Khổng Khuyết giơ tay, co duỗi mấy ngón tay, ấm ức cãi: “Anh đẩy lưỡi tôi trước còn gì.”
Phương Mãn lý sự ngay không do dự: “Tại cậu hôn anh trước.”
Khổng Khuyết: “Vì anh cười tôi.”
Nghe vậy, Phương Mãn lại muốn bật cười. Gã gắng dằn để không nhếch môi, “Hôn cũng hôn rồi, giờ đưa nửa miếng bánh ú nhân cà phê đây, cho cậu nếm vị.”
Tầm mắt Khổng Khuyết hãy còn lưu luyến mãi ở đũng quần Phương Mãn. Hắn nhếch môi tạo một nụ cười tiêu chuẩn rồi cắt bánh ú làm đôi, đặt một nửa vào đĩa Phương Mãn.
Nhìn miếng bánh ú ngũ sắc trông như nấm độc, Phương Mãn phải làm bước chuẩn bị tâm lý mất mấy giây mới dám há to nhét cả miếng vào mồm.
Khổng Khuyết và Phương Mãn đồng thời ăn một miếng bánh ú ngũ sắc. Mặt Phương Mãn vặn vẹo, còn Khổng Khuyết thì trông rất tỉnh, chỉ có hương vang đỏ dìu dịu trên người cho thấy là hắn khá thích bánh ú vị cà phê này.
Phương Mãn nhai trệu trạo mấy phát rồi nuốt ực xuống, thở dài than: “Khẩu vị của sếp dị đời thật.”
Nói thật cái bánh ú ngũ sắc này là cái bánh bình thường nhất mà Khổng Khuyết làm rồi đấy. Chứ nhìn một tiểu đội bánh ú ver thạch đang xếp hàng ngay ngắn trên đĩa sứ mới là kinh dị nhất kia kìa.
Phương Mãn ngửi lướt qua, thấy có mùi sầu riêng, đậu phụ thối, tương ớt, … gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Phương Mãn lựa chọn kỹ càng, cuối cùng lấy vị mù tạt mật ong.
“Nay ăn vị mật ong thôi, còn lại cất vào tủ lạnh, mai ăn tiếp.”
“Ừm.” Khổng Khuyết nghiêm túc gật đầu. Hắn luôn cảm thấy màu mắt của Phương Mãn rất giống mật ong hảo hạng. Hôm nay rốt cục hắn cũng biết được đôi mắt mà hắn hay liếm có vị gì rồi.
Phương Mãn bóc vỏ bánh ú thạch, mùi mù tạt hăng nồng xộc thẳng vào mũi. Đau ngắn chẳng bằng đau dài, gã vội nhắm mắt đưa thân, nhai trệu trạo rồi nuốt ực xuống.
Phương Mãn rơm rớm nước mắt: “Shsss… cay quá!”
Khổng Khuyết nếm được vị ngọt của mật ong, một vị ngọt tinh khiết với nồng độ cao, dẻo quạnh dính nhớp, thêm vào đó là một chút nhoi nhói châm chích, khiến Khổng Khuyết hết sức vui vẻ.
Phương Mãn tu hớp nước, nói: “Không ăn nữa đâu, anh muốn ăn bánh ú nhân thịt cơ.”
Khổng Khuyết: Nhìn chòng chọc.
Phương Mãn: “Nhìn gì mà nhìn, xem đống còn lại có giống nuốt được không? Anh mà ăn nữa là nôn sạch đấy.”
Khổng Khuyết nhìn chòng chọc môi Phương Mãn một hồi, đến khi chắc chắn rằng trong miệng gã không còn sót gì thật, mới hỏi: “Anh cố ý nuốt kim cương à Phương Mãn?”
Phương Mãn: “? Kim cương gì?”
Bởi đôi mắt Phương Mãn rất sáng, như thể chứa ánh sáng bên trong, cho nên Khổng Khuyết đã cho vài viên kim cương vào nhân bánh, tự nhận là thổi hồn cho bánh ú mù tạt mật ong.
Khổng Khuyết nói: “Trong nhân bánh ú có ba viên kim cương nhỏ.”
Phương Mãn: “!???”
Phương Mãn khó tin vỗ bụng, mái tóc dày nổ bung tóe xòe: “Ass chết tiệt, đùa nhau à? Bao nhiêu tiền?”
“Không đáng bao nhiêu.” Khổng Khuyết lắc đầu, khôn khéo ra vẻ ân cần nói: “Tôi mang anh đi chụp CT nhé.”
Phương Mãn: “…” Wây sờ mà, cuộc sống lỡ lòng nào xuống tay với cục cưng bé bỏng chu choe hột me một tạ này như vậy cơ chứ!
———
Triệu Nặc Hoằng đến Luân Đôn sớm một ngày và ở khách sạn trung tâm thành phố.
Sáng sớm, Lý Vĩnh Ba đắp mặt nạ dưỡng da cho cậu ta, thở ngắn than dài: “Anh bảo cậu đừng lo gì cả mà cậu cứ loạn cả lên. Giờ thì hay rồi, trán nhăn tít thế kia thì đét đì nào muốn xơi nữa.”
Triệu Nặc Hoằng suy sụp, ngồi bật dậy gào um lên: “Im đi, anh càng nói tôi càng lo! Nhìn xem lũ anh hùng bàn phím chửi tôi như nào? Buồn cười, tôi cần đéo gì chúng nó phải lắm mồm, rõ ràng là chuyện riêng của tôi và Phương Mãn, cần chó gì chúng nó xía mõm vào!”
Lý Vĩnh Ba vội đè Triệu Nặc Hoằng xuống, quát lên: “Gào cái gì? Rơi mặt nạ bây giờ! Tưởng về sau còn đủ tiền đắp mặt nạ 200 tệ nữa à? Dùng tiết kiệm cho anh!”
Triệu Nặc Hoằng: “…”
Triệu Nặc Hoằng tự nhủ, mình bất chấp đến đây bán thân xin xỏ đều là vì Lý Vĩnh Ba, nhưng Lý Vĩnh Ba lại xấc xược với mình thế, đúng là làm ơn mắc oán. Nếu không phải niệm tình xưa, thì giờ cậu ta đã gọi cho công ty kêu chấm dứt hợp đồng và phủi sạch quan hệ với Lý Vĩnh Ba ngay và luôn rồi!
Lý Vĩnh Ba lấy khăn giấy lau tay, điên cả tiết. Triệu Nặc Hoằng là nghệ sĩ rắc rối nhất mà gã từng mang, lần này đến đây cũng là vì nể tình xưa, thương cậu ta nên mới chiếu cố. Nếu Triệu Nặc Hoằng tàn đời thì gã cũng chẳng sao. Gã có cổ phần trong công ty, ngồi chơi xơi nước cũng có tiền về túi như thường.
Còn chưa gặp đét đì mà cả hai đã to tiếng một trận, sau đó mặt mày bí xị chẳng nói chẳng rằng, mãi cho đến khi Lý Vĩnh Ba đi theo bản đồ vào trang viên của ông trùm đại gia này.
Xe dừng ở cổng, bảo vệ nhận xe lái đi. Lý Vĩnh Ba và Triệu Nặc Hoằng lên xe điện đi vào, trông thấy tòa lâu đài cổ kính ẩn hiện trong bóng tối và những cành cây đung đưa theo gió.
Bầu không khí u ám khiến Triệu Nặc Hoằng khó nhịn mà lẩm bẩm: “Bảo party cơ mà? Sao chả có nhạc nhẽo gì thế?”
Tài xế ngồi trước vừa lái xe, vừa đáp bằng tiếng Anh, “Bởi vì trang viên của Ngài rất rộng, phải đi thêm mười lăm phút nữa mới có thể nghe thấy âm thanh.”
Triệu Nặc Hoằng không hiểu lắm nên rụt rè ghé đến gần Lý Vĩnh Ba hỏi: “Anh Lý, anh đã gọi điện trước chưa?”
Lý Vĩnh Ba ậm ừ, bảo: “Anh gọi cho thư ký Lý rồi, anh ta bảo đét đì sẽ cho mình năm phút. Cứ vào, thư lý Lý sẽ chủ động đến tìm mình.”
Tài xế nói cấm có sai, phải đi thêm mười lăm phút mới lờ mờ nhìn thấy ánh sáng. Cuối cùng xe dừng lại trước một tòa nhà giống như nhà hát opera.
Thảm đỏ trải dài từ sân đến sảnh, Triệu Nặc Hoằng giẫm lên thảm đỏ bước từng bước đi lên, lòng dần lắng xuống.
Cậu ta nghĩ, dù Đét đì có trông thế nào thì ít nhất cũng có tiền và quyền. Khéo lần này cậu ta bất chấp tất cả, có khả năng còn được dây dưa với Đét đì.
Bấy giờ Triệu Nặc Hoằng mới hối hận vì mấy nay bỏ bê dưỡng da. Da đã xấu thì chớ còn lằn một đống nếp nhăn trên trán!
Vào cửa, khí lạnh của điều hòa và mùi xa hoa ập thẳng vào mặt. Triệu Nặc Hoằng vượt qua kiểm tra an ninh và nhận dạng dấu vân tay, bước vào sảnh trong.
Sảnh trong giống như một rạp hát thu nhỏ, ghế được xếp theo hình kim tự tháp, có năm hàng, xếp theo lương tháng. Lương thấp nhất ngồi hàng dưới cùng, cao nhất ngồi ở ghế trung tâm.
Triệu Nặc Hoằng vừa bước vào đã thấy có hơn chục người ngồi ở hai hàng cuối. Ai nấy đều cắm mặt vào di động, vừa nghe thấy tiếng cậu ta vào cửa, nhất loạt quay đầu liếc sang.
Triệu Nặc Hoằng kéo ra một nụ cười, “Xin chào…”
Triệu Nặc Hoằng đang cố tỏ vẻ bình tĩnh thôi, chứ thực chất lúc nhìn thấy những người này, cậu ta thiếu điều nổi hết da gà da vịt.
Đây là một nhóm đàn ông trông rất giống nhau, với đôi mắt màu mật ong và làn da trắng nõn, tất cả đều có phần giống với Phương Mãn khi còn trẻ. Mới đầu trông thấy, Triệu Nặc Hoằng còn tưởng mình đang bị mười mấy Phương Mãn bao vây.
Triệu Nặc Hoằng ngồi ở hàng cuối cùng theo vị trí trên sơ đồ chỗ ngồi, bì tị liếc trộm người ngồi cao hơn mình, tự hỏi chả nhẽ khuôn mặt Phương Mãn đã trở thành hình mẫu phẫu thuật thẩm mỹ cho nhóm nam trong nghề rồi? Sớm biết thế cậu ta đã đeo kính áp tròng màu nâu rồi.
Triệu Nặc Hoằng cảm thấy khá khó chịu khi nhìn thấy khuôn mặt giống Phương Mãn, lơ đễnh nghịch điện thoại, bỗng nghe thấy có người gọi mình.
Lý Bí đứng trước mặt cậu ta, lễ phép nói: “Cậu Triệu, mời đi cùng tôi.”
——–
Triệu Nặc Hoằng vừa đến văn phòng Khổng Khuyết thì Phương Mãn, người đang chứa một bụng kim cương cũng vừa đến cửa hội trường họp mặt nhóm người thay thế Ánh Trăng Sáng với ba trợ lý riêng.
Phương Mãn bất lực nói: “Ba chú đừng theo anh nữa được không? Anh không có gì sai các chú thật.”
Trợ lý A bước tới: “Bọn em làm đại diện hình ảnh cho anh.”
Trợ lý B bóp bóp tay: “Em bưng trà rót nước cho anh!”
Trợ lý C vỗ đùi: “Còn em sẽ bóp vai đấm lưng cho anh!”
Phương Mãn: “Làm thế trông anh mày có khác gì thằng con ngu nặng một tạ tay nhặt lá chân đá ống bơ của nhà địa chủ không?!”
Trợ lý A, B và C: “…”
Phương Mãn đành phải kiếm cớ tống cổ họ đi, “Thôi, ba chú đi lấy cho anh cốc nước. Để quên bình giữ nhiệt ở nhà rồi.”
Đợi A, B và C ngơ ngác đi xong, Phương Mãn mới đeo khẩu trang, bước vào cửa trong sự bủa vây của đủ loại nước hoa phái nam.
Phương Mãn những tưởng vào là sẽ thấy một tiểu đội mặt cái bơm, chứ không ngờ chất lượng hàng thay thế mà Khổng Khuyết tìm cao ghê nơi. Một đống thanh niên ngồi so le, mỗi thằng một style. Trừ đứa nào đứa nấy đều có nét giống gã ra thì không thể chê vào đâu được.
Thằng nhóc ngồi ở gần cửa có mùi hoa đỗ quyên, đang cầm cái gương nhỏ ngắm vuốt, soi hết bên nọ sang bên kia, mặt phát sáng như đèn LED. Trông thấy Phương Mãn, nó bèn nũng nịu nói: “Anh phục vụ ơi cho em một cốc nước được không?”
“Tôi không phải phục vụ.” Phương Mãn nhoẻn cười, “Tôi cũng đến biểu diễn.”
“…” Ngay khi những lời này vang lên, trong phòng có thể nghe được kim rơi. Mọi người có mặt đồng loạt quay sang nhìn Phương Mãn, rớt cả cằm.
Áo phông trắng, khẩu trang đen, giày Tod, dáng người phì nhiêu.
Biểu diễn gì? Đập đá trên ngực hay là mukkbang?
Thằng nhóc điệu đà trợn mắt nhìn trân trân cái bụng bia nhỏ của Phương Mãn, bàn tay run lên, chiếc gương nhỏ rơi xuống đất, nứt toác.
Thằng nhóc điệu đà: Em cũng nứt rồi.
Phương Mãn ngồi xuống cạnh nó, bắt chuyện: “Lần đầu đến nên không rõ, em trai, chương trình tiếp theo là gì?”
Thằng nhóc điệu trầm mặc nhặt gương, nhìn Phương Mãn mấy bận, sau rốt nói: “Anh không có thư mời à? Trong thư có ghi chỗ ngồi đấy.”
Phương Mãn: “…” Ơ, không có thật.
Thanh niên điệu đà tức khắc cảnh giác, nghi Phương Mãn lẻn vào khả năng để quyến rũ Ngài. Bèn kiếm cớ đi vệ sinh để ra ngoài đi mách.
Vừa mở được cái cửa, một vật thể như không xương tự dưng ập vào người, thằng nhóc điệu hét lên rồi đẩy mạnh ra: “Aaa!”
Phương Mãn giật nảy mình, trông thấy một cậu thanh niên đang thở hổn hển ngồi phịch xuống thảm.
“A – mệt – chết – tôi – rồi.”
Kiền Thiên Ý mất cả tiếng đồng hồ để tự mình leo trăm bậc thang. Đến nơi pin cũng cạn kiệt, đến một ngón tay cũng chẳng buồn động.
“Thầy Kiền!” Thằng nhóc điệu lại hét lên tiếng nữa, “Em xin lỗi, em không cố ý đâu ạ. Tại em bị sợ quá!”
Nhóc điệu muốn đỡ Kiền Thiên Ý dậy, nhưng tay chân nó nhỏ tí thì làm được trò trống gì. Phương Mãn bèn đứng dậy ra đỡ, nhóc điệu tức khắc cảnh giác.
Kiền Thiên Ý rề rà nhả chữ: “Đạo – diễn – Phương.”
Nhóc điệu nghi ngờ hỏi: “Hai người quen nhau hả?”
Phương Mãn kéo khẩu trang xuống, cười nói: “Nào, đừng ngồi dưới đất nữa, không biết còn tưởng cậu ngỏm củ tỏi rồi đấy.”
Kiền Thiên Ý chỉ vào vị trí gần vị trí trung tâm nhất trong hàng thứ tư, “Đỡ – tôi – qua – đó – với.”
Phương Mãn đỡ Kiền Thiên Ý dậy rồi đưa đống bùn nhão này đến đúng vị trí, hỏi: “Cậu biết chỗ anh đâu không?”
Kiền Thiên Ý chỉ vào vị trí trung tâm cao nhất, giọng nói không lớn nhưng rất rõ ràng, “Chỉ – có – lương – của – anh – nhiều – hơn – tôi – thôi.”
Phương Mãn: “…”
Toàn thể hội trường: “!!!???”
Lần này, không chỉ nhóc con điệu đà, mà tất cả mọi người đều nứt rồi.
——-
Lý Bí dẫn Triệu Nặc Hoằng vào vào phòng làm việc, Triệu Nặc Hoằng bèn bí mật nhét chiếc Rolex cho Lý Bí: “Xin hỏi, Ngài trông như nào vậy anh?”
Lý Bí đẩy lại chiếc Rolex, mở cửa nói: “Đừng căng thẳng, cậu đã gặp Ngài nhà tôi rồi.”
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Triệu Nặc Hoằng nhìn về hướng bàn làm việc, đồng tử co rút.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cái thằng đĩ đực tự nhận là sugar baby của Phương Mãn đang ngồi trên ghế sofa mỉm cười nhìn cậu ta, với một con mèo con màu đen đang nằm trên đùi.
Phải rất lâu sau, Triệu Nặc Hoằng mới nhớ ra tên của hắn – Khổng Khuyết.
“Meowo.” Mèo con ngẩng lên, kêu một tiếng với cậu ta.
Âm thanh không hề khủng khiếp, ấy nhưng chân Triệu Nặc Hoằng lại nhũn nhào, khuỵu xuống nền gạch lạnh lẽo sáng loáng.