• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[ Hahaha! Không được rồi, để tôi cười một chút!] (by người dùng: Hình Chi Sơ)

[ Hahaha, không ngờ lại có thể bá đạo đến thế! Tôi cười muốn lăn luôn! Thôi ca không cần mặt mũi nữa à?] (by người dùng: Liêu Xong Liền Chạy)

[ Tôithua! Hahaha... Hồng hồng, hỏa hỏa, hoảng hoảng, hốt hốt! Cười chết tôi mất!] (by người dùng: Kaleido)

[ Cảnh tượng này đúng là không thể tả! Hahaha!] (by người dùng: Bán Hạ Như Yên)

[ Tư thế này... chẳng lẽ không phải cách đúng nhất sao?] (by người dùng: Thảo / Sở Vãn Ninh Đến Thất)

[ Lầu trên nói đúng đấy! Nhưng tỷ muội ơi, mọi người đừng có mất liêm sỉ như vậy có được hay không?] (by người dùng: Kaleido)

[ Thôi ca và Cố tổng của chúng ta thật sự không cần hình tượng nữa à?] (rung động) (by người dùng: Kỳ Phi)

[ Đẹp xuất sắc luôn!] (by người dùng: 46514649)

[ Hahaha, buồn cười quá!] (by người dùng:Mục Thanh)

[ A a a a a a! Đây là cái quái gì vậy trời!] (by người dùng: Thì Ra Là Thế)

[ Thật không thể tin vào mắt mình được!] (by người dùng: Kha)

[ Sốc toàn tập! Má ơi! Hahaha!] (by người dùng: Thanh Du)

[ Trời ơi, đây là tư thế quái quỷ gì thế này? Hahaha!] (by người dùng: Nha Tây Nha)

[ ... Thật sự không đỡ nổi. Hồng hồng, hỏa hỏa, hoảng hoảng, hốt hốt!] (by người dùng: Nguyệt Sanh)

[ Hahaha,làm tui cười muốn bay răng!] (by người dùng: Mộc Tân Hạc Tam)

[ Rất xuất sắc!] (by người dùng: Kéo Phỉ)

(Lời tác giả: Cảm ơn các tỷ muội trên đã đóng góp "làn đạn" giúp tôi tìm được cảm hứng!)

Làn đạn liên tục chạy qua. Nhưng trước màn ảnh, Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong vẫn phải giữ trạng thái nghiêm túc, tiếp tục diễn.

__[Âu Dương Minh Hoa không nhịn được nữa, đánh Đỗ Thận một cú.]

[ Đợi đã, đánh một cú sao phải có lời dẫn tuyện? Để tôi xem tình huống thực tế nào!]

*Chương trước tui có edit là Đỗ Cần, chường này tui đổi thành Đỗ Thận nha mấy bồ.

[ Tui cũng nghĩ vậy!! Haha, vừa rồi đúng là muốn đánh Thôi ca một trận mà!]

[Làm đẹp lắm luôn!]

__[Vì đánh mệt, Âu Dương Minh Hoa nằm nghỉ một chút. Không ngờ ngủ đến sáng hôm sau. Khi Đỗ Thận tỉnh lại, Âu Dương đã đi mất, chỉ để lại tờ giấy: "Đáng chết, phòng khách sạn tôi đã thanh toán rồi, tỉnh dậy thì mau cút!"]

[ Đây là "xong việc" trong truyền thuyết?] (ý là mấy cảnh tưởng chỉ thấy xảy ra trong phim thui á mấy bồ)

[ Cốt truyện này cũng qua loa quá đi!]

[ Trời đất, tổ tiết mục thật không có tâm!]

[ Thực sự muốn xem hai người đã nghỉ ngơi kiểu gì luôn ấy!]

[ Haha, Âu Dương tổng tài đúng là hung dữ mà cũng tri kỷ.]

- --

Thôi Âu Ninh bước một mình trên con đường trong trường, ôm tập sách trong tay, cặp sách đeo đầy sách vở trên lưng. Đột nhiên, một chiếc Maserati phóng tới trước mặt anh.

Thôi Âu Ninh nhìn Cố Chiết Phong trong xe, bực bội:"Lại là anh? Đúng là âm hồn bất tán!"

Cố Chiết Phong lạnh lùng ra lệnh: "Lên xe."

Thôi Âu Ninh bướng bỉnh quay đầu:"Không! Tôi dựa vào đâu phải nghe lời anh?"

Sắc mặt Cố Chiết Phong sa sầm: "Chỉ bằng lần trước cậu say rượu nôn hết vào xe tôi."

Chuyện đó dù say, Thôi Âu Ninh vẫn nhớ mơ hồ. Trong lòng hơi chột dạ, giọng không còn kiên định: "Nôn thì sao? Vốn dĩ tôi có bạn tới đón, anh giữa chừng chen ngang, đó là tự chuốc lấy thôi!"

Cố Chiết Phong hừ lạnh: "Có lên không?"

Chiếc Maserati quá chói mắt, khiến ngày càng nhiều bạn học vây lại xem. Thôi Âu Ninh đành nhắm mắt lên xe. Vừa ổn định chôc ngồi, Cố Chiết Phong đã đạp ga phóng thẳng, đưa cậu tới một cánh đồng hoa thần bí.

Thôi Âu Ninh ngơ ngác nhìn cảnh trước mặt: "Anh đưa tôi tới đây làm gì?"

Cố Chiết Phong đột ngột quay người, đưa ra một chiếc nhẫn: " Em làm người yêu tôi nhé.

Thôi Âu Ninh giật mình: "Cái gì!?"

Cố Chiết Phong nghiêm túc nói: "Tôi muốn cùng em yêu đương."

Thôi Âu Ninh giật mình: "Anh điên rồi sao?"

"Đáng chết! Em lại dám nghi ngờ tôi."

"Không phải... Nhưng tôi là nam mà!"

"Tôi tìm người yêu chỉ dựa vào tâm tình."

"Anh không sợ người ta mắng sao?"

"Ai dám mắng tôi?"

"Tôi không muốn yêu đương với anh."

"Em không có quyền lựa chọn."

Cố Chiết Phong vỗ tay một cái, từ sau biển hoa xuất hiện ba người đàn ông lực lưỡng. Hắn bình thản nói: "Em có hai lựa chọn: Hoặc em đồng ý làm người yêu của tôi, hoặc bị đánh đến khi đồng ý làm người yêu của tôi. Tự chọn đi."

Thôi Âu Ninh hiểu tình hình, lập tức chuyển thái độ, mỉm cười nói: "Bảo bối, em yêu anh nhất! Tôi thật sự không xứng đáng để được ở bên anh."

[ Ha ha ha ha! Quá thô bạo rồi!]

[ Này cũng quá qua loa rồi!]

[ Tiến độ yêu đương như bắn tên lửa nhỉ!]

[ Biên kịch chắc cũng mệt khi nhét hết mấy tình tiết này vào một cảnh!]

__[ Đỗ Thận do dự mãi, cuối cùng vẫn đồng ý.]

[ Tôi nghi ngờ cốt truyện, Đỗ Thận hoàn toàn không có chút do dự nào luôn ý!]

[Chỉ cần túng quẫn đủ, bạn trai sẽ tới ngay!]

[ Dưa ép chín cũng có thể ngọt.]

__[Hai người nhanh chóng bước vào mối quan hệ ngọt ngào.]

[ Xin lỗi, nhưng "ngọt ngào" này có hơi gượng ép...]

__[Đúng lúc ấy, một sự kiện bất ngờ xảy ra.]

Một người phụ nữ mặc sườn xám, toàn thân toát lên khí chất quyền quý bước ra. Đó là Triều Thúy Thúy, nữ diễn viên chuyên đóng vai ác mẫu trong các bộ phim truyền hình.

Làn đạn lập tức sôi nổi:

[ Ác mẫu bá tổng online rồi!]

[Nhìn khí chất Thúy Thúy tỷ kìa, tôi cá bà ấy sẽ tát "tiểu bạch hoa" một phát.]

[ Đây rồi! Cốt truyện kịch tính mà tôi mong chờ!]

Quả nhiên, Triều Thúy Thúy vừa xuất hiện đã trực tiếp ném kỹ năng: "Cậu là Đỗ Thận đúng không?" Bà ưu nhã chỉnh lại cây trâm trên tóc, lạnh lùng nói: "Cậu không thể ở bên con trai tôi."

Thôi Âu Ninh kinh ngạc: "Vì sao?"

"Bởi vì nó không yêu cậu."

Những lời này như một nhát dao đâm vào Thôi Âu Ninh, nhưng hắn không tin: "Không! Anh ấy đã nói rằng anh yêu tôi! Anh không thể lừa dối tôi!"

"Nó chỉ đang lừa cậu mà thôi. Nó đã đính hôn rồi." Triều Thúy Thúy cười lạnh: "Tôi cho cậu 500 vạn, lập tức rời xa con trai tôi."

Thôi Âu Ninh tuyệt vọng: "Trong mắt bà, tình yêu của chúng ta chỉ đáng giá 500 vạn sao? Không! Nó là vô giá!"

[ Ha ha ha! Lại đúng vibe rồi!

[Lần đầu thấy đấu với ác mẫu trong bản nam x nam!]

Khi hai người còn đang khẩu chiến, Cố Chiết Phong bất ngờ xuất hiện.

"Hai người đang làm gì vậy?" Anh quắc mắt nhìn Triều Thúy Thúy: "Mẹ! Người lại gây chuyện gì đây?"

Triều Thúy Thúy điềm nhiên nói: "Ta chỉ đang nhắc nhở một vài người không biết điều phải nhận rõ vị trí của mình."

Thôi Âu Ninh ngẩng cổ đáp: "Bà có thể không thích tôi, nhưng không được xúc phạm nhân cách của tôi!"

"Cậu mà cũng gọi là có nhân cách sao? Nếu có, làm sao lại mặt dày bám lấy con trai tôi không buông?"

"Chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt!"

"Cậu chỉ là thấy tiền sáng mắt mà thôi!"

"Đủ rồi!" Cố Chiết Phong giận dữ cắt ngang: "Mẹ! Đừng can thiệp vào chuyện của con nữa!"

Triều Thúy Thúy không thể tin được, bà cắn môi: "Con không phải đã hứa với ta là sẽ chỉ chơi đùa với nó sao? Không phải con nói rằng chỉ vì nó ba lần bốn lượt khiêu khích con nên mới muốn giáo huấn nó sao? Chẳng lẽ giờ đây con lại thật sự yêu nó rồi?"

Bầu không khí lâm vào im lặng.

Thôi Âu Ninh không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Chiết Phong: "Anh thật sự... đã nói như vậy sao? Có phải... chỉ là chơi đùa với tôi rồi mới ở bên tôi không?"

Thấy Cố Chiết Phong im lặng, hắn dường như đã biết câu trả lời.

Thôi Âu Ninh lùi lại hai bước: "Thì ra... Thì ra... Tôi chỉ là món đồ chơi của anh."

Hắn bi thương nói: "Tôi đã tự cho mình là người yêu của anh, kết quả chỉ là người để anh tiêu khiển mà thôi."

[ Ha ha ha, thật xin lỗi, sao ta lại thấy buồn cười như vậy!]

[ Đỗ Thận, sao lời kịch lại trở nên văn vẻ thế này?]

[Ôi trời, phong thái này không đúng rồi!]

[Đừng nói nữa, che ngực mà còn quái gì nữa!]

[ Ha ha ha, hôm nay Thôi ca thật vui vẻ!]

"Em nghe tôi giải thích!" Cố Chiết Phong bước lên một bước, muốn nắm lấy tay Thôi Âu Ninh, nhưng bị hắn hất ra: "Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!"

"Tôi thật sự yêu em!"

"Tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin!"

"Đó là thật! Hiện tại bọn họ đều không quan trọng bằng em! Em chính là bảo bối của tôi!"

"Anh đang lừa tôi, anh nói dối, anh đang lừa gạt tôi!"

"Tôi sẽ từ hôn, tôi muốn ở bên em!"

"Chia tay đi! Chia tay đi! Chia tay đi!"

"Không!!!" Cố Chiết Phong bi thương hò hét: "Tôi không muốn chia tay với em!"

"Nhưng anh căn bản không yêu tôi!"

"Anh yêu em!"

"Anh đang gạt tôi!!!"

[ Ha ha ha, hai người họ đang so ai nói to hơn sao?]

[Ha ha ha, tôi không được rồi, tôi đã cười ra nước mắt khi thấy họ cãi nhau!]

[Tôi đến để ship CP mà, sao thấy họ rối rắm lại vui thế này?]

"Đi! Cùng ta về nhà!" Triều Thúy Thúy giữ chặt Cố Chiết Phong: "Đi thôi, đừng tiếp tục dây dưa với nó, nó không xứng với con!"

"Không! Con không đi!" Cố Chiết Phong mạnh mẽ hất tay Triều Thúy Thúy ra, nước mắt lấp lánh trong hốc mắt: "Con không thể rời xa em ấy!"

[ Ha ha ha, má ơi, thật quá đáng yêu!

[ Kỹ năng diễn xuất của họ thật tuyệt, tôi cười không ngừng mà họ vẫn có thể khóc!]

[ Không cần dùng thuốc nhỏ mắt cũng khóc được sao? Má nó!!]

[ Cố ảnh đế à, không hổ là Cố ảnh đế!]

"Nó chỉ là một tên sinh viên bình thường, nó không xứng với con!" Triều Thúy Thúy khẳng định: "Con không thể ở bên một người như vậy, nó sẽ kéo thấp địa vị của con đó!"

"Nhưng con không thể rời xa em ấy!" Cố Chiết Phong kiên định nói: "Con yêu em ấy!"

"Tình yêu không thể chứng minh tất cả, hơn nữa nó sẽ không kéo dài lâu đâu. Chỉ cần một phút tay rời tay, con sẽ phát hiện mọi thứ chỉ vậy thôi."

"Không chỉ vậy! Còn một lý do mà con không thể rời xa em ấy!" Cố Chiết Phong cắn răng, đầy mặt quyết tâm.

Triều Thúy Thúy hỏi: "Lý do gì?"

Cố Chiết Phong nói: "Con mang thai với em ấy rồi!"

Triều Thúy Thúy:?

Thôi Âu Ninh:??

Toàn thể người xem:???

[Thật là! Không thể tin được!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK