnh này có cảnh kết thúc mở (OE), cuối cùng Thôi Âu Ninh đóng vai nam chính, để lại một bóng dáng cho Cố Chiết Phong rồi kết thúc. Cố Chiết Phong nói: "Lúc ấy anh cũng không nói cho em rằng phim đã biên tập xong, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy thành phẩm."
Âm nhạc dần vang lên, nhưng không phải là bài hát mà là âm thanh piano thuần khiết, không có lời.
Thôi Âu Ninh quá quen thuộc với bài hát này, không nhịn được mà ngân nga theo: "Bài hát này là em viết đúng không? Đáng tiếc lúc ấy không viết xong, chỉ là bản bán thành phẩm."
Cố Chiết Phong nói: "Viết đến một nửa thì anh nói phim không chiếu, em tức đến không còn tâm trạng mà viết nữa."
Thôi Âu Ninh kích thích nói: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em viết bài hát, nếu không thì hãy viết tiếp đi."
Cố Chiết Phong nhìn anh một cái: "Viết xong thì anh sẽ cùng em hát chung chứ?"
Mặc dù đã có kinh nghiệm nhảy múa ngắn ngủi, nhưng khi nghe thấy hai chữ "hát chung", Thôi Âu Ninh vẫn cảm thấy có chút lo lắng: "Nếu không anh sẽ cho em... Cố lên?"
Cố Chiết Phong nói: "Không được."
"Vậy thì... " Thôi Âu Ninh nói: "Hát chung thì hát chung, không có gì ghê gớm. Phim không có cơ hội chiếu, bài hát được phát hành cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện."
Cố Chiết Phong hỏi: "Vì sao không từ bỏ?"
Thôi Âu Ninh cười nói: "Lưu giữ lại để chúng ta hồi tưởng là được rồi. Kể cả Thôi Âu Ninh trước kia, để hắn an an ổn ổn trở thành một cái hộp tro cốt."
"Nhưng anh không cảm thấy không cam lòng sao?" Cố Chiết Phong nói: "Đây là do anh tự viết kịch bản, tự quay phim, chọn bối cảnh ở nơi mình đã sống hơn mười năm. Đây là bộ phim mà anh đã dành rất nhiều công sức."
Thôi Âu Ninh bật cười: "Kỳ thật, đánh giá của nó chỉ là để mình xem thôi, vẫn có một chút tiếc nuối. Nhưng mà không có biện pháp, chúng ta đang yêu đương, nếu phát hành bộ phim đồng tính này lên mạng, không biết mọi người sẽ nói gì. Dù không để tâm tới những gì họ nói, nhưng nhiều một chuyện vẫn không bằng thiếu một chuyện."
Cố Chiết Phong nói: "Kỳ thật, cho người khác xem cũng không chỉ có cách chiếu."
"Hửm?"
Cố Chiết Phong nói: "Thôi Âu Ninh, chúng ta hãy làm lại bộ phim này đi."
Thôi Âu Ninh bị ý tưởng của Cố Chiết Phong làm kinh ngạc: "Làm lại?"
"Đúng vậy. Phiên bản trước không thể phát hành, nhưng quay lại thì có thể." Cố Chiết Phong nói: "Một câu chuyện hay như vậy mà bị mai một, không đáng tiếc sao?"
Cố Chiết Phong nói cũng có lý. Hơn nữa, Thôi Âu Ninh thực sự không quá thích kết cục nguyên bản. Câu chuyện rất đẹp, nhưng đáng tiếc rằng người viết quá bi quan. Dù trước đó có bao nhiêu tốt đẹp, phần sau lại nhiều bi thương. Mặc dù kết thúc mở, nhưng suy nghĩ kỹ, lý do hợp lý nhất là sau cùng hai người cũng không ở bên nhau.
Hưởng thụ niềm vui đoàn viên rồi, Thôi Âu Ninh không muốn tiếp tục diễn cảnh chia ly.
Cố Chiết Phong đề nghị đã lâu mà Thôi Âu Ninh không nhắc đến, giờ lại muốn làm đạo diễn. Ngay lập tức, Thôi Âu Ninh vào ban đêm đã chạy đến biệt thự lầu 3, nơi mà anh đã chuẩn bị trước đó tìm ổ cứng di động và sửa kịch bản đã viết.
Cố Chiết Phong không làm phiền anh mà đến bên cạnh phòng nhạc cụ, mở một cây đàn piano lên.
Kịch bản "Gửi quân thư" vốn là của người khác, còn bộ phim này mới thật sự do họ sáng tạo ra.
Với nguồn cảm hứng dồi dào, Thôi Âu Ninh chỉ mất hai ngày để sửa xong kịch bản mới. Người đầu tiên xem kịch bản mới chính là Cố Chiết Phong: "Sửa xong thấy ấm áp hơn nhiều, kịch bản trước hơi bi quan."
Cố Chiết Phong hỏi: "Bộ phim này có tính toán tự mình quay không?"
Thôi Âu Ninh cười đáp: "Nếu được, anh muốn Trần Hoành Ba làm đạo diễn."
Cố Chiết Phong nói: "Hắn sẽ đoán ra đấy."
Thôi Âu Ninh cười: "Không sao."
Với Thôi Âu Ninh, việc Trần Hoành Ba biết không có vấn đề gì. Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hoành Ba ở mộ hắn khóc, Thôi Âu Ninh đã nghĩ như vậy.
Thôi Âu Ninh chuyển văn kiện thành PDF, không do dự ném vào hộp thư của Trần Hoành Ba.
Thôi Âu Ninh: Tháng sau có rảnh không?
Trần Hoành Ba: Làm gì?
Thôi Âu Ninh: Viết một kịch bản, nếu có thời gian thì đến bàn bạc làm đạo diễn nhé.
Trần Hoành Ba: Kịch bản gì? Cậu viết thật hả? Cậu cũng có khả năng viết kịch bản à?
Thôi Âu Ninh: Kiểm tra email nhé.
Trần Hoành Ba không trả lời. Hai mươi phút sau, Thôi Âu Ninh không bất ngờ nhận được một đống dấu chấm than.
Trần Hoành Ba:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thôi Âu Ninh:......
Thôi Âu Ninh tưởng Trần Hoành Ba sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ Trần Hoành Ba vẫn không nói tiếp. Lúc này, tiếng chuông cửa dồn dập từ lầu một vang lên.
Giọng của Trần dì vang lên: "Tới đây, ai vậy? Này! Tiểu Trần... Sao lại thế này?"
Thôi Âu Ninh đứng lên, từ lầu 3 đi xuống lầu một.
Trần Hoành Ba đang đứng ở cửa, một tay đỡ then cửa, tay kia cầm điện thoại, nước mắt chảy ròng ròng.
Dì Trần nhìn Thôi Âu Ninh, anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao đâu, Trần dì, bà cứ đi trước đi."
Trần dì gật gật đầu có chút lo lắng đi về phòng bếp, Thôi Âu Ninh từ từ bước đến trước mặt Trần Hoành Ba.
"Em...em.. em trước đây nghi ngờ, nhưng không dám tin..." Trần Hoành Ba khóc không thành tiếng: "Em không nghĩ tới... thật sự là anh sao? Thật là anh sao?"
Thôi Âu Ninh không trả lời trực tiếp, chỉ nhẹ nhàng cười: "Quay không?"
Trần Hoành Ba gật đầu như điên, lau khô nước mắt nở nụ cười rạng rỡ: "Quay!"
Rồi sau đó, anh bổ sung một câu: "Kết cục kịch bản mới, em rất thích."
Hai nam chính hạnh phúc bên nhau, sống cho đến già. Trần Hoành Ba tin rằng Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong cũng sẽ như vậy.
Huhu, tui biết là thể nào tác giả cũng cho bạn Trần biết chuyện bạn Ninh mà. Nếu bả Sơ không cho thật, thì tui cũng tiếc lắm ó. Đoạn này thấy cảm động quá trời, nhớ tới tình cảm mà Bạn Trần dành cho Ninh...
Nhiều truyền thông đã cố gắng phỏng vấn Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh, nhưng không lần nào thành công. Hai người chủ yếu tránh xuất hiện trước công chúng, chỉ sau sự kiện "Giấc ngủ nướng" mới xuất hiện trở lại.
Vì thế, một kỳ mới của "Bạn biên tôi diễn" đã thành một chương trình thu hút sự chú ý lớn.
Đội ngũ chương trình vô cùng lo lắng, sợ rằng Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong sẽ bỏ chạy vì vậy họ đã lên kế hoạch chi tiết cho việc ghi hình và liên lạc nhắc nhở họ tham gia quay.
"Tới tới! Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong đến rồi!"
Nhân viên công tác lập tức kích động, một đám cô gái vây quanh cử, nhìn chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cửa.
Tất cả mọi người nín thở, họ là những người đầu tiên thấy hai người hot search gần đây, thật sự quá kích động!
Trước đây hai người cùng đến cũng đã thấy, nhưng giờ nhìn không còn giống vậy nữa! Họ thực sự như một cặp đôi!
Cửa mở, người đầu tiên bước xuống là Thôi Âu Ninh, theo sau là Cố Chiết Phong, cả hai cùng xuống xe một cách uyển chuyển.
Một nhân viên công tác suýt nữa đã che miệng khóc: "Hu hu hu, chính là CP đảng mùa xuân! Trước đây tôi thấy họ bên cạnh nhau, giờ mới biết không phải tôi tưởng tượng mà là thật sự hu hu hu!"
Hai người chào hỏi với nhân viên công tác, sóng vai bước vào trong, xung quanh như có một bầu không khí đặc biệt khiến những người khác phải nhường chỗ cho họ, chỉ có hai người sáng chói giữa đám đông.
Thực tế, là tâm điểm chú ý của mọi người—
"Anh bị nhìn chằm chằm mà thấy lông tơ cũng đứng hết lên." Thôi Âu Ninh thì thầm chỉ hai người mới nghe: "Sao anh cảm thấy họ như thể muốn nhào vào ngay giây tiếp theo vậy?"
Cố Chiết Phong khó được cảm nhận đồng điệu, trước đây khi bị nhiều người nhìn cũng không thấy gì, nhưng giờ bị họ nhìn chằm chằm khiến hắn cảm thấy có chút ngại ngùng.
Hai người đến hiện trường, sau khi chuẩn bị xong cho tiết mục, chương trình chính thức bắt đầu.
Vì Cố Chiết Phong đã chào hỏi trước đó nên mọi thứ diễn ra bình thường, không cần phải cố ý tránh né. Tuy nhiên, họ cũng không mong chương trình lại cố tình đề cập đến mối quan hệ của họ. Đội ngũ chương trình rất biết điều, không hề nhắc đến chuyện này mà tiếp tục theo quy trình chương trình.
"Hiện tại thỉnh tuyển kịch bản..." Đạo diễn cười nói, nhân viên công tác đưa kịch bản lên: "Không cần sợ hãi, nhanh chóng đi qua thôi."
Thôi Âu Ninh:......
Đến kỳ thứ ba của chương trình, đạo diễn cũng bắt đầu "thả lỏng"?
Một cô gái nhân viên công tác đưa kịch bản lên, Thôi Âu Ninh giơ tay muốn nhận, nhưng cô ấy lại không buông tay.
Thôi Âu Ninh:?
Thôi Âu Ninh có chút khó hiểu nhìn cô gái: "Làm sao vậy?"
"Đúng rồi! Thực xin lỗi!" Tiểu cô nương đột nhiên hô to làm cho những người bên cạnh giật mình: "Đạo diễn, xin hãy cắt đoạn này, nhưng thật sự là tôi rất muốn nói chuyện với Thôi ca và Cố ảnh đế!"
Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: "Thôi ca! Cố ảnh đế! Em thích hai người từ rất lâu rồi! Em đã mơ về CP của hai anh cũng đã lâu rồi! Không ngờ hai anh thật sự ở bên nhau! Em siêu cấp vui mừng! Xin hai anh, nhất định phải luôn ở bên nhau!"
"Cái em vừa nói xong! Lão sư! Đây là kịch bản dành cho anh!"
Tiểu cô nương nói xong, vì quá sợ hãi mà cúi đầu đưa kịch bản cho Thôi Âu Ninh. Nhìn thấy cô đỏ mặt, Thôi Âu Ninh có thể đoán được cô đã xúc động.
Cô sợ bị đạo diễn mắng, nhưng cũng chờ mong phản ứng từ hai thần tượng của mình.
Thôi Âu Ninh không khỏi dở khóc dở cười.
Thời trẻ thật tốt.
Thôi Âu Ninh nhìn Cố Chiết Phong, hai người nhìn nhau và mỉm cười. Thôi Âu Ninh nhận lấy kịch bản từ tay cô gái:
"Chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau."
Cố Chiết Phong nói: "Cảm ơn cô vì lời chúc phúc."
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh: "Được, lão sư!! Được nghe hai anh nói như vậy, em có bị sa thải cũng không sợ!!!"
Thôi Âu Ninh bật cười: "Không, không đến mức đó đâu."
Tiểu cô nương cười hắc hắc hai tiếng rồi bị đạo diễn đuổi xuống. Cô thè lưỡi, chạy vội ra ngoài.
Tiết mục tiếp tục theo trình tự, hai người chọn kịch bản, tổ sản xuất nhanh chóng lấy kịch bản đã đóng dấu ra cho Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong.
Thôi Âu Ninh mở kịch bản ra.
"Cái gì... Anh mang thai!!?" Đỗ Thận không thể tưởng tượng nổi: "Không!!! Chuyện này không thể xảy ra! Tôi căn bản không chạm vào anh! Anh sao có thể mang thai! Rốt cuộc đây là con của ai? Anh nói đi! Anh đã phản bội tôi từ lúc nào!?"
(Tui:.... Tác giả vẫn còn nhớ cái kịch bản máu cún này seo!!!!Hay là mình cho nó vào bộ khác làm nhân vật chính đi ạ.)
Thôi Âu Ninh:......
Cố Chiết Phong:......
Nụ cười trên mặt Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong dần biến mất.
Bước vào giai đoạn chuẩn bị lời kịch.
Cố Chiết Phong nói: "Em cảm thấy hai ngàn vạn là không nhiều."
Thôi Âu Ninh đồng ý: "Anh cũng nghĩ như vậy."
Bọn họ cuối cùng đã tạo ra cái gì mà phải chịu đựng loại kịch bản ác mộng này?
Đạo diễn kêu khóc: "Ôi không cần mà! Hu hu hu, cầu xin hai vị hãy diễn xong! Mọi người đều đang rất mong đợi!"
"Chúng tôi không mong đợi."
"Mọi người đều rất thích xem!"
"Các ngươi vui vẻ vì sao lại muốn thành lập trên nỗi khổ của chúng tôi?"
"Các lão sư không thể bội ước, mọi người đều tin tưởng vào hai vị!"
"Không, tôi không tuân thủ điều đó."
"Cố Chiết Phong, chúng ta đi thôi."
"Em cảm thấy có thể đi được rồi."
"Hu hu hu, các lão sư đừng đi mà!!!"
Cuộc sống không phải lúc nào cũng vui vẻ.
—— Như hiện tại, Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong.
——《 Thổ lộ sau, ta đỏ [Giới giải trí]》 toàn văn xong
- ---