Khổng Khuyết nhận lấy gậy, chống xuống mặt cỏ, tì người đứng lên, lấy chiếc ví da nhỏ màu đen trong túi, có vẻ như muốn trả phí cho nụ hôn vừa rồi.
“Quào, lần này chơi hẳn tiền mặt cơ à?” Phương Mãn nghĩ tiền mặt cũng hay, chứ gã có tiền cũng nào có chỗ tiêu. Khổng Khuyết đổ một đống tiền vào tài khoản làm gã chả có cảm giác chân thực gì, giống kiểu tiền trong game hơn. Gã ra vẻ không màng danh bạc mà nói: “Đưa một, hai trăm thôi, tượng trưng.”
Khổng Khuyết chỉnh lại kính, “Trong ví chỉ có một trăm.”
Phương Mãn: “…” Người đờn ông nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu mà sao chỉ có một trăm tệ trong ví!
Mà một trăm tệ trong ví của Khổng Khuyết là do Lý Bí trộm nhét vào đấy chứ. Anh sợ Khổng Khuyết gặp phải chuyện ngoài ý muốn, lúc ý thì người có cả container thẻ hàng trăm triệu lại nghèo đến nỗi dấn thân vào con đường phạm tội thì chết dở.
Phương Mãn: “Khuyết er à, anh nghĩ không cần tách bạch thế đâu, hôn thì hôn thôi, không có gì đâu.”
Bấy giờ, Khổng Khuyết bèn rút trong ví ra một xấp thẻ đủ màu sặc sỡ, chầm chầm xòe ra như công đực xòe đuôi. Khổng Khuyết ngẩng lên nhìn gã, nhếch môi: “Rút một cái đi.”
Phương Mãn: “…”
Phương Mãn cười hớn hở: “Cha bố nhà anh, lắm trò vl.”
Phải đến mấy năm rồi Phương Mãn không chơi lại trò rút thăm trúng thưởng này, gã bèn kẹp bình giữ nhiệt dưới nách, xoa xoa bàn tay rồi giơ ra trước môi Khổng Khuyết: “Thổi cái nào Khuyết er!”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết hơi cúi đầu, ù cạc thổi một hơi vào lòng bàn tay gã rồi ngẩng lên nhìn, hỏi: “Làm gì?”
Phương Mãn không trả lời, chỉ thấy lòng bàn tay mình lúc đầu còn lạnh, sau khi mùi thơm sô-cô-la tan đi, đột nhiên nóng bừng lên.
Phương Mãn rầm rì thu tay, bấy giờ mới nghe thấy Khổng Khuyết hỏi gã tại sao.
Phương Mãn tiện mồm chém gió: “… buff may mắn.”
Thực ra thâm tâm Phương Mãn vẫn cảm thấy Khổng Khuyết xui xẻo, chủ yếu là muốn nhìn Khổng Khuyết chu mỏ thôi. Lần trước ở phòng kín lúc nghe Khổng Khuyết nói mật mã “555”, gã thấy Khổng Khuyết chu môi trông khá đáng yêu, cứ như con chim kêu chiếp chiếp ấy, nhớ mãi không quên nên muốn nhìn lại lần nữa.
Lúc nãy thổi, đôi môi mỏng hình thoi của Khổng Khuyết chu ra. Tuy rằng nụ cười gã ghét đã cướp đất diễn ngay tắp lự, nhưng Phương Mãn vẫn rất chi là hài lòng, thầm gào to một tiếng: “Vê lù, cứ bị đáng yêu ý!”
Cảm xúc này quá mạnh, Khổng Khuyết chỉ cần liếc qua Phương Mãn, đã nắm bắt được suy nghĩ sau cùng của gã —— đáng yêu.
“Đáng yêu?” Khổng Khuyết thoáng nghiêng đầu, “Cái gì đáng yêu?”
Phương Mãn đứng hình, vò mái tóc dày, nói: “Này… tự nhiên đọc suy nghĩ của người ta làm gì? Người ta nghĩ vớ vẩn thôi, đừng quan tâm nghen.”
Khổng Khuyết mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc cái gì đáng yêu?” Khổng Khuyết ghét những thứ đáng yêu, nhất là thứ Phương Mãn thấy đáng yêu. Nếu Phương Mãn cãi nhau với hắn, hắn sẽ hủy diệt cái thứ đáng yêu của Phương Mãn.
Phương Mãn ngượng chín người, nhanh tay rút một cái thẻ rồi đánh bài chuồn: “Hứ, là sếp chứ còn ai vào đây nữa, đi thôi đi thôi.”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn loẹt quẹt đôi tông lào đi phía trước, Khổng Khuyết đứng tại chỗ, bàn tay siết chặt cây ba-toong, nhịp tim tăng nhanh bất thường, hiển nhiên không phải do “lo lắng” mà Phương Mãn nói lần trước. Chuyện này khiến hắn nghi ngờ rằng tim mình xảy ra vấn đề.
Khổng Khuyết đi theo Phương Mãn lên máy bay, bảo Lý Bí: “Giúp tôi hẹn khám sức khỏe vào chín giờ sáng mai, tập trung vào kiểm tra tim.”
Lý Bí sợ nhất Khổng Khuyết gặp chuyện, vội giơ khăn tay nhỏ lên chấm mồ hôi, “Ngài Khổng thấy khó chịu ở đâu sao? Tôi gọi bác sĩ qua kiểm tra trước nhé?”
Khổng Khuyết: “Không cần.”
Khổng Khuyết trở về phòng, mở két sắt, trịnh trọng cầm bức họa Ánh Trăng Sáng đóng khung ra rồi đặt lên két. Khổng Khuyết gặm móng tay, yên lặng chờ nhịp tim trở lại bình thường.
“Anh ơi, Phương Mãn bảo em đáng yêu.” Khổng Khuyết nhìn chằm chặp bức họa Ánh Trăng Sáng, “Chưa từng có ai nói em đáng yêu. Tại sao?”
Bức họa Ánh Trăng Sáng có được vẽ sống động đến mấy cũng chẳng thể nào há miệng trả lời câu hỏi của hắn. Khổng Khuyết lên mạng seach, thấy thứ nhận được nhiều nhận xét đáng yêu nhất là chó và mèo, kế đến là những cô gái trẻ trung xinh đẹp với đôi mắt to tròn lay láy.
Khổng Khuyết vừa không có tóc dài vừa không có đôi mắt chiếm nửa khuôn mặt, hắn thực tình không hiểu tại sao Phương Mãn lại nói hắn đáng yêu, bèn lên mạng seach tiếp tần suất xuất hiện của từ đáng yêu.
Và hắn đã tìm thấy một cụm từ kỳ diệu: Khen đáng yêu, tức muốn “thịt”.
Khổng Khuyết gặm móng tay, rơi vào trầm tư: Phương Mãn muốn “thịt” hắn?
Ở một khoang khác trên máy bay, Phương Mãn hồn nhiên không hề hay biết phẩm giá của mình lại thêm một lần rơi vào nguy hiểm. Gã nằm liệt trên sô pha lớn trong phòng nghỉ, móc cái thẻ trong túi ra, lặng lẽ cào thưởng.
Phương Mãn tưởng sẽ cào ra tiền cơ, ai ngờ là một chiếc Lamborghini.
Tuy rằng trước kia Phương Mãn cũng là con ông cháu cha, cậu ấm bạc tỷ và con nhà nòi đấy, ấy nhưng lại sống rất giản dị, tiền bạc của gã chủ yếu đổ sạch vào quay phim, chưa từng sở hữu con Lamborghini nào thật.
Vì vậy lúc xuống máy bay, Phương Mãn đã tìm Khổng Khuyết để đổi thưởng.
“Khuyết er, anh rút được siêu xe!” Phương Mãn đưa thẻ cho Khổng Khuyết, “Đổi anh con nào rẻ hơn được không. Đợi nào rảnh anh lái xe đưa cưng đi hóng gió.”
Khổng Khuyết nhìn Phương Mãn chằm chằm, cười khẽ, đầu nảy ngay ra câu: Gay video: Trai đè trai trên bãi cỏ lộ thiên.
Khổng Khuyết: “Sáng mai tôi rảnh.”
Lý Bí vân vê chiếc khăn tay nhỏ, nhủ thầm, mồm vừa kêu sáng mai hẹn lịch đi khám còn gì! Đương định lên tiếng nhắc Khổng Khuyết, Khổng Khuyết như thể có cảm ứng, bèn mỉm cười liếc anh một cái, Lý Bí tức khắc ngậm mồm.
Phương Mãn đeo khẩu trang đen, thầm nghĩ, sao hôm nay mùi vang đỏ trên người Khổng Khuyết nồng thế chứ lị. Không phải kiểu mùi xa xăm dìu dịu như khi tâm trạng vui vẻ, mà là nồng đậm kiểu hung hãn, giống hương vang say lòng người lúc hứng tình trong thang máy lần trước.
Phương Mãn nghĩ, toang rồi, Khổng Khuyết lúc bình thường đã khủng khiếp, Khổng Khuyết n*ng gã đỡ nổi à?
Phương Mãn cứ thấp thỏm mãi cho đến khi theo Khổng Khuyết về nhà. Biệt phủ của Khổng Khuyết ở ngoại ô, xe chạy bon bon qua một hồ nước xanh và rừng sồi, cuối cùng trông thấy một lâu đài ba tầng phong cách cổ điển. Xe qua cổng sắt, đập ngay vào mắt là một pho tượng siêu to khổng lồ.
Đó là một bức tượng người như được tạc bằng bạch ngọc, trắng đến mức chói mắt. Thân trên trần trụi ôm một đứa trẻ, thân dưới được chạm trổ một cái váy trông hết sức phóng khoáng, đứng lừng lững giữa đài phun nước, xung quanh là một rừng hoa tươi.
Phương Mãn sửng sốt: “Đây là vị thần nào? Quan Âm Tống Tử phong cách Hy Lạp cổ đại?”
Lý Bí ho khù khụ, liều mạng nháy mắt với gã, ý bảo gã tuyệt đối không được mở mỏ chê bai bức tượng này.
Khổng Khuyết cũng đang ngắm bức tượng với vẻ mặt điềm tĩnh, song Phương Mãn lại thấy hắn như đang mỉm cười với bức tượng qua cửa kính ô tô.
Phương Mãn tức khắc hiểu ra —— Vl, đây là Ánh Trăng Sáng trong truyền thuyết của Khổng Khuyết!
Vác theo tâm lý tò mò cùng chút ghen tuông, Phương Mãn bèn cẩn thận soi mói bức tượng Ánh Trăng Sáng, lại phải thầm thốt lên câu nữa: Thế đéo nào mặt Ánh Trăng Sáng lại dài như cái bơm thế kia? Hình thù cũng kỳ cục, thế mà cũng tạc thành tượng rồi đem ra trưng bày.
Dm Khổng Khuyết quá đà vl!